Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 51

Nghe Edward nói xong, tôi còn chưa kịp phản ứng gì, Anna mặt đầy nước mắt, bỗng nhiên đứng dậy bỏ ra ngoài.

“Anna, em đi đâu vậy?” Tôi vội vàng đuổi theo, phát hiện ra cô bé đi thẳng đến phòng của Sarah.

Ngay sau đó giọng nói tức giận của Anna truyền đến: “Nói! Anh William rốt cuộc là chết như thế nào! Lúc đó chỉ có cô ở chung với anh ấy, cô đã làm cái quái gì, tại sao anh ấy lại đuổi cô đi!”

“Tôi không biết, thực sự không biết, tôi không làm gì hết…” Sarah nức nở.

“Mau nói thật cho tôi! Bằng không tôi sẽ đuổi cô ra ngoài đường! Tôi nói được làm được!”

“Tiểu thư, xin đừng như vậy, xin hãy nhân từ, tôi đang mang thai con của thiếu gia William mà.”

Khi tối đuổi tới nơi, thì thấy Sarah đang quỳ trên đất khóc thút thít, thấy tôi đi vào, cô ta liền vội vã nhìn về phía tôi: “Thiếu gia Adam, cầu xin cậu nói giúp tôi vài câu, tiểu thư Anna khi không lại đòi đuổi tôi ra đường.”

“Chính miệng William nói cô cấu kết với phu nhân Janet, còn dám ngụy biện!” Anna vừa khóc vừa đẩy cô ta: “Tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao lại thông đồng với kẻ thù của bọn tôi! Có phải cô giúp họ hại chết William không?”

Nhìn dáng vẻ kích động của Anna, tôi vội vàng ôm cô bé lại, đỡ đến bên giường.

Tôi nhìn chằm chằm Sarah nói: “Đem tất cả sự thật cô biết nói           ra, không được giấu diếm bất cứ gì, bằng không tôi sẽ nộp cô cho cục bảo an. Tôi sẽ tố giác cô ăn trộm tiền của tôi, có biết với tội danh ăn cắp từ bảy đồng tiền trở lên sẽ bị xử thế nào không? Quan tòa sẽ kết án cô hình phạt treo cổ. Cho dù cô không thừa nhận, quan tòa cũng chỉ nghe lời tôi, còn cô chỉ là một kẻ hèn mọn, đợi đứa trẻ ra đời rồi, họ sẽ lập tức đem cô ra hành hình.”

Sarah khóc đến mức nước mắt nước mũi dàn dụa: “Đừng, đừng, cầu xin ngài nể tình đứa trẻ… Tôi không hề nói dối, trước giờ tôi chưa từng làm gì hết, cậu William chẳng qua là hiểu lầm tôi thôi.”

“Không cần đem đứa bé ra uy hiếp chúng tôi, William đã chết, chẳng ai có thể chứng minh nó là con của William. Mau nói cho tôi biết sự thật, may ra tôi còn có thể tha cho cô một con đường sống.” Tôi uy hiếp Sarah.

“Tôi chưa từng làm gì có lỗi với William, đứa bé này là cốt nhục của tôi và ngài ấy, tôi làm sao lại có thể hãm hại cha đẻ của con mình được chứ!” Sarah khóc nói: “Ngài muốn tôi thừa nhận cái gì bây giờ? Cho dù có chết, tôi cũng không nhận chuyện mình không làm.”

Sarah khóc lóc vô cùng khổ sở, có chết cũng không chịu thừa nhận. Tôi có chút nghi ngờ phải chăng suy đoán của William đã sai.

“Không thừa nhận thì đã sao, dù sao chúng ta cũng đã nhận định cô ta là kẻ giết người, cứ đem nộp cho cục bảo an thôi.” Edward xuất hiện ở cửa, gọi người hầu đến nói: “Đến chỗ quan bảo an, báo án rằng chúng ta bắt được một tên trộm, không những trộm nhiều đồ đạc có giá trị, mà còn âm mưu hãm hại chủ nhà, cần phải tuyên án tử hình.”

“Không, không.” Sarah hoảng loạn kéo ống quần tôi nói: “Thiếu gia Adam, xin đừng, trong bụng tôi còn có cốt nhục của thiếu gia William, ngài nỡ lòng để đứa bé này vừa sinh ra đã không có mẹ sao? Tôi vô tội, tôi thực sự vô tội.”

“Hung thủ giết người cũng xứng đáng làm mẹ sao? Còn ngây ra đó làm gì? Mau lôi cô ta đi!” Edward sai bảo người hầu.

Người hầu của Edward hoàn toàn khác với những người hầu thông thường, bọn họ nhìn qua chẳng khác gì đám lưu manh trên đường, không thắc mắc gì lập tức thi hành mệnh lệnh của Edward.

Sarah lập tức bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, sau khi bị lôi ra tới cửa mới khóc lóc gào lớn: “Tôi chưa từng hại thiếu gia William…tôi chỉ là nghe lời phu nhân Janet, vu cáo hãm hại phu nhân Helen mà thôi…”

“Chờ đã.” Edward gọi người hầu: “Lôi cô ta vào đây.”

“Đừng tưởng rằng có thể bịa chuyện trước mặt ta, ta đã sớm cho người điều tra về cô. Cho cô một cơ hội cuối, đem mọi thứ cô biết nói ra tường tận, dám nói dối một câu, lập tức giao nộp cho quan bảo an.”

Sarah mệt mỏi nằm trên mặt đất, cô ta biết trừ việc nói ra toàn bộ sự thật, không còn lựa chọn nào khác: “Tôi yêu William, nhưng ngài ấy lại cưới người phụ nữ khác. Phu nhân Janet nói, chỉ cần loại bỏ Helen, William sẽ thuộc về tôi. Cho nên tôi nghe lời phu nhân Janet, giúp bà ấy hãm hại Helen. Sau này phu nhân Janet luôn lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, bắt tôi làm việc cho bà ta. Thế nhưng sau khi William phát hiện, đã đuổi tôi đi, trong thời gian này chúng tôi không hề gặp lại nhau, làm sao hại chết ngài ấy được chứ. Đứa bé này quả thực vô tội, nó đúng là cốt nhục của William, xin các người nể mặt thiếu gia, đừng nộp tôi cho bảo an…”

“Cô biết ai là người hại chết William sao?” Tôi hỏi.

Sarah nhìn chằm chằm mặt đất: “Sau khi William quay lại trường học, đã hoàn toàn thay đổi, không hề đụng đến thuốc phiện, ngài ấy nói với tôi, đã tra ra manh mối việc buôn lậu của lão gia, muốn lấy việc này ra thương lượng với ông ấy…Tôi không biết có phải lão gia phái người giết chết William hay không, tôi cũng không dám nói chuyện này ra, sợ lão gia phái người giết tôi…”

Đưa Anna đã khóc đến bất tỉnh vào nghỉ ngơi xong, tôi và Edward quay lại thư phòng.

“Em định sẽ làm gì?” Edward hỏi tôi.

“Chúng ta có thể tìm được chính xác kẻ nào đã ra tay không?”

Edward lắc đầu nói: “Thi thể thối rữa quá nghiêm trọng, căn bản không tìm được chút manh mối nào. Huống hồ cha em còn là một quý tộc, có tiếng tăm và địa vị, không ai có thể tùy tiện kiện ông ta.”

Lúc này trăng đã lên cao, vài đám mây lởn vởn quấn quít, khiến ánh trăng trở nên mơ hồ. Trong màn đêm tĩnh lặng, bầu không khí nóng bức khiến người ta nghẹt thở, tôi bỗng nhiên có cảm giác như bị tảng đá khổng lồ đè chặt.

“Tôi đã từng hy vọng, dùng việc từ bỏ quyền thừa kế, chấm dứt hết những tranh đấu trong gia đình, nhưng rốt cuộc lại không thể.” Tôi nói.

Edward đi tới, ngồi lên tay vịn của ghế sô pha, một tay ôm lấy tôi nói: “Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra, em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi. Có ta ở đây, không ai có thể đụng được tới em.”

Tôi dựa đầu vào người hắn, ngửi mùi hương cơ thể riêng biệt, nhưng dường như cảm thấy không đủ, tôi đứng lên, hai tay ôm chặt lấy hắn, để thân nhiệt của hắn có thể sưởi ấm tôi. Tôi cảm thấy rất lạnh, chân tay đều lạnh như băng, làm cách nào cũng không thấy ấm lên được.

Edward ôm tôi thật chặt, vuốt ve sống lưng tôi nói: “Em đừng sợ, bất cứ lúc nào, ta đều ở bên cạnh em. Quỷ kế của chúng sẽ không thể hoàn thành, ta sẽ khiến chúng vì đã mưu toan hãm hại em mà phải trả giá thật đắt.”

“William đã chết, đây đều là lỗi của tôi.”

“Sao em có thể đem lỗi lầm này gánh hết lên người như vậy? Việc này có can hệ gì tới em? Kẻ xấu muốn làm việc ác, chúng ta có muốn cũng không ngăn được.” Edward nhẹ giọng nói.

Tôi lắc đầu một cái, Edward sẽ không bao giờ hiểu được.

Tôi nhìn hắn nói: “Cậu có tin vào những chuyện thần linh không?”

Edward cười nói: “Tin tưởng, cho là vậy đi, cũng chưa ai từng thấy qua không phải sao?”

“Chúa Trời thương xót thế gian, cũng sẽ trừng trị kẻ ác.” Tôi nhìn chằm chằm ngọn nến trên bàn nói: “Nhưng ngài luôn dùng một phương thức đặc biệt để trừng trị kẻ ác, đáng tiếc tôi đã không sớm nhận ra điều đó.”

“Nếu như bọn họ không hại chết William, tôi căn bản sẽ không đối đầu với họ, vì ngay từ đầu tôi đã không quan tâm đến những của cải kia. Nhưng bây giờ, những thứ họ muốn, tôi quyết định giành lấy, để xem nó có thực sự giá trị đến vậy hay không.”

Edward nhìn tôi một lúc, lo lắng hỏi: “Em muốn làm gì?”

“Tôi định…kết hôn.” Tôi nói.

“Cái gì?” Edward nhíu mày.

“Trước hết, tôi muốn mượn cậu vài thứ.”



Cùng lúc đó, tại điền trang Quinto, trong phòng ngủ của ngài Dean Konstatin, phu nhân Janet đang tự tay hầu chồng mình uống thuốc.

Dean cau mày uống một ngụm lớn, nhưng chưa kịp nuốt xuống, đã ho hết ra ngoài, một ngụm nước bọt hòa lẫn với đàm vương lên trên áo. Phu nhân Janet không hề ngại bẩn, dùng khăn tay cẩn thận lau sạch, sau đó nhẹ nhàng vuốt lưng ông ta.

“Lão gia, ngài có cảm thấy khỏe hơn chút nào không?” Phu nhân Janet thổn thức nói.

“Ta sắp không xong rồi.” Dean thở dài nói, ông vuốt ve tay nàng thủ thỉ: “Không cần phải đau buồn khổ sở vì ta, sinh lão bệnh tử, ai rồi cũng phải trải qua.”

Phu nhân Janet thương tâm nói: “Đừng nói như vậy, ngài đi rồi tôi và bọn trẻ biết phải làm sao? Ngài sẽ khỏe lại, nhất định phải khỏe lại.”

Dean nhìn chằm chằm trần nhà nói: “Janet, ta quả thực rất sợ.”

“Ngài sợ cái gì?” Phu nhân Janet hỏi.

“Ta sợ William.” Ông ấy nói.

“Nó, nó đã chết rồi…” Phu nhân Janet lúng túng nói.

“Đúng vậy, nó chết rồi, là bị người cha này hại chết. Nếu ta không đuổi nó đi, nó cũng sẽ không trụy lạc đến chết như vậy, nàng nói có phải ta sẽ xuống địa ngục không?” Dean sợ hãi nói.

“Cái chết của William không liên quan tới ngài, cậu ta vì dùng thuốc phiện quá liều, ngài không nên đem mọi tội lỗi gánh lên người mình.” Phu nhân Janet ôn nhu nói.

“Ta tuy rằng chán ghét nó, nhưng chưa từng muốn nó phải chết… Giờ nó chết rồi, ta lại không có lấy một người thừa kế.” Dean yếu ớt nói: “Ta cũng thật không ngờ, Adam sẽ từ chối, nào có ai lại ngu ngốc đi từ bỏ quyền thừa kế một điền trang như vậy? Thậm chí ta cũng đã xuống nước năn nỉ, nó cũng không chịu quay về, rốt cuộc là tại sao?”

Phu nhân Janet cũng lộ ra nét mặt u buồn, vờ như cũng không hiểu được lý do giống chồng mình.

“Ta đã lưu lại cho các người bốn ngàn bảng, nhưng với số tiền này, ba người làm sao có thể sống tiếp về sau? Elizabeth còn phải kết hôn, Joseph cũng càng ngày cần càng nhiều tiền. Nếu ta có thể sống thêm vài năm nữa thì tốt rồi, có thể giành dụm cho mẹ con các nàng được nhiều hơn, nhưng giờ ta sắp chết, ngoại trừ biện pháp này, ta không còn cách nào khác.” Dean thở hổn hển nói: “Adam bắt buộc phải quay về kế thừa điền trang, sau đó kết hôn với tiểu thư Katherin. Cho dù muốn ta quỳ xuống cầu xin nó, ta cũng sẽ làm, mẹ con các người phải tìm mọi cách thuyết phục được Adam, nó là lối thoát duy nhất của ba mẹ con.”

“Tôi biết, mẹ con tôi sẽ đến nhờ cậy Adam, ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.” Phu nhân Janet khóc lóc nói.

Dean lại than thở vài câu, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ, phu nhân Janet bưng khay đĩa đi ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, Elizabeth nôn nóng: “Mẹ, cha thế nảo rồi?”

Phu nhân Janet lắc đầu nói: “Không có vẻ gì là khỏe hơn.”

Elizabeth thương tâm nói: “Chúng ta phải làm sao đây? Một khi ông ấy qua đời, chúng ta sẽ bị tống cổ khỏi nơi này.”

“Hết thảy tính toán đều bị hư hết, thằng nhóc kia vì cớ gì lại không chịu kế thừa điền trang cơ chứ? Bao nhiêu người mơ ước được như nó, thế mà nó lại không cần!” Phu nhân Janet rối trí nói.

“Hay là nó không thích Katherin? Hoặc là nó biết ý định của chúng ta?”

Phu nhân Janet lắc đầu nói: “Nó chưa từng gặp Katherin, sao mà biết thích hay không thích. Về âm mưu của chúng ta, chỉ có ba mẹ con mình biết, ngay cả lão gia còn không biết.”

“Chúng ta còn cách nào để thuyết phục nó không? Một khi bị đuổi khỏi điền trang, là coi như trắng tay, 4000 bảng thì xài thế nào, riêng của hồi môn của con đã là 3000 rồi.” Elizabeth nôn nóng nói.

Phu nhân Janet thở dài, con gái bà ta quả thực ngu hết thuốc chữa, giờ phút nào rồi còn nghĩ tới của hồi môn.

“Katherin có hai ngàn bảng của hồi môn, cộng với toàn bộ điền trang Quinto,           ai nghe thấy cũng đều muốn có được, so với việc làm mục sư ở một vùng quê tốt gấp vạn lần, nó tại sao lại không nhận lời?” Phu nhân Janet nói: “Báo cho Joseph, nghĩ cách sắp xếp cho Katherin gặp Adam, sau đó để Katherin câu dẫn nó. Tiền tài, địa vị, nữ nhân, ta không tin có tên đàn ông nào có thể kháng cự lại. Chờ bọn họ kết hôn, sinh được người thừa kế, chúng ta sẽ lập tức loại bỏ Adam, toàn bộ tiền bạc và điền trang sẽ trở thành tài sản của chúng ta.”

“Katherin sẽ nghe lời chúng ta sao?” Elizabeth nôn nóng hỏi.

“Không nghe cũng phải nghe.” Phu nhân Janet cười nói: “Bởi vì cô ta không còn lựa chọn nào khác, cô ta đã có thai.”

“Con vẫn cảm thấy có gì đó bất an. Tại sao chúng ta không nói cho cha biết, biết đâu cha sẽ giúp chúng ta.” Elizabeth hỏi.

Phu nhân Janet lắc đầu: “Không thể nói cho cha con, ông ta chỉ muốn cuộc hôn nhân này diễn ra để lấy cho chúng ta năm ngàn bảng Anh, nhất định sẽ không đồng ý chuyện trừ khử Adam.”

“Nhưng…không phải William cũng…”

Phu nhân Janet vội vàng bịt miệng Elizabeth, lắc đầu nói: “Lão gia không biết, sau này đừng nhắc lại chuyện này, William là tự mình hại mình, không liên quan gì đến chúng ta…”

Lời tác giả: Cha của nam chính không hề ra tay giết William, cũng không có ý định hại nam chính, ông ấy chẳng qua muốn lợi dụng cuộc hôn nhân của Adam, đổi lấy năm ngàn bảng Anh cho người tình nhỏ thôi. Tất cả đều do tình nhân bé nhỏ của ông ta làm, lại còn muốn thôn tính tất cả điền trang.
Bình Luận (0)
Comment