Vì Nhị Thiếu tổ chức tiệc tối sinh nhật, số 8 Hàm Quán được trang hoàng rực rỡ hẳn lên.
Không gian tầng một được Tiêu Tuần bố trí lại lần nữa, tạo thành khu vực rộng lớn để tổ chức tiệc.
Các bàn ăn thật dài đặt gần tường, được trải khăn bàn nhung tơ màu tím, bộ bát đĩa viền bạc bằng sứ trưng bày các loại hoa quả và đồ ngọt đẹp mắt ngon miệng. Các loại ly cao thấp khác nhau phản chiếu ánh đèn lấp lánh, bên trong chứa các loại rượu có các màu sắc bất đồng, hoa lệ lộng lẫy. Một hàng người hầu đứng chỉnh tề một bên, chờ phục vụ khách nhân.
Từ cách bày biện trang hoàng đến dụng cụ đồ ăn đều ẩn chứa một loại xa hoa kín đáo. Giống như tiện tay cầm lấy một ly rượu, ngươi sẽ không biết màu sắc tiên diễm của rượu Cocktail trong ly là do một vị pha chế rượu cao cấp đặc biệt làm ra, cũng sẽ không phát hiện cái ly tưởng như thông thường này xuất xứ từ Tiệp Khắc, được các thợ thủ công lành nghề tỉ mỉ làm ra. Coi trọng chất lượng, cẩn thận mà không khoa trương, rất phù hợp với phong cách của Sở Nhị Thiếu.
Bảy giờ đúng, các khách nhân lần lượt xuất hiện. Các nam sĩ tây trang giày da và các nữ sĩ váy dài xinh đẹp tốp năm tốp ba tụ tập trò chuyện ở một chỗ. Trước mắt nơi nơi đều là mỹ nam mỹ nữ, duyên dáng xinh đẹp, ăn uống linh đình, phi thường náo nhiệt.
Thời điểm năm người bọn Lưu Cảnh đến, Hứa Diệp đang cùng Sở Dục đứng tại cổng nghênh đón khách nhân. Hứa Diệp một bên khoa tay múa chân nói cái gì, bên cạnh Sở Dục nghiêng mặt chăm chú nghe, bên môi có một mạt tiếu ý ôn hòa. Thấy một màn này, năm người bọn họ hai mặt nhìn nhau. Trong giới thương nhân, bọn họ cách Sở gia quá xa, ngẫu nhiên chạm mặt cũng chỉ là nhìn từ xa. Nhưng khí tràng của Sở Dục bọn họ đã biết, chỉ cần mặt anh không chút thay đổi liếc mắt nhìn đã có thể khiến cho mọi người câm như hến. Còn có lời đồn nói rằng, thời gian vừa qua anh phát động cuộc đại thanh tẩy trong Hắc Ưng hội, thủ đoạn tàn nhẫn ngoan lệ. Bọn họ thật sự không nghĩ tới, một nam nhân khiến người ta sợ hãi cư nhiên cũng có một mặt như vậy.
"Các cậu đến đây." Hứa Diệp thấy bọn họ, mỉm cười chào hỏi. Năm người cậu mời này đều là những bằng hữu bình thường cùng chơi với nhau, có thể hiểu được sở thích và chí hướng của nhau, đều là thế hệ thứ hai của các công ty, trong giới thương nhân cũng coi như hợp nhau.
Chờ cậu lần lượt giới thiệu xong, Sở Dục lễ phép gật gật đầu: "Hoan nghênh các cậu đã đến." Con ngươi thanh lãnh màu đen phát ra ám quang đảo qua mặt bọn họ, tất cả mọi người không tự giác cứng người một chút.
Nam nhân chuyển hướng Hứa Diệp, nói: "Bên ngoài rất lạnh, em vào trong cùng mọi người trò chuyện một lát đi."
Hứa Diệp lên tiếng, dẫn cậu các bạn của cậu vào nhà. Vừa vào cửa liền bị năm người bức cung vây quanh một góc sô pha. Lưu Cảnh đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cậu cùng Sở Nhị thiếu ở cùng một chỗ?"
"Ân." Cậu thản nhiên thừa nhận.
"Cậu điên rồi......" Người khác nói: "Muốn đùa kích thích cũng không nên đùa như vậy, tớ nhận được thư mời Sở gia đưa tới, sợ tới mức chân đều nhuyễn. Phải tự suy xét xem tớ có chỗ nào đắc tội với vị Nhị gia này hay không, nhìn thấy là thiệp mời sinh nhật mới thở phào một hơi."
Mấy người khác đều gật đầu tỏ vẻ đồng cảm.
"Không nói chuyện khác." Lưu Cảnh nhíu mày: "Cậu từng suy xét chưa, nếu có vướng mắc tình cảm với anh ta mà cậu xử lý không tốt thì kết cục của cậu sẽ là cái gì?"
Hứa Diệp nghĩ nghĩ nói: "Theo như tính cách đối phương mà nói, hẳn sẽ không xảy ra cái loại vấn đề "Xử lý không tốt" này."
"Cậu căn bản là đang đùa với lửa." Lưu Cảnh dở khóc dở cười: "Quan hệ đồng tính ở chung vốn đã rất gian nan, mà khoảng cách giữa các cậu quá mức chênh lệch, trên phương diện địa vị căn bản không ngang hàng. Lấy thủ đoạn và năng lực của Sở Nhị thiếu, có thể đem cả xương lẫn da của cậu đều nuốt, ngay cả chút tro của cậu cũng không chừa."
"Tớ hiểu rõ ý tứ của cậu." Hứa Diệp nói: "Đây cũng từng là vấn đề mà tớ lo lắng, cho nên khi đó tớ đã chạy trốn khỏi anh ta."
Lưu Cảnh cả kinh: "Cậu khi đó nói với tớ về một DOM...... Chính là anh ta sao?"
"Đúng." Hứa Diệp lộ ra một nụ cười trong sáng: "Lúc trước, sau khi biết thân phận của anh, phản ứng đầu tiên của tớ là kinh hoảng, không muốn có bất cứ liên lụy với anh, thầm nghĩ phải chạy trốn. Hiện tại nhớ lại, mới thấy may mắn, may mắn khi đó chạy không quá xa, còn có thể trở lại bên cạnh anh. Tớ hiểu sự lo lắng của các cậu, cũng từng suy xét đến khả năng xuất hiện vấn đề trong tương lai, sau này tớ đã suy nghĩ cẩn thận. Thay vì lo lắng hãi hùng về chuyện chưa phát sinh, không bằng nắm chặt khoảng thời gian hưởng thụ hạnh phúc hiện tại." Cậu dừng một chút, buông mi: "Có người nói tình yêu là thứ hữu hạn, tựa như những hạt cát nho nhỏ trong đồng hồ cát vậy, chảy xuống hết là chấm dứt. Nếu thật sự là như vậy, trước khi hạt cát vụn cuối cùng của tớ rơi xuống, tớ nguyện ý đem toàn bộ thời gian đều để lại cho anh ấy."
Nghe cậu nói những lời này, mấy người nhất thời không nói gì. Trầm mặc một lát, Lưu Cảnh khẽ thở dài một tiếng: "Phục cậu. Nói nửa ngày mới biết cậu mới là người điên nhất trong nhóm chúng ta."
"Bất quá lại nói, hình như Sở Nhị thiếu đối với cậu rất tốt." Người nhuộm một đầu vàng rực kia nói: "Lần đầu tiên, tớ thấy anh ta cười như thế, cảm giác đặc biệt như thấy Ultraman vậy."
Hứa Diệp nháy mắt mấy cái: "Anh ấy thường thường hay cười như vậy a. Kỳ thật người này ở chung rất tốt nha."
"......"
Mọi người oán thầm: Đó là đối với ngươi! Cái loại ma đầu như anh ta mà hảo hảo ở chung mới quỷ dị!