Thần Poseidon Của Tôi

Chương 19

Tôi tỉnh dậy, nắng sớm chiếu vào làm lông mi tôi nhíu lại, trước mắt là một cầu vồng nhỏ. Diệp Hải nằm bên cạnh tôi, đang chống đầu, tỉnh táo nhìn tôi. Tôi không thấy ngạc nhiên, không hỏi anh ta đã làm gì với tôi, nửa đêm tôi đứng dậy đi nhà vệ sinh hai lần, khi trở về có nghiên cứu vị trí và tình hình, sau đó tôi lại nằm xuống.

Tôi nói: “Nhìn cái gì?”

“Hai ta tính là gì? Chúng ta đã ôm nhau ngủ một đêm.” Diệp Hải nói, tay vòng qua bụng tôi, vô cùng thân thiết nhìn tôi, “Khi nào thì tiến hành cấp tiếp theo?”

Tôi vô cùng trấn định nắm tóc gáy của anh ta, bỏ cánh tay của anh ta ra khỏi bụng tôi: “Khi nào có người cải biên Harry Potter thành phim A, Triệu Bản Sơn và Quách Đức Cương trở thành BL, tôi sẽ cân nhắc đến chuyện thăng cấp

(phim A là phim đen, BL: boy’s love, gay.

Triệu Bản Sơn và Quách Đức Cương là hai nghệ sĩ hài trung tuổi rất nổi tiếng ở Trung Quốc.)

Tôi đứng lên hâm nóng một cốc sữa cho mình, phát hiện bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, bốn cái bánh mì đã được nướng thơm ngon với một nửa bơ lạc và một nửa sô-cô-la, dưa hấu được khoét ra để trong một cái bát nhỏ. Tôi ăn một miếng bánh, nghĩ, người như Diệp Hải muốn làm playboy vẫn có tố chất: nhà có tiền lại có bộ dạng đẹp, bộ dạng đẹp lại có thủ đoạn cao siêu, thủ đoạn cao siêu còn có thái độ tốt, thái độ tốt còn có lòng chu đáo. Anh ta nói bạn gái của anh ta trông thấy anh ta và cô gái khác ở cùng một chỗ, bởi vậy mà rời bỏ anh ta, như vậy, loại con trai như anh ta, người bình thường cũng không giữ được.

Anh ta mặc quần áo xong chuẩn bị đi thi, lúc đi tới cửa nói với tôi: “Hôm qua thầy gọi cho anh, nói là vào ngày nghỉ, tổ lặn của chúng ta cần tập huấn, để chuẩn bị tham gia thi đấu cả nước.”

Tôi nghe xong giật mình, nhưng nhớ tới lần trước quăng mũ cởi đồ lặn dưới đáy biển nên còn chưa xác định: “Có ý gì? Là để tất cả mọi người trong tổ cùng tập huấn hay để anh đi?”

Anh ta đè thấp vành mũ lưỡi trai xuống: “Không phải toàn tổ, nhưng, em và anh đều trúng vào đội tập huấn.”

Tôi rất cao hứng, thi đấu cả nước đó, tôi đã chờ chuyện này bao lâu rồi, tôi muốn cười, nhưng không muốn anh ta trông thấy, há mồm đút dưa hấu

“Em không có việc gì à? Ngày nghỉ có ra ngoài không?” Anh ta hỏi tôi.

“Tôi không ra. Ở trường còn phân công cho tôi một công việc.” Tôi mơ hồ nói.

Anh ta vẫy tay với tôi rồi đi ra ngoài: “Anh đi nhé, buổi tối sẽ về xem ‘Lưỡi Cưa’.”

(*Lưỡi Cưa là phim kinh dị, tên tiếng Anh của phim là Saw.)

“Anh đi chết đi.” Tôi hét lên, dưa hấu tí nữa là bắn ra khỏi miệng.

Diệp Hải vừa đi, tôi tính xem lại sách vở, chuẩn bị cho môn thi chiều nay. Trong lúc đó, con gái bác Trương đang ở Mỹ gọi điện thoại về, tôi nói với cô ấy, bác Trương đến thăm nhà bạn ở Thừa Đức (thuộc Hà Bắc, Trung Quốc), cô có chuyện gì, tôi sẽ báo lại cho. Cô ấy nói không có việc gì, chỉ là lâu rồi không gọi điện thoại về nhà.

Tôi buông điện thoại nghĩ, tôi và mẹ tôi cũng lâu rồi không gọi điện thoại, nhưng càng lâu hơn là bố tôi, lần này bố tôi đi Nam Hải đã ba tháng rồi, cũng sắp trở về rồi chứ?

Tôi lại nghĩ tới tối hôm đó, mẹ tôi thản nhiên để máy quay video ở Thái Lan trên sofa trong phòng khách, mẹ vốn không sợ tôi biết, có phải mẹ muốn ngả bài

Sau đó thì sao? Tôi phải làm thế nào?

Tôi theo mẹ hay theo bố? À, đúng rồi, tôi cũng gần 20 tuổi rồi, tôi có thể sống một mình.

Tôi nghĩ tới đây, liền cảm thấy đau đầu.

Tình cảm, lòng người, là những điều không thể nói đạo lý.

Cho nên tôi thích đọc sách, con số cộng trừ nhân chia sẽ không có bất cứ ngoại lệ nào; sinh mệnh bị chôn dưới lòng đất hay trầm tích nham thạch, mỗi một tầng đều có tài liệu vô cùng chính xác; dòng biển và gió mùa cũng không thất hẹn với thời gian; giáo viên cho tôi ít điểm, tôi cũng có thể tìm về.

Tôi cắn bút, phân cao thấp ở trong đầu. Ngốc nghếch không biết một buổi sáng đẹp trời thế này nên được quý trọng thế nào.

Buổi trưa tôi đeo cặp sách tới trường đi thi, dự báo thời tiết nói có mưa, tôi thấy trời vẫn quang nên không để ý, không mang ô theo. Đi được nửa đường trời bắt đầu mưa, những hạt mưa lộp độp ào xuống, tôi không dám bỏ lỡ kỳ thi, cố gắng đội mưa chạy đến phòng thi, vào phòng học, đã là một con chuột lột điển hình.

Thi xong, mưa vẫn chưa ngừng, tôi ra khỏi phòng liên tục hắt xì mấy cái, lạnh run cầm cập, muốn về nhà lại phát hiện ngay cả chìa khóa cũng không

Tôi gọi điện thoại cho Diệp Hải, nói tôi khó chịu, muốn về nhà gấp, bảo anh ta đưa chìa khóa cho tôi.

Bên cạnh có con gái, giọng nói xa lạ nhưng rất rõ ràng, cô ta nói: “Ai gọi điện thoại thế?”

Diệp Hải nói: “Em ở khu nào? Anh đến đó bây giờ.”

Tôi nói tôi ở khu phòng thi, treo máy, trong lòng liền cảm thấy kỳ kỳ quái quái.

Sao bên cạnh anh ta còn có một cô gái?

—— Bên cạnh anh ta tại sao không thể có một cô gái?

Cũng có thể là, bạn cùng lớp; hay là, người cùng dàn nhạc.

—— Có phải bạn học hay không thì liên quan gì tới tôi?

Nhưng tối qua anh ta còn ôm tôi ngủ. Hôm nay đã ở cùng chỗ với cô nàng khác?

—— Tôi còn nhìn cậu em nhỏ của anh ta rồi. Cũng không tính là chịu thiệt thòi đâu.

Hình ảnh hai người nói chuyện trong đầu làm loạn tâm tư tôi, tôi lắc lắc đầu, chau mày cắn răng một cái, trên bầu trời nổi lên một tiếng sấm “đoàng đoàng”; trong lòng tôi nói: nếu ông trời thật sự hướng về tôi, sẽ đánh thêm một tiếng…

Lời niệm của tôi còn chưa nói hết, đã thấy xe của Mạc Lượng dừng trước mặt.

Anh xuống xe, che ô tới bậc thang đón tôi. Tôi vừa thấy gương mặt trắng nõn của anh dưới chiếc ô màu lam liền quên mất mình định cầu ông trời cái gì.

“Em thi xong rồi?”

“Vâng.” Tôi trả lời.

“Anh vẫn đang đợi em.”

Trông anh có vẻ lạ lạ, nghiêm túc hiếm thấy.

“Làm sao vậy?” Tôi thì thào hỏi.

“Đi với anh tới một nơi.” Anh che ô lên đầu tôi, tôi liền đi cùng anh. Tuy rằng kinh ngạc, nhưng không có lựa chọn. Lên xe, càng thấy rõ biểu tình của anh không thoải mái vui vẻ như mọi khi, trong xe rất im lặng, nghe thấy cả ít thở của anh. Tôi không hỏi anh muốn đưa tôi đi đâu, tôi luôn có nhiều điều không dám nói với Mạc Lượng như vậy.

Trước khi khởi động xe anh nhìn tôi, vươn tay thắt dây an toàn cho tôi, lại lấy khăn tay màu trắng của mình ra lau tóc cho tôi.

Khoảnh khắc đó rất giống trước đây.

Ở Nhật Bản, anh lái xe đưa tôi đến phòng thí nghiệm, cũng như thế này, giúp tôi thắt dây an toàn.

Lòng tôi vì hai chữ “Đáng giá” mà ổn định hơn, đi theo anh, đi đâu cũng được. Tôi ngồi trong xe, nhìn ra cửa sổ thấy Diệp Hải một tay cầm ô, một tay cầm tay lái xe đạp. Tôi không chào một tiếng nào, cứ đi cùng Mạc Lượng như vậy. Không phải tôi tính trả thù Diệp Hải. Thật sự không phải.

Xe ra khỏi thành phố, trên đường cao tốc lướt qua màn mưa chạy hơn hai mươi phút, lại đi rất xa dọc theo ven biển. Rất xa, có thể thấy cờ của tàu chiến và tháp chỉ huy.

Tôi nói: “Mạc Lượng, đây không phải là…?”

“Đúng vậy, em biết? Quân cảng. Trước đây anh đã từng tới rồi.”

Anh dùng xe ở cổng chính có bảo vệ canh gác, một binh lính súng vác vai, đạn lên nòng đi vào báo cáo, kiểm tra giấy tờ của chúng tôi. Không lâu sau, có hải quân lái xe Jeep ra tiếp chúng tôi, một v viên văn chức xuống dưới, Mạc Lượng giới thiệu tôi với anh ta: “Đây là An Phi. Con gái của hạm trưởng An.”

Người đó khẽ gật đầu với tôi, mời chúng tôi lên xe, để chúng tôi đi vào cùng họ.

Sau đó Mạc Lượng mới nói cho tôi biết, anh cố dùng giọng điệu thoải mái nhất: “An Phi, bố em, cả bố anh nữa, tàu chiến của họ xảy ra chút chuyện ở Nam Hải.”

“Xảy ra… chuyện gì…?” Tôi chậm chạp hỏi.

Quan quân tới đón chúng tôi nói: “Bị mất liên lạc tám giờ, thân tàu chìm nghỉm.”

Mạc Lượng hỏi: “Tình hình cứu viện thế nào?”

“Sóng gió quá lớn, trực thăng ở quân khu Quảng Châu không thể tới gần, bây giờ buộc phải về cảng, không thể cất cánh. Đêm xuống, sóng gió còn lớn hơn nữa…”

Sống lưng tôi bỗng lạnh buốt, rùng mình một cái. Mạc Lượng nhìn tôi: “Đều là lão binh, có chút kinh nghiệm, Phi Phi…”

Tôi có kinh nghiệm, cũng có kinh nghiệm.

Không phải lần đầu tiên tôi tr loại chuyện này.

Khi tôi học cấp hai, cũng là mùa hạ, gió lốc nhiệt đới ập tới Nam Hải Trung Quốc, tàu chiến của bố tôi không kịp vào cảng, rơi vào trung tâm gió lốc. Họ và bộ chỉ huy mất liên lạc ba ngày, bộ đội thậm chí còn báo với người nhà hãy chuẩn bị tình huống xấu nhất.

Tôi nhớ rõ lúc ấy mình đã rất lớn rồi, nhưng vừa nhận được điện thoại đã bắt đầu kích động phát khóc, khóc hơn nửa giờ, khóc đến đau đầu. Lúc ấy mẹ tôi rất trầm mặc, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đột nhiên tắt điếu thuốc cuối cùng, đứng lên tát tôi một cái không mạnh cũng chẳng nhẹ.

Tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nghẹn ngào, bụm mặt nhìn mẹ.

“Con khóc cái gì?” Mẹ cau mày hỏi tôi.

“Bố con…”

“Bố con làm sao?” Mẹ đứng trước mặt tôi nói, “Ông ấy có thế nào cũng không sao cả. Mẹ nói cho con, khóc cũng không cho khóc, con thi cuối kỳ cho tốt vào, học tốt kiểu bơi ngửa mà bố con dạy, chờ ông ấy về.”

Sau khi mẹ đánh tôi, tôi liền bĩnh tĩnh lại.

36 giờ sau, rốt cuộc tàu chiến của bố tôi cũng lấy lại được liên lạc với bộ chỉ huy thông qua vệ tinh. Trong gió lốc, tuy tàu chiến bị hỏng nặng, nhưng chỉ có ít người b thương, bao gồm bố tôi, chú Mạc và đại đa số thuyền viên đều bình yên vô sự.

Tôi mờ mịt hỏi Mạc Lượng: “Anh đã gọi điện cho mẹ em chưa?”

“Không gọi được.” Anh nói, “Buổi chiều nhận được tin, anh liền gọi điện cho cô —— không liên lạc được.”

Tôi không nói hai lời liền lôi điện thoại ra, Mạc Lượng lại cầm lấy: “Đừng gọi, nơi này che giấu tín hiệu. Hơn nữa, Phi Phi, chuyện này không phải chuyện lớn… Chờ có tin tức đã.”

Nhưng tôi muốn tìm một người ở bên tôi.

Tôi muốn có bà ấy ở bên cạnh, nghe bà ấy nói lời giống như tôi.

Mạc Lượng giơ tay ra, mang theo nhiệt độ cơ thể, nhẹ nhàng chụp lên bả vai tôi: “Đợi lát nữa liên lạc với họ, em hỏi bố em khi nào có thể trở về.”

Anh cũng sốt ruột, chú Mạc cũng ở cùng chiến thuyền, tại sao lại muốn anh ấy an ủi tôi?

Tôi dùng sức gật đầu, cầm tay anh, tôi và anh phải cùng trấn định.

Chúng tôi và hải quân tới đón chúng tôi tiến vào khu chỉ huy, trải qua ba tầng kiểm tra, đi thang máy tới tầng cao nhất. Đó là một căn phòng rất rộng, nhân viên mặc quân trang và nhân viên kỹ thuật đều rất bận rộn, máy tính và máy móc tinh vi không ngừng truyền số liệu mới, đồng hồ đo khẩn trương lóe ra.

Tôi nhìn thấy biểu đồ màu xanh lớn nhất trong phòng qua màn hình vệ tinh, bầu trời ở Nam Hải Trung Quốc bị bao phủ bởi gió lốc, hơn nữa mỗi một giây cũng không ngừng ngưng tụ khuếch tán.

Tôi thật sự không biết phải đợi bao lâu mới có thể nói một câu với bố tôi.

Đá hắc diệu, gió lốc.
Bình Luận (0)
Comment