Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 24

Kiếp trước, tôi bị bệnh đậu mùa, chết.

Khi đó tôi bệnh rất nặng, toàn thân mọc đầy mụn nước, sốt đến mơ mơ màng màng, không ai chịu chăm sóc.

Thời khắc thanh tỉnh duy nhất, tôi chỉ nhìn thấy Joseph dương dương đắc ý đứng trước giường. Giường được treo rất nhiều màn che, bóng của Joseph in trên màn, trông dữ tợn như dã thú đang rình mồi.

“Có quyền kế thừa thì sao nào? Điền trang Quinto cuối cùng cũng thuộc về tay ta, ngay cả con người cũng là con của ta, thằng ngu bị cắm sừng cũng không biết.” Joseph cười lớn nói.

“Không, ngươi, ngươi nói cái gì…” Tôi yếu ớt nói.

“Ngươi cái gì cũng không biết, tên xấu xí như ngươi, mà đòi Catherine vì mình sinh con sao? Ta và nàng đã sớm bên nhau. Hiện tại những gì của ngươi, đều là của ta! Đi chết đi!”

“Không, không thể nào, con ta…” Tôi lẩm bẩm nói, nhưng bên tai chỉ có tiếng cười điên cuồng của Joseph.

Năm đó sau khi anh tôi qua đời, cha tìm tôi về, nói rằng tôi hiện tại chính là người thừa kế Quinto.

Từ nhỏ đến lớn, ông ấy chưa bao giờ ân cần với tôi như vậy, nét mặt từ ái, thậm chí còn xin lỗi vì đã đối xử không tốt với tôi. Sau đó ông giới thiệu cho tôi một vị tiểu thư, yêu cầu tôi kết hôn.

Tiểu thư đó tên là Catherine, là con gái một thương nhân, nàng trẻ trung xinh đẹp, đa tài đa nghệ, lại có 2000 bảng Anh đồ cưới. Trừ thân phận không cao quý, thì thực sự là một người vợ hoàn hảo. Khi đó tôi tướng mạo xấu xí, lại không được học hành đàng hoàng, có người chịu cưới là tốt lắm rồi.

Huống chi cha tôi lúc nằm trên giường bệnh còn tha thiết khẩn cầu: “Cha sắp chết rồi, con nhất định phải đáp ứng nguyện vọng cuối cùng này, cha muốn được thấy con thành gia lập thất, cha của Catherine là một thương nhân thành công, ông ấy sẽ giúp đỡ con.”

Trước khi tôi à Catherine kết hôn chỉ gặp mặt một lần, nàng lúc ấy rất lãnh đạm, tôi còn tưởng nàng chỉ là đang giữ lễ. Nhưng sao khi kết hôn, nàng vẫn lạnh lùng như vậy. Mỗi lần tôi muốn làm nàng vui, đều bị làm lơ, một câu cũng không thèm đáp lại.

Sau khi kết hôn chưa đầy hai tháng, nàng nói mình có thai.

Lúc ấy tôi không nghi ngờ gì, trong lòng rất vui vẻ, tôi dù sao cũng đã được làm cha, có một đứa con chảy dòng máu của mình quả thực là điều hạnh phúc.

Bảy tháng sau, vợ tôi sinh được một người con trai, tôi ôm đứa trẻ trong lòng, sung sướng không gì tả nổi. Tôi định đặt tên cho con là William, để tưởng nhớ anh trai, nhưng Catherine nhất quyết không đồng ý, nàng thậm chí còn không muốn tôi đến gần con. Tôi còn chưa kị đặt tên cho đứa trẻ, đã ngã bệnh.

Tôi sốt cao liên tục, trên người mọc đầy mụn đỏ, tôi biết mình đã mắc phải đậu mùa.

Căn bệnh này đến đột ngột, rất kỳ quái, xung quanh không có ổ dịch nào, tôi lại chưa bao giờ rời khỏi điền trang, làm thế nào có thể nhiễm bệnh? Tới khi sắp chết, tôi mới biết mình bị chính vợ và em trai liên kết lại hãm hại, nhưng lúc đó tôi đã quá suy yếu, không còn nói nổi lời nào.

Sống lại lần này, tôi muốn đoạn tuyệt mọi quan hệ với điền trang Quinto, nước sông không phạm nước giếng.

Thật không ngờ, cuối cùng tôi vẫn không chống lại được số mệnh, mắc phải căn bệnh quái ác này, vậy rốt cuộc tôi sống lại có ý nghĩa gì?

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói lọi, gió biển mang theo hơi nước, một con nhện đang giăng tơ trên cửa sổ, từng sợi tơ phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Tôi nằm trên giường, nhìn chăm chú mạng nhện, cảm giác như mình là một con côn trùng mắc trên đó, có giãy dụa thế nào cũng uổng công.

Tôi bảo người hầu không cần chăm sóc tôi, tránh bị lây bệnh, nguy hiểm tính mạng. Sau đó tôi bắt đầu sốt cao hơn, liền lo lắng viết di chúc, toàn bộ tài sản đều để lại cho Anna, quyền giám hộ Anna thì chuyển giao cho Edward Freamunde.

Tôi không hỏi ý Edward, tự ý giao Anna cho hắn, tôi biết hắn nhất định sẽ đối xử tốt với con bé.

Hiện tại tôi nhắm mắt nằm trên giường, cả người mệt mỏi.

Xem ra tôi sống hai mươi mấy năm đều uổng phí, không chỉ không lo được cho em gái, còn khiến cho người yêu tôi đau khổ.

Edward sẽ thế nào? Hắn có hận tôi không? Đến phút cuối tôi cũng vẫn chưa cho hắn biết câu trả lời rõ ràng, vẫn luôn trốn tránh.

Tôi chợt cảm thấy hối hận, Chúa ơi, tôi đã làm gì thế này, tôi rõ ràng yêu hắn, tại sao lúc còn sống không chịu bên hắn, giờ sắp chết lại thấy hối hận, hối hận mình đã quá ngu xuẩn.

Nhớ tới những ngày bên nhau, tôi thực sự rất hạnh phúc. Hai kiếp người, tôi chưa từng được vui vẻ như vậy, tôi làm sao có thể rời bỏ thế giới này, làm sao có thể bỏ người tôi yêu đi như vậy? Tim tôi như bị một con dao sắc nhọn xuyên qua, đau đớn rỉ máu, tôi lấy chăn che đầu, lớn tiếng khóc. Tôi chưa bao giờ khóc đến mức này, cũng chưa bao giờ hối hận như vậy.

“Adam…” Chăn bỗng nhiên bị kéo ra.

Tôi cứng đờ người, ló đầu ra, kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Edward mặt mày tái nhợt nhìn tôi, ánh mắt đau đớn, hắn bỗng nhiên dang tay ôm tôi thật chặt.

“Chúa ơi, em sao lại ra nông nỗi này!” Hắn run rẩy nói.

Nước mắt của tôi không khống chế được trào ra, nằm trong lòng hắn, tôi cảm thấy yếu đuối lạ thường, nhưng giờ này tôi không được phép như vậy.

Tôi đẩy hắn ra nói: “Cậu sao lại đến đây?”

Sau khi tôi phát hiện mình mắc bệnh, liền sai người hầu không tiếp khách, cũng không được nói cho ai biết tình hình, cứ bảo tôi đã đi vắng.

“Ở lễ hội bùng nổ đậu mùa, tôi phái người đi tìm em, kết quả em đã sớm rời đi. Em tại sao không báo cho tôi biết? Em trốn trong nhà làm gì? Muốn chờ chết một mình sao?”

“Edward, cậu nghe tôi nói, mau rời khỏi đây, tôi có thể tự chăm sóc chính mình.” Tôi nôn nóng nói.

“Bọn người hầu trốn hết rồi, em muốn chăm sóc chính mình như thế nào!” Edward nghẹn ngào nói.

Tôi đau đớn lắc đầu: “Đây không phải lúc hành động theo cảm tính, cậu đi nhanh đi, không sẽ lây bệnh. Giúp tôi chăm sóc em gái tôi, gả nó cho một người tốt, tôi trông cậy vào cậu.”

Edward phẫn nộ bật dậy, đi qua đi lại trước giường: “Tất cả những điều em nói thật ngu xuẩn! Em không quan tâm tôi cảm thấy thế nào sao? Tôi tại sao phải giúp em chăm sóc em gái? Còn em thì sao? Cứ như vậy buông bỏ mạng mình! Tôi nên làm gì đây? Em có nghĩ cho tôi không?”

Tôi nhìn Edward, có chút không nỡ, lớn tiếng nói: “Tôi nói nghiêm túc! Cậu mau đi khỏi đây! Tránh xa tôi ra! Tôi không muốn thấy mặt cậu!”

Hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, gằn từng chữ: “Em là kẻ nhu nhược, mạng của mình mà cũng có thể dễ dàng buông tay, thật đáng khinh! Đừng lấy suy nghĩ yếu đuối của em áp đặt lên tôi! Tôi vĩnh viễn cũng không bỏ người mình yêu ở lại một mình!”

Lời của Edward khiến tôi vô cùng thống khổ, tôi hét lên: “Cậu đi đi! Tôi xin cậu, đi đi!”

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.

Tôi nhìn hắn, nước mắt lại lăn dài, thấp giọng cầu xin: ” Xin cậu, cậu đi đi, đừng lo cho tôi…”

Một cái ôm ấm áp phủ lên vai tôi, hắn ôm chặt tôi vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Tôi không đi, em đuổi tôi cũng không đi, tôi ở đây chờ em khỏe lại, em sẽ không sao. Tôi mời đến vài người đã vượt qua được bệnh đậu mùa, họ sẽ giúp chúng ta…”

“Tôi yêu cậu…” Tôi nhẹ nhàng ngắt lời Edward.

“Em nói gì?” Edward sửng sốt nhìn tôi.

“Tôi yêu cậu, Edward, trước đây tôi sợ hãi không dám nói, nhưng hiện giờ tôi đã không còn gì để sợ.” Tôi nhìn thẳng Edward nói: “Tôi yêu cậu.”

“Ha ha.” Edward ngẩn người nhìn hồi lâu, bỗng nhiên ngây ngô cười.

Tôi nhìn nụ cười của hắn, lòng càng đau xót, cố nén nói: “Bời vì tôi yêu cậu, nên mới không cho cậu ở lại, nếu cậu thực sự yêu tôi, thì hãy nghe lời tôi.”

Nụ cười trên môi Edward chợt tắt, nhìn tôi nói: “Em sao vẫn không hiểu? Tôi tuyệt đối không rời bỏ em, nếu muốn chết tôi và em cùng chết.”

“Đây là nguyện vọng của tôi, tôi muốn cậu chăm sóc em gái tôi, nó còn rất nhỏ, nếu không ai chăm sóc, chắc chắn sẽ bị cha tôi và mẹ kế hãm hại, cậu chẳng lẽ không thể chu toàn nguyện vọng cuối cùng của tôi sao?” Tôi nói.

“Tôi không quan tâm, nếu em sợ em gái em không ai chăm sóc, tôi sẽ nhờ vài người bạn đáng tin cậy giúp đỡ, lo lắng cho con bé. Còn việc rời đi, em không cần nói nữa, tôi tuyệt đối không đi, chúng ta sẽ cùng nhau sống sót, em phải tin tôi.” Edward nói, không chừa cho tôi một chút lý lẽ nào để cãi lại.

Tôi nhìn đôi mắt kiên định của hắn, không nỡ lại mở miệng bảo hắn đi, vì thực sự tôi cũng muốn hắn ở bên cạnh mình, không muốn phải chết trong cô độc.

“Sao cậu phải làm vậy? Thật không đáng…” Tôi nói.

“Có đáng giá hay không, không phải do em quyết định.” Hắn nằm lên giường ôm tôi, thấp giọng lẩm bẩm bên tai: “Ngủ một lát đi, tôi ở đây với em.”

Tôi dựa vào ngực hắn, cãi nhau một trận khiến tôi cảm thấy mệt, có vẻ lại phát sốt. Tôi chôn đầu vào cổ hắn, ngửi ngửi mùi hương chỉ mình hắn có, tận hưởng sự ấm nóng đem lại cảm giác an toàn. Sau đó tôi không thức nổi nữa, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối tôi lại sốt thêm vài lần, đều là Edward chăm sóc, hắn cởi bớt quần áo trên người tôi, lấy nước giúp tôi lau toàn thân hạ nhiệt, rồi cho tôi uống một ít thuốc.

Lúc đầu tôi tưởng bệnh mình sẽ càng ngày càng nặng, không ngờ sáng hôm sau lại mơ màng tỉnh dậy.

Tôi nghe được một giọng nói xa lạ: “Ngài Konstatin đã hạ sốt, có vẻ như không phải đậu mùa.”

“Nhưng tại sao cả người lại nổi đầy mụn đỏ…”

“Ngài xem, mấy mụn này đều đóng vảy, bong ra không hề để lại sẹo, mụn do đậu mùa bong ra sẽ để lại rỗ. Tôi cũng không rõ lắm, nhưng thực sự ngài đây chỉ bị sởi, nhìn qua trông giống như đậu mùa. Có lẽ khi sinh bệnh không được chăm sóc chu đáo, nên cứ sốt đi sốt lại…Dù sao thì xin chúc mừng ngài, ngài Konstatin sẽ mau chóng bình phục.”

“Tốt quá, cảm ơn bác sĩ, tôi tiễn ngài.” Edward mừng rỡ cười.

Trong lúc đó tôi đem mặt chôn thật chặt vào gối, vì làm quá lên mà xấu hổ không dám nhìn ai.

“Em tỉnh rồi sao?” Một bàn tay lẻn vào chăn, sờ lên mặt tôi, niết nhẹ hai cái.

Tôi cả kinh ngồi bật dậy, trước mắt là gương mặt tiều tụy của Edward.

Ánh mắt gian tà của hắn mang theo chút trêu chọc, tuy rằng hắn cố gắng không giễu cợt tôi, nhưng khóe miệng lại không kiềm được nhếch lên.

“Tôi…” Mặt tôi nháy mắt đỏ lên, không biết làm sao đối mặt hắn.

Hắn lại thừa dịp tôi không chú ý, nhanh chóng hôn lên môi tôi, sau đó nghiêm túc nói: “Cám ơn Chúa, em không sao, tôi rất cảm kích…”
Bình Luận (0)
Comment