Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 2

Cha tôi sắc mặt thoáng cái trở nên xanh mét, ông phẫn  nộ đập mạnh dao nĩa trong tay xuống bàn, tạo âm thanh thật lớn.

Phu nhân Janet làm điệu bộ thương tâm khóc lóc, biểu hiện khổ sở được bà ta diễn hết sức nhuần nhuyễn, khiến người ta nhìn vào tưởng bà ấy sắp ngất xỉu đến nơi.

Elizabeth mím môi, cúi đầu, cũng bày ra dáng vẻ bị người khác khi dễ.

Bọn người hầu nhìn nhau, thức thời xem như không nghe không thấy.

Cha tôi hít một hơi thật sâu, tựa hồ không còn kiên nhẫn nổi với đứa con này nữa, lớn tiếng la mắng: “Đủ rồi! Tao chịu đựng mày quá nhiều rồi! Mau xin lỗi mẹ và em ngay! Còn không thì cút khỏi cái nhà này, đừng bao giờ về đây nữa!”

“Ha!” William nở nụ cười châm chọc: “Em gái? Một đứa con hoang cũng xứng làm em gái tôi, tôi là con trưởng gia tộc Konstatin, ông tôi là tử tước Konstatin, mang dòng máu cao quý, từ khi nào mà một đứa con hoang cũng có tư cách ngồi ăn cùng bàn với tôi? Ông không quan tâm tôn nghiêm của gia tộc, cũng không thể bắt tôi không biết xấu hổ như ông. Đuổi tôi đi? Đừng bao giờ về? Thật đáng tiếc, tôi là người thừa kế theo luật pháp của điền trang Quinto, ông không có quyền sửa đổi, đừng có nằm mơ!”

“Mày câm mồm! Câm mồm!” Cha tôi dùng sức vỗ bàn, đứng dậy quát William: “Cút cho tao! Cút! Tao không muốn nhìn thấy cái mặt mày ở đây nữa!”

“Tôi không đi! Người phải đi là mẹ con bọn họ!” William trừng mắt cãi lại, hai người cãi nhau hết sức căng thẳng.

Rốt cục quản gia Simon phải tới giải vây, ông kéo tay William, trấn an anh ấy rồi đưa ra khỏi nhà ăn. Còn phu nhân Janet quá đau buồn nên ngất xỉu, cha tôi vội vàng dìu bà về phòng ngủ, hai đứa con của phu nhân Janet cũng đi xem tình hình của mẹ. Bữa tối cuối cùng lại biến thành trò cười, trên bàn chỉ còn mình tôi và Anna, con bé trông có vẻ sợ hãi.

Cảnh tượng này thực sự diễn ra rất thường xuyên, William vì iệc này đã cãi nhau với cha không ít, phu nhân Janet lần nào cũng bị dọa xỉu, tôi thật không tin bà ta là một phụ nữ yếu đối. Bà ta có thể chạy theo cha tôi làm tình nhân, đó không phải việc mà vị tiểu thư chưa chồng nào cũng dám làm, chỉ sợ nghe qua đã té xỉu, vậy mà bà ta còn làm được, thì sao có thể là một người mềm yếu động tí là ngất lên ngất xuống như vậy. Huống hồ biết rõ sẽ khiến William và cha tôi cãi nhau, bà ta còn cố ý để con gái mình ăn chung bàn, nếu không phải muốn rèn luyện thần kinh, thì chắc chắn có động cơ khác.

Tôi không muốn bị đói, vì thế hắng giọng một cái, nói với Anna: “Đừng sợ, ăn tiếp đi.”

Xung quanh người hầu đều đã đi hết, hầu nữ chăm sóc cho Anna đã chạy theo chăm sóc cho phu nhân bị té xỉu kia, con bé nhìn chân giò hun khói và thịt gà, rồi lại sợ sệt nhìn tôi. Anna là một cô bé nhát gan, kiếp trước bị cha gả cho con của một thương nhân không học thức không nghề nghiệp, sau khi kết hôn thường xuyên bị đánh đập, tôi là anh trai lại chỉ biết trơ mắt nhìn không giúp được gì, cảm thấy bản thân thật vô dụng, kiếp này quyết tâm thay đổi vận mệnh khốn khổ ấy.

Tôi đứng lên cắt thịt hun khói, lấy bánh mì và ít rau bỏ vào dĩa đưa con bé: “Không biết dùng dao nĩa thì cứ bốc bằng tay đi.”

Anna gật gật đầu, bắt đầu dùng tay bốc thức ăn.

“Anh hai với cha sao lại cãi nhau như vậy?” Con bé tay cầm bánh mì, vừa gặm vừa hỏi, giọng có chút sợ hãi.

“Bởi vì anh ấy ghét phu nhân Janet và con gái bà ta.” Tôi nói thật với con bé.

Anna mếu máo nói: “Cha nói phu nhân Janet là mẹ chúng ta, muốn chúng ta tôn kính bà ấy và chị Elizabeth.”

Tôi trét phô mai lên bánh mì, nói với nó: “Ngoài mặt đương nhiên là phải tôn kính, nhưng trong lòng thì không, Elizabeth là con ngoài giá thú, cho dù mẹ cô ta lấy cha, cô ta vẫn là con riêng, không có quyền lợi gì. Về phần phu nhân Janet, em nhớ cách xa bà ta ra, tránh được cứ tránh, bà ta là một mụ phù thủy, rất thích ăn thịt con nít.”

“A.” Anna sợ tới mức há hốc miệng, khẩn trương nhỏ giọng hỏi: “Cha tại sao lại muốn kết hôn với phù thủy?”

“Bởi vì cha bị bà ta mê hoặc, cho nên em cũng nên tránh xa cha một chút.”

Con bé bị dọa sắc mặt trắng bệch, tôi lau mứt trái cây dính bên khóe miệng nó: “Đây là bí mật của chúng ta, được không?”

“Vâng.” Anna ra sức gật đầu.

“Cậu chủ Adam của tôi, xin cậu đừng dọa tiểu thư Anna, tiểu thư sẽ gặp phải ác mộng, cậu nên nhớ trái tim của tiểu thư rất yếu ớt.” Quản gia Simon đi tới bất mãn nhìn chúng tôi.

“Xong rồi à?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy, cậu William không nên chọc giận ông chủ, điều này đối với cậu ấy chẳng có lợi gì.” Simon nói.

“William cảm thấy hậu thuẫn của anh ấy rất vững chắc, vì cha tôi không thể tước đoạt quyền thừa kế của con trưởng.” Tôi nói.

“Cậu chủ, đây không phải là chuyện cậu nên nói.” Simon nhắc nhở tôi.

“Tôi biết rồi.” Tôi đứng dậy nói với Anna: ” Đi thôi, anh đưa em về phòng.”

Ông nội của tôi, quý ngài Charles Konstatin là một người cổ hủ, ông sẽ không bao giờ cho phép con trai mình cưới một phụ nữ vừa không có thân phận lại không có đồ cưới làm vợ, cho nên khi biết con mình yêu một phụ nữ như vậy, đã mau chóng tìm cho cha tôi một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.

Cha tôi sợ mất đi quyền lợi của mình, nếu ông không nghe lời, ông nội sẽ thay đổi di chúc, không cho ông ấy kế thừa điền trang Quinto. Giới quý tộc dù sản nghiệp nhiều hay ít, đều chỉ truyền lại cho một đứa con, những đứa còn lại chỉ được nhận một ít trang sức vàng bạc, không có tước hiệu cũng không có tiền, lập tức trở nên bần hàn. Trước tình cảnh đó, Dean thỏa hiệp, bắt đầu theo đuổi Margaret con gái Nam tước, cũng may ông anh tuấn, rất nhanh có thể khiến Margaret rơi vào lưới tình.

Margaret con gái Nam tước không chỉ tao nhã thục nữ, mà còn có rất nhiều đồ cưới. Thực sự gia tộc Konstatin cũng không kiếm đâu ra được một vị tiểu thư có nhiều tiền như vậy, lão Konstatin vì năm ngàn bảng Anh đồ cưới, dã cùng lão Nam tước kí kết một hiệp định di chúc trước khi cưới, Nam tước mới đồng ý đáp ứng hôn sự này.

Quyền kế thừa quy định, điền trang Quinto chỉ có thể được truyền lại cho con ruột của Margaret, có nghĩa là sau khi Dean kế thừa điền trang, không được phép thay đổi quyền kế thừa, cũng có nghĩa người thừa kế hợp pháp chỉ có hai đứa trai của Margaret.

Biết được điều này anh tôi dĩ nhiên không cần phải e sợ cha tôi, càng không cần sợ phu nhân Janet và con trai bảo bối của bà ta.

Cha tôi rất hận ông nội đã tạo ra một điều lệ như vậy, khiến ông không thể đảm bảo cuộc sống cho người phụ nữ ông yêu và các con của nàng, chờ đến khi ông chết, đứa con lớn của ông sẽ đuổi hết mẹ con họ đi, nghĩ đến đó, Dean hận nghiến răng nghiến lợi.

Trong phòng ngủ của phu nhân Janet, Dean đau lòng ôm bà ta trong tay, áy náy nói: “Janet yêu dấu của ta, hay tha thứ cho ta, lúc trước đã buông tay tình yêu của nàng, khiến nàng giờ đây phải chịu nhục nhã, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta.”

“Đừng như vậy Dean, em yêu ngài, bất luận thế nào cũng vẫn yêu, ta không quan tâm gì hết, chỉ cần các con và ngài được vui vẻ, ta đã thỏa mãn rồi. William là một đứa trẻ ngoan, chỉ là nhất thời không chấp nhận được, cho nó thời gian, ta tin rồi nó sẽ chấp nhận người mẹ này, ngài hãy tha thứ cho nó đi.” Janet nói.

“Nàng thật là thiện lương, tại sao Chúa Trời lại khiến nàng gặp nhiều chuyện không may như vậy?” Dean cảm động không thôi, nghĩ tơi William lại tức giận nói: “Thằng nhóc William kia là quỷ dữ, do Satan phái đến hành hạ chúng ta, ta thật hận đã sinh ra tên súc sinh đó!”

Janet lau nước mắt nói: “Ta thì không sao, chỉ sợ Elizabeth và Joseph ngày nào cũng phải đối mặt vơi một người anh trai như vậy, trước đây nó học ở London, mỗi tháng chỉ trở về mấy lần, hiện tại ta sợ…”

Dean vội vàng ôm vợ vào lòng: “đừng lo lắng, ta sẽ không để cho nó có cơ hội làm hại tới con của chúng ta.” ông cắn chặt răng nói: “Ta sẽ cho nó tiền đi học đại học.”

Janet dựa vào ngực Dean: “Cảm ơn ngài Dean, ngài đã hy sinh rất nhiều vì ta và các con.”

“Không, đừng nói như vậy, là ta mới hải xin lỗi nàng, bao lâu nay khiến nàng chịu nhiều ủy khuất.” Dean đau lòng nói.



Buổi sáng, tôi thường dậy rất sớm. Không cần làm phiền tới người hầu, tôi tự mình mặc quần áo chỉnh tề xuống lầu. Lúc này, các chủ nhân của điền trang Quinto còn đang say ngủ, chỉ có người hầu đang bắt đầu một ngày làm việc. Simon ngầm không hài lòng với tôi, cảm thấy tôi rất kỳ quái, vì các thiếu gia khác đều ngồi trên giường chờ người hầu hầu hạ, đây là một thối quen tốt, thể hiện bản thân là quý tộc thượng lưu, để người hầu làm hết mọi việc mới phù hợp với thân phận.

Trong đại sảnh dưới lầu người đến kẻ đi, người hầu nữ cấp thấp mang tạp dề trắng dính đầy tro bụi đang đốt lò sưởi, trong không khí tràn ngập mùi cay xè, đây là do khói bốc lên khi đốt củi bị ẩm, hầu nữ này là người mới, không có kinh nghiệm đốt lò sưởi cao cấp.

Nữ quản gia Selena vội vàng đi tới, không dám tin hô to: “Chúa ơi! Con bé này sao lại ngốc như vậy, tôi bị cô làm cho phát điên luôn rồi, làm sao mà lại nhiều khói như vậy! Cô muốn chủ nhân sáng sớm đã bị sặc khói không ăn nổi bữa sang hay sao? Nhanh mở cửa sổ thông gió, các cô lại đây đốt lò sưởi thay cho cô ta.” Bà chỉ huy một vài người hầu nữ xung quanh.

Selena là nữ quản gia của điền trang Quinto, bà đã hơn 40 tuổi, tóc màu nâu búi gọn chỉnh tề, luôn mặc váy đen mộc mạc, thậm chí không thể tìm được một nét hoa văn trên váy. Bà rất nghiêm túc, không thích nói đùa, đôi khi còn rất nghiêm khắc. Khi bị bà nhìn chằm chằm rất nhiều người cảm thấy sợ hãi không nói nên lời, giống như người hầu nữ cấp thấp làm sai chuyện lúc nãy, cô ta đứng trước mặt Selena sợ đến phát run.

Nhìn thấy tôi xuống lầu, Selena cung kính nói: “Cậu Adam, còn một tiếng nữa bữa sáng mới bắt đầu.”

“Tôi biết, chỉ là thói quen dậy sớm, không cần để ý đến tôi.” Tôi bước đi giữa hành lang thật dài thẳng đến phòng ăn.

Vào buổi sáng, nhà ăn tràn ngập ánh nắng, vì nơi này quay về hướng đông, lại có nhiều cửa sổ lớn bằng thủy tinh, tôi thích ngồi ở đây đọc sách, khiến tâm tình vô cùng tốt.

Quản gia Simon cùng với hai hầu nam đang chuẩn bị bàn ăn.

Họ đem khan trải bàn gấp lại bỏ vào trong rổ, sau đó lấy ra khăn mới đã được giặt sạch, trải lên trên bàn. Khăn trải bàn trắng tinh có vài nếp nhăn, một hầu nam dùng ấm có nước sôi nhanh chóng ủi qua, ủi đến khi khăn hoàn toàn phẳng lì. Sau đó một hầu nam khác đem dụng cụ ăn bằng bạc đi tới, sắp xếp đâu vào đấy, cuối cùng đặt lên mặt bàn một bình hoa xinh đẹp, bên trong cắm đầy những bông hoa hồng vừa mới cắt trong nhà kính lúc sáng sớm, trên cánh hoa còn đọng vài giọt sương.

Tôi ngồi bên cạnh đọc sách, họ cũng không để ý, vì đây là thói quen của tôi. William vài ngày trước đã bị cha đưa đi học đại học, điền trang Quinto khó có được mấy ngày yên bình, nhưng chỉ là tạm thời, sóng gió rất nhanh sẽ lại đến.

Phiền toái William đã bị đuổi đi, kế tiếp sẽ đến lượt tôi, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón quân địch.
Bình Luận (0)
Comment