Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 30

Sau khi William tỉnh lại, phát hiện bản thân bị trói trên giường, chân tay đều bị cột chặt, không thể nhúc nhích, xung quanh giường có màn che. Trong phòng rất tối, màn cửa đều kéo kín, một bóng người xoay lưng lại đứng trước giường.

“Ai đó? Adam? Em muốn làm gì? Em cột anh lại làm gì? Thả anh ra! Có ai không!” William kịch liệt giãy dụa, ván giường dưới người rung động rầm rầm.

Tôi xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm: “Em quả thực rất đau lòng, anh có thể trơ mắt nhìn chính mình sa đọa đến mức này sao!”

William bị sắc mặt của tôi làm cho sửng sốt, anh ấy nhìn tôi, một lúc lâu mới lên tiếng: “Không cần em quản anh! Mau thả anh ra! Thả anh ra!”

“Em muốn giúp anh sửa đổi, anh chưa từng soi gương sao? Nhìn xem anh hiện tại là bộ dáng gì! Anh còn chút lòng tự trọng của quý tộc nào không, thối nát chẳng khác gì đống phân trâu! Bọn trộm cướp còn đáng nể hơn anh, ít ra họ cũng cố gắng kiếm sống. Còn anh! Anh đã tàn thành một đống thịt thối!” Tôi nói.

William lớn tiếng la hét, toàn lực phản kháng, nhưng dây thừng cột rất chắc, muốn xê xích một tí cũng không được. Không lâu sau anh ấy đã hết sạch khí lực, nằm vật trên giường thở hổn hển.

“Không cần em quan tâm, anh không cần em quan tâm.” William lẩm bẩm.

“Không cần em quan tâm? Em không quan tâm cứ thế để anh sụp đổ! Từ khi mẹ mất, ba anh em chúng ta nương tựa nhau mà sống, vui buồn có nhau. Nhưng nhìn xem anh đã làm được những gì! Ngày nào cũng gây sự với cha và phu nhân Janet, coi em với Anna như vô hình. Em gái ruột bị ngược đãi anh cũng coi như không biết, anh có xứng để tụi em gọi là anh trai không!”

“Cút! Cút! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” William gào lên nói.

“Uống rượu, hút thuốc, đánh bạc, chơi gái, anh cứ giữ những thói xấu đó, sau này chết chắc chắn phải xuống địa ngục! Tự tôn của anh ở đâu? Sĩ diện của anh ở đâu! Đều đem cho chó ăn rồi sao! Tại sao không cố gắng sống cho tốt? Tại sao phải hủy hoại chính mình?” Tôi nghiêm khắc quở trách, anh ấy dường như chịu không nổi chỉ trích, liều mạng lắc lư thân thể.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, anh ra lệnh cho em không được nói!” William điên cuồng hét.

“Nhìn thấy bộ dạng này của anh, cha cũng chẳng thèm đau lòng, ngược lại phu nhân Janet cùng con bà ta càng thêm đắc ý, thực sự cảm thấy khổ sở, cũng chỉ có em và Anna. Không nhẽ đây chính là thứ anh muốn đem đến cho tụi em sao? Khiến các em mình khổ sở!”

“A…! A…! A…! A…!” William chịu không nổi kêu rên, trông như dã thú bị thương, nằm giữa bẫy sắt, trốn không thoát, chỉ có thể chấp nhận đầu rơi máu chảy.

“Anh có thể làm gì? Em nói cho anh biết đi! Anh phải làm thế nào? Anh đã mất hết rồi, mất tất cả rồi! Không cần em để ý đến anh, cút đi! Cút hết đi! Anh đấu không lại bà ta, đấu không lại bọn họ…ô ô ô…”

“Ha! Thật buồn cười! Đấu? Sao anh lại phải đấu với họ? Làm thế cũng có được gì đâu!” Tôi phẫn nộ nói.

“Em không hiểu đâu! Người đàn bà kia, người đàn bà kia, anh hận bà ta! Anh hận không thể đem bà ta rút gân lột da! Anh trở thành thế này đều do bà ta hại, anh phải giết ả!” William mặt đầy nước mắt, nhưng lại lộ ra vẻ dữ tợn.

Tôi thở dài, đi qua đè vai anh ấy lại: “Em mặc kệ anh nghĩ thế nào, nhưng anh phải kiên cường đứng dậy, sống cho giống con người một chút! Đừng suốt ngày đánh bài uống rượu, lần này em sẽ nhốt anh lại để cai rượu và thuốc, ngày nào còn chưa cai được, em sẽ tiếp tục nhốt, đến khi anh hết nghiện hoàn toàn mới thôi.”

William ngừng giãy dụa, lăng lăng nhìn tôi.

“Anh nói anh mất hết tất cả sao? Không, anh vẫn còn, anh còn em và Anna. Tạm thời buông bỏ hận thù, sống trong hận thù chỉ mang đến đau khổ tuyệt vọng, có lẽ buông tay khối tài sản kia, anh mới có được tự do. Điền trang Quinto chúng ta không cần, nơi đó vốn là của cha, ông ấy muốn làm thế nào thì làm, chúng ta có chân có tay, tại sao không thể tự xây dựng sự nghiệp của chính mình? Huống chi nếu tài sản đó mang lại sự khổ đau, thì cần gì lưu luyến nữa.” Tôi nói.

William tròn mắt khiếp sợ. Có lẽ chưa từng có ai nói những lời này với anh ấy, anh ấy cũng chưa từng có ý định từ bỏ quyền kế thừa điền trang. William từ nhỏ chính là người thừa kế cao nhất của điền trang, ai ai cũng đặt hy vọng, chờ mong vào anh ấy, anh ấy ngoại trừ việc kế thừa, chưa từng nghĩ tới phương án nào khác, nên mới tự sinh ra áp lực cho bản thân như vậy.

Một lúc lâu sau, anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi: “Anh…anh không có tiền…”

“Chờ anh bỏ được rượu, em sẽ đưa anh đi học đại học, hoàn thành việc học còn dang dở, sau đó tìm một công việc ổn định, rồi tính tiếp.” William là một người ngạo mạn, nên tôi lựa lời dỗ dành anh ấy: “Đây chính là hành động mà một quý tộc cần có, quý tộc cần phải mạnh mẽ đối đầu với khó khăn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng. Chúng ta có thể bị đạo xuống đáy xã hội, nhưng không có kẻ nào có thể ngăn cản quyết tâm đứng lên của chúng ta. Anh là dòng dõi Konstatin chính thống, là người thừa kế điền trang Quinto, mang trong mình dòng máu cao quý, em tin anh nhất định có thể kiên cường đứng lên, vượt qua giai đoạn khó khăn này, lấy lại vinh quang thuở xưa.”

“Những ngày tiếp theo sẽ rất khó chịu, em nghe nói quá trình cai thuốc phiện, thân thể giống như bị trăm ngàn con sâu đục khoét. Nhưng anh bắt buộc phải bỏ, đây là do phu nhân Janet cố ý hãm hại, nếu không thể bỏ hẳn, đừng mong có được tương lai tốt đẹp, anh có chấp nhận không?”

William đỏ bừng hai mắt nhìn tôi: “Tại sao? Tại sao lại giúp anh? Anh chưa bao giờ…”

“Chúng ta là anh em! Cùng chung huyết thống, là người thân của nhau, nếu ngay cả anh em còn không giúp được, thì em còn có thể làm được gì?” Tôi ngắt lời anh ấy.

Nghe tôi nói, William trầm mặc, thật lâu không mở miệng.

“Xem ra anh đã chuẩn bị tốt, vậy được rồi, để em gọi người hầu lên.” Tôi xoay người mở cửa phòng.

“Đợi đã, Adam!”

Tôi dừng bước, thế nhưng đằng sau chỉ có giọng nói nhỏ: “Không, không có gì…”

Tôi không quay lại nhìn, lập tức rời khỏi phòng.

Mấy ngày sau quả thực không khác gì Địa Ngục.

Tiếng kêu thảm thiết và mắng chửi của William tràn ngập khắp nhà, người hầu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Anna thương tâm thường xuyên khóc lóc, thậm chí nhiều lần khẩn cầu tôi thả William ra.

“Cho anh ấy thuốc phiện đi, cũng không phải thứ gì quá mắc tiền, làm như thế này có khác gì tra tấn anh ấy.” Anna khóc nói.

“Thuốc phiện có tác dụng gây tê, nhưng nếu dùng quá nhiều, cơ thể sẽ ngày càng suy bại, tinh thần cũng sa sút dần, tiếp tục dung túng anh ấy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Đây là quyết định của anh, em đừng xen vào!” Tôi nói.

Anna che miệng chạy lên lầu, lát sau từ trong phòng truyền ra tiếng khóc bi ai.

Trong phòng khách, tiếng kêu rên của Adam tựa như vang vọng từ Địa Ngục: “Không cai, không cai nữa, cho tôi thuốc…”

Giằng co như vậy hơn mười ngày, anh ấy không còn khổ sở lăn lộn nữa, cả người gầy yếu không ít. Lúc anh ấy ra khỏi phòng tối, cả người dường như đều thay đổi, đôi mắt đã có thần thái trở lại. Nhưng trong đôi mắt ấy lại có cảm xúc gì đó, nóng rực tựa như lửa.

Anh ấy không lôi thôi nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn uống ít rượu, vò đầu bứt tai tìm kiếm thuốc phiện. Xem ra muốn bỏ triệt để cũng không dễ dàng, may mà William cố gắng khống chế bản thân, quả là chuyện tốt.

Mỗi buổi sáng, khi tôi làm lễ trong giáo đường, Anna lại kéo William tới. Hai người ngồi ở giáo đường, cùng giáo dân dự lễ. Sau khi lễ về, họ còn hàn huyên với người khác thật lâu.

Một tháng sau, tôi đưa William đến Cambridge, học phí đều đã trả trước. Năm đó anh ấy chỉ còn một năm là có thể tốt nghiệp, nhưng lại kết hôn với Helena, rồi không quay lại tiếp tục học nữa. Có lẽ cảm thấy có đất đai kế thừa, nên không có hứng thú học đại học, nhưng hiện tại anh ấy đã có nguyện vọng khác, đối với đi học đại học có chút nôn nóng.

Trước khi đi anh ấy từ biệt chúng tôi, cuối cùng cũng ra dáng một người anh.

“Trước đây, anh đã làm sai rất nhiều chuyện.” William đứng trước xe ngựa, buông ánh mắt nói: “Anh quá để ý đến cha, ghen tị phu nhân Janet và con gái bà ta cướp đoạt những thứ đáng lẽ chúng ta được hưởng. Kỳ thật, vốn dĩ bọn họ chẳng liên quan gì đến chúng ta, anh chẳng cần phải để ý, nhưng anh lại cứ cắm đầu vào, bỏ quên những người thật sự cần anh quan tâm. Từ khi Helena cũng phản bội anh, anh liền hoàn toàn…”

“Đừng nói vậy, anh William, mọi chuyện đều qua rồi.” Anna khóc nói: “Anh lên đại học phải cố gắng tự chăm sóc bản thân.”

“Anh sẽ cố gắng.” William ôm Anna vào lòng, sau đó nhìn tôi nói: “Trước đây anh chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người anh, sau này anh sẽ thay đổi. Nhưng anh vẫn không thể bỏ qua cho phu nhân Janet, hết thảy khổ đau anh phải chịu đều do họ gây ra, rồi sẽ có một ngày, anh trả thù bọn họ!”

Tôi nhíu mày, trịnh trọng nói: “Em muốn anh cam đoan sẽ tránh xa họ, cha không phải là một người dễ dàng đấu lại, ông ấy đã kinh doanh điền trang nhiều năm, có mối quan hệ rất rộng với quan tòa và các quý tộc khác, chúng ta căn bản không phải đối thủ.”

William chỉ cười vỗ vỗ vai tôi.



Trời chuyển sang hạ, tôi nhận được thư của Edward, nửa tháng sau hắn sẽ trở lại London.

Tôi đọc thư mà mặt đỏ bừng, trong thư toàn những lời nói hoa mỹ trau chuốt, có lẽ do thói quen từ khi còn là quý tộc, trước giờ hắn viết thư cho tôi đều dùng từ ngữ như vậy. Khiến tôi khó xử nhất là, phong thư thể hiện tình yêu mãnh liệt thế này tôi không thể giữ lại, đọc xong liền bỏ vào lò sưởi thiêu hủy.

Tôi hiện tại đã trở thành mục sư Vernon, mỗi ngày đều đến giáo đường, công việc vô cùng bận rộn.

Giáo đường của tiểu trấn là một tòa nhà mới tinh, toàn bộ đều sơn màu trắng, xung quanh bao bọc bởi cây cối xanh um, có hàng rào sắt bốn phía. Đằng sau giáo đường là một khu nhà ở dành cho những người giúp việc và trợ tá ở. Cách giáo đường không xa còn có một tu viện, nữ tu ở đây thường xuyên đến giáo đường dự lễ. Toàn bộ giáo phận hiện tại đều do một mình tôi cai quản, tuy rằng có phó mục sư hỗ trợ, nhưng vẫn làm không xuể.

Giáo đường chính tòa là nơi dành cho quý tộc địa chủ, dân chúng bình thường không được phép tới. Người nghèo chỉ có thể đến dự lễ ở những giáo đường nhỏ vùng sâu vùng xa, có những người thậm chí còn bị cấm vào giáo đường, ví dụ như gái điếm hoặc người da đen.

Tôi đã từng thấy qua chuyện này, khi tôi đang tuần tra ở một giáo đường nông thôn.

Phó mục sư của giáo đường đang ở giữa một đám người, xua đuổi một phụ nữ tai tiếng, không cho cô ấy vào giáo đường.

Ở nông thôn không giống với trên trấn, người dân rất thuần phác chân chất, có quy củ riêng, không có hoạt động mại dâm công khai, cùng lắm chỉ có vài phụ nữ lâm vào đường cùng, lén lút làm, nhưng sẽ bị mọi người khinh thường, bị thôn dân xua đuổi. Thậm chí người đàn ông vừa mới qua đêm với cô ta, cũng sẽ gia nhập vào đám đông, nói cô ta là phù thủy, anh ta là bị người đàn này phù phép mê hoặc linh hồn.

“Cút ra! Nơi này không chứa chấp loại đàn bà đê hèn như cô!” Phó mục sư bụng phệ quát tháo người đàn bà quần áo tả tơi.

Cút xuống Địa Ngục đi, đừng có ở đây làm ô uế đất thánh của Chúa.” Thôn dân la mắng, ném đá vào người đàn bà.

Cô ta không dám phản bác, vội chạy trốn cách xa giáo đường.

Phó mục sư cung kính nghênh đón tôi, sau đó giải thích chuyện vừa xảy ra.

“Xin lỗi vì đã để ngài nhìn thấy chuyện không hay, về sau tôi tuyệt đối không để loại phụ nữ hạ đẳng đó tới gần giáo đường nửa bước, lần này chỉ là sơ suất, trước đây tôi không hề biết cô ta là loại phụ nữ như vậy, nên mới cho vào. Người phụ nữ kia thật ác độc, dám che giấu thân phận, đáng lẽ phải đem cô ta đi treo cổ mới đúng!” Phó mục sư căm phẫn nói.

Kiếp trước tôi sống trong xóm nghèo, ngày ngày bầu bạn với những người cùng khổ, quanh xóm có rất nhiều nhà chứa. Tôi không biết gái điếm thực sự ác độc chỗ nào, bán thân cũng chỉ là bất đắc dĩ, một phụ nữ không thể tự lao động kiếm sống cũng không phải lỗi của cô ta. Chưa kể có rất nhiều bé gái, mấy tuổi đầu đã ở trong nhà chứa, chưa đầy mười tuổi đã bắt đầu tiếp khách, nhiều khi là bị cha mẹ bán, cũng có khi là trẻ mồ côi lưu lạc, đây là cơ hội sống duy nhất của họ, không nhẽ như vậy cũng là cái tội sao? Đối với họ mà nói, cuộc sống này chính là thử thách, sau khi chết đi sẽ được vào Thiên Đường, nếu không nghĩ như vậy thì làm sao có thể dũng cảm mà sống tiếp.

Tuy thân ở Địa Ngục, nhưng lòng không chút toan tính mưu mô, đến giáo đường thành tâm sám hối, lại bị người ta xua đuổi.

“Chúa giàu lòng thương xót, Người khoan nhân và yêu thương hết thảy, cho dù là gái điếm, cũng không nên tàn nhẫn với họ như vậy.” Tôi nói.

Phó mục sư dùng lời lẽ mạnh mẽ phản bác: “Cha quá nhân từ rồi, đối với mấy người này không nên như vậy, bằng không sẽ bị họ hại chết. Mấy người đàn bà đó ai cũng mắc bệnh giang mai, sẽ hư thối dần dần tới chết, đây chính là hình phạt Chúa dành cho họ. Chúng ta không nên vì chút lòng thương hại, để cho mấy người đó mang bệnh về lây truyền bừa bãi.”

Mấy quy củ riêng ở nông thôn chính là một phương thức người dân sử dụng để tự bảo vệ mình, tôi ngoài việc chấp nhận cũng không biết làm sao.
Bình Luận (0)
Comment