Thần Poseidon Của Tôi

Chương 25

Tôi nhận máy, Mạc Lượng ở đầu dây bên kia nói: “An Phi, đến đường dây nóng của thị trưởng cũng không khó gọi như em.”

Những lúc nói chuyện với anh tôi đều im lặng, tựa như thói quen, chỉ cười ngốc vài tiếng hợp không khí.

Cười một chút cũng không sao, anh nói: “Là An Phi ư? Tôi tìm An Phi.”

Tôi nhanh chóng đáp: “Là em đây, anh Mạc Lượng.”

“À,” Anh cười nói, “Anh còn tưởng là cậu kia nữa chứ.”

“Anh Mạc Lượng, anh cứ trêu em nữa đi, biết tỏng em không thể tức giận nổi với anh.”

“Sao em lại bỏ đi trước thế, cũng không chào hỏi tiếng nào cả?”

Tôi chẳng biết trả lời ra sao, không lẽ tôi nói với anh, bố mẹ tôi sắp li hôn, tôi tức giận bỏ đi? Tôi quanh co nửa ngày nói: “Rảnh rỗi không có chuyện gì nên về trước ấy mà... Bây giờ anh đang ở đâu thế? Anh Mạc Lượng?

“Anh đang ở trường học. Nếu em đã bảo là rảnh rỗi thì, Phi Phi, em đã làm qua khảo sát thực địa chưa?”

Trái tim nhỏ của tôi khẽ động: “Khai thác đá dầu ở công viên Cảnh Sơn có tính không?”

Anh bật cười lớn: “Anh dẫn cả đội đi thăm dò ở Nam Hải, em có muốn đi cùng không?”

Tôi chuyển điện thoại qua tay khác, ánh mắt nhìn lên trên, sự suy tư trong khoảng thời gian ngắn có ý nghĩa rất lớn: Tôi với Mạc Lượng ngay cả phim điện ảnh còn chưa cùng xem bao giờ, bây giờ, anh mời tôi đi Nam Hải với mình để khảo sát thực địa? Bản thân tôi không biết, miệng mình đã toe toét mỉm cười lúc nào, mắt tôi lúc này chỉ tràn đầy cây dừa ở bờ biển Vàng: Nam Hải là gì chứ? Quả đúng là Adam mời Eva quay về vườn địa đàng đây mà.

“Em phải đem đồ bơi như thế nào đây?”

“... Hửm?”

“Không phải, tại em còn có học kì sau nữa.” Tôi nhanh chóng sửa sai. Sao lại nói thẳng đuột ra vậy chứ.

“Lần này chỉ tính là thực tập, mấy môn chuyên ngành em có thể xin miễn học, đợi đến lúc học môn không bắt buộc em về thi lại cũng

Nhưng mà, nếu như thế, tôi không những trễ mấy hôn của học kì sau, mà tôi còn không thể tham gia tổ huấn luyện thi lặn được, cũng không thể tham gia cuộc thi lặn tổ chức vào mùa thu này. Bên cạnh tôi chính là bộ đồ lặn Diệp Hải mua cho, tôi xoay chuyển ý nghĩa trong đầu, lại nghĩ đến 12 cuộc điện thoại tôi vừa gọi anh, anh không hề nghe máy. Hạ quyết tâm, tôi đưa ra quyết định.

“Anh Mạc Lượng, em đi em đi.” Tôi như con bổ củi liên tục cám ơn.

“Sáng mai tám giờ anh đến khu nhà nghỉ của cán bộ đón em nhé?”

“Hẹn rồi đấy.”

Tôi đặt điện thoại xuống, cảm thấy rất thản nhiên, thật đấy, vô cùng thản nhiên. Hoạt động giải trí gì cũng không quan trọng bằng học tập; là ai cũng không khiến tôi bận tâm bằng Mạc Lượng.

Điện thoại vang lên “bie, bie”, Diệp Hải đã gọi lại. Tôi không kéo dài nữa, lập tức nhận máy, bọn tôi không báo phục, bọn tôi không giống với những sinh viên khoa văn đến học bổ dưỡng ở trường.

Diệp Hải nói: “Gì đấy? Gọi nhiều thế làm gì. Anh cũng đâu thiếu tiền nhà em.”

“À, không phải.” Tôi vuốt lại tóc trên trán, nhẹ nhàng nói, “Tôi đã nói với anh rồi, tôi ph

“Đi đâu? Sở quốc vụ thuê em tham chính à?”

“Đại nha môn điều tôi đi tôi cũng không thích đi.” Tôi trả lời, “Tôi định đến Nam Hải khảo sát với thầy tôi. Biết Nam Hải không? Biển ở phía nam ấy. Rất rộng,” Tôi nói, tôi phải giải thích rõ ràng với kẻ mù địa lý, “Hì hì, đi lâu lắm, có lẽ kì nghỉ không về được, học kì sau thế nào, còn phải xem hạng mục của bọn tôi tiến hành ra sao đã.”

“...”

Tôi đợi anh cười tiếp, cười đến mức núi băng nứt nước chảy ngược như lần trước, cười đến mức khiến tôi hận không thể bước lên khâu miệng anh lại như lần trước. Đáng tiếc vô dụng, đầu bên kia truyền đến tiếng ồn tạp âm.

“Được.” Anh phấn chấn nói, “Chúc mừng em.”

Quả nhiên.

“Có phải không thể tham gia huấn luyện của tổ lặn không?” Anh nghe mà cực kì khoái trá.

“Huynh đài nói đúng rồi.” Tôi cười khanh khách.

phải báo cáo tin này lên thầy mới được, em không đi, tổ của chúng mình chia đều thành tích còn có thể báo lên trên. Đỡ được bao nhiêu rườm rà. Cũng bớt đi chút công tác tư tưởng của bọn anh.”

“...”

Tôi tức giận đến mức mấy ngón tay đang nắm điện thoại chuyển sang trắng, tôi cắn răng, một câu này thật khó mà đối phó lại.

Nhưng đầu dây bên kia anh lại rất vui vẻ, cứ như đả kích tôi thì anh có thể dành được cái danh quán quân cả nước, quán quân thế giới, chiến sĩ thi đua thế giới không chừng. Trong lòng tôi bỗng nảy ra kế, thay đổi cách khác công kích anh.

Tôi thở dài: “Chúng ta nói mấy thứ này thì có ghĩa gì không? Diệp Hải.”

“...” Anh gượng cười vài tiếng, trầm ngâm một lát, bỗng giọng nói trở nên hiu quạnh, “Không có nghĩa gì.”

“Sau khi tôi đi, anh phải cố lên đấy, Diệp Hải à.” Tôi dặn dò, cực kì tốt bụng.

“Cố lên cái gì?”

“Cố mà tìm bạn gái của anh ấy.”

“...”

“Anh có biết lần này tôi đi với ai không? Thầy giáo đó... chính là người tôi thích. Từ nhỉ tôi đã thích anh ấy rồi. Bố mẹ đều đã định là nàng dâu nhỏ. Sến hả? Không sến, rất lãng mạn đấy. Tôi định lần này sẽ thu phục chuyện chung thân đại sự này. Mấy năm nữa tôi về, hi vọng anh vẫn còn ở đây, tôi sẽ để con mình gọi anh là chú.”

Tôi nói một hơi xong, không đợi anh đáp trả liền cúp điện thoại cái rầm, tôi cười cười với mình trong gương, cảm thấy vô cùng sung sướng, nhưng một giây sau bả vai lại xìu xuống, thật ra chẳng sung sướng tí nào cả.

Khi suy nghĩ của tôi vẫn trằn trọc trong cuộc khẩu chiến lần trước với Diệp Hải, thì đã cùng Mạc Lượng đứng trong đội ngũ nhà nghiên cứu “Poseidon” bắt tay với các chuyên gia thăm dò dầu mỏ ở sân bay; tôi còn nhớ đến hai bộ đồ lặn xinh xắn đang nằm trong nhà, thì đã thấy Mạc Lượng giám sát nhân viên công tác đóng gói dụng cụ khảo sát chuyển lên máy bay; trước khi cất cánh, tôi lần mò máy chơi game trong túi xách, nhưng rồi lại nghĩ, đừng chơi thì hơn, Mạc Lượng ngồi đằng trước máy tính ngẩng đầu lên nhìn tôi nói: “Không cần lo lắng, có muốn uống gì không?”

Đương lúc tôi còn đang chuẩn bị không lo lắng thì có người nói: “Thủ trưởng đến rồi.”

Đại quan lên máy bay bắt tay với Mạc Lượng, người này tôi chỉ mới được chiêm ngưỡng qua trên tivi, bây giờ đã có thể đứng lẫn trong đội ngũ nhà khoa học mà bắt tay với ông ấy, hổ thẹn hổ thẹn.

Mạc Lượng nói: “Không biết là ngài muốn đ

Đại quan cứ nắm tay anh miết: “Đến đây cũng không phải vì cái gì khác, mong các anh có thể tìm được dầu mỏ dưới đáy biển.”

Trái tim nhỏ của tôi khẽ chấn động, đại quan đi xuống nhìn tôi ngồi cạnh Mạc Lượng nói: “Thì ra là muốn tìm dầu mỏ.”

Anh nhìn tôi, trong đôi mắt lóe lên tia sáng: “Gấp gáp quá chưa kịp nói với em, sau đợt bão táp lúc trước, bọn anh đã quan trắc* mức độ đứt gãy nghịch khác nhau của mười mấy hòn đảo ở phía bắc thung lũng James**. Anh ngờ là dầu mỏ dưới đáy biển di động tạo thành.”

(*Quan trắc là một từ mà ngành khí tượng thường hay dùng.Những số liệu quan trắc sẽ lưu lại và làm bước đệm để cho các chuyên gia khí tượng rút ra những nét chính hay sự biến đổi của thời tiết khí hậu.

**Thung lũng James là xung quanh chỗ bãi ngầm James, là khu vực dầu mỏ và khí đốt nổi tiếng ở Nam Hải.)

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

“Trong lịch sử cũng đã từng có trường hợp như thế xảy ra, trước khi Anh Pháp chính thức thăm dò biển Bắc, cũng đã có hiện tượng tương tự. Bọn anh đã báo lên sở quốc vụ và bộ tài nguyên đất đai, hôm trước đã có nhóm đến chỗ bọn anh để thăm dò hiện trường.”

“Nhưng mà em, em có thể làm gì chứ?” Tôi hỏi.

“Em không phải là thư kí của bọn anh sao? Làm ghi chép, thu phát tài liệu, cũng không thể tìm người không có chuyên môn được.”

Tôi bật cười: “Anh đừng có đùa em. Ủy viên quốc hội đã đến tận nơi, cấp bậc này của bọn anh, có chuẩn bị thư kí thì cũng phải là thạc sĩ ấy chứ?”

Anh thấy tôi cười thì nháy mắt ra vẻ không tin, rõ ràng không tiếp lời câu của tôi nữa, nhìn vào màn hình máy tính thầm nói: “Coi như anh nuôi chim thôi.”

“Hả?”

“Anh nói là,” Anh ngẩng đầu nhìn tôi, “Bởi vì em học giỏi mà.”

Tôi nhăn mũi nói: “Anh đừng lừa em, vừa nãy anh nói gì em đấy?”

Anh cười rộ lên, chậm rãi đè xuống ngón trỏ đang tỏ vẻ phẫn nộ của tôi: “Không có đâu, cảm thấy em có đôi lúc không được vui cho lắm.” Mỗi câu anh nói đều khiến người ta thấy mềm lòng: “Anh chỉ nghĩ, nếu An Phi cô ấy có thể vui vẻ nhiều một chút th

Tôi chậm rãi quay mặt sang chỗ khác, tôi không thể để cho anh thấy vành mắt ửng đỏ của mình được.

Tôi không mất hứng, nếu tôi luôn ở bên anh thì sẽ vui vẻ.

Bố mẹ tôi muốn thế nào thì tùy, tự tôi bắt đầu bận rộn với cái tổ chim của mình.

Tôi quỳ trên ghế máy bay nhìn về phía sau, cố ý lớn tiếng nói: “Sao nhiều ghế trống như vậy mà đã cất cánh rồi?”

Anh kéo tôi xuống: “Chúng ta không cần soát vé, cũng không phải qua hải quan. Anh chưa nói với em đây là chuyên cơ sao, Phi Phi?”

“Chở được nhiều không?”

“Cái gì cơ?”

“Gạch đó.”

Anh liền hiểu rõ, dùng ánh mắt ngầm bảo tôi vô vị, rồi lại quay về với máy tính của mình mà nói: “Ở cùng với em

“Là nói em quan trọng hả?”

“Nói em bị tịt mũi đấy.”

Đá cao lanh, làm bộ làm tịch.

--

Chú thích: Đoạn trên là An Phi nhái lại câu nói của Triệu Bản Sơn. Trong một lần phỏng vấn, phóng viên có nhắc đến việc Triệu mua chuyên cơ, hỏi rằng anh có ngồi chuyên cơ của mình đến tham gia buổi chiếu thử của Tam Thương Phách Án Kinh Kỳ không, Triệu Bản Sơn đã cười cười mà nói rằng: “Tôi không phải ngồi chuyên cơ đến, mà ngồi xe chở gạch đến.”
Bình Luận (0)
Comment