Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 55

Tôi lê tấm thân mệt mỏi về nhà, Edward đã đứng đón sẵn ở cửa. Hắn kinh ngạc nhìn tôi một lúc, sau đó không nói lời nào đưa tôi về thư phòng.

Tôi ngồi trên ghế salon, uống cạn một ly rượu đầy, thế nhưng vẫn cảm thấy toàn thân lạnh như băng.

Giữa trưa tháng tám, trời nóng bức như lò lửa, nhưng tâm tôi lại trống rỗng, chẳng cảm nhận được bất cứ thứ gì.

“Ông ấy chết rồi…” Tôi nói: “Tôi đã không tha thứ cho ông ấy…”

Edward vươn tay ôm lấy tôi, để tôi dựa vào người hắn, tay quàng qua vai tôi nói: “Lúc đầu em không chịu để ta ra tay, đáng lẽ ta không nên nghe lời em. Em là một người lương thiện, không nên trải qua những chuyện thế này.”

“Tôi cũng không biết mình có nên tiếp tục trả thù hay không, Chúa Trời cũng muốn chúng ta nhân từ, tha thứ, nhưng…tôi…tôi đã không tha thứ cho ông ấy, dù gì ông cũng sắp chết, tại sao lúc đó tôi lại không tha thứ cho ông…” Tôi không kiềm được nữa, ôm đầu gào khóc, ông ấy là cha tôi, tại sao giữa chúng tôi lại chỉ toàn thù hận, đến lúc chết vẫn không thể chấm dứt?

Edward nhẹ giọng an ủi tôi: “Mọi chuyện đã qua cả rồi, ông ấy hại chết anh trai em, đó là hình phạt ông ấy phải chịu.”

“Lời ông ấy nói trước lúc chết vẫn luôn văng vẳng trong đầu tôi.” Tôi mơ hồ nói: “Ông ấy không giết William, lúc đấy tôi chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, giận ông ấy đến chết vẫn không chịu thừa nhận, nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ người hại chết William thực sự không phải là ông ấy…”

“Nếu không phải là cha em, vậy thì là ai? Còn có ai có thể hận anh trai em đến mức như vậy?” Edward hỏi.

“Còn một người, phu nhân Janet.” Tôi nói: “Một khi cha tôi chết đi, điền trang Quinto sẽ thuộc về William, mà William với phu nhân Janet là kẻ thù không đội trời chung, nếu anh ấy trở thành chủ nhân của Quinto, nhất định sẽ đuổi phu nhân Janet và con cái của bà ta ra khỏi nơi đó. Hơn nữa trong tay William còn có chứng cứ về việc buôn lậu của cha tôi, chỉ cần anh ấy đem chúng nộp cho tòa án, chắc chắn sẽ bị phạt một số tiền không nhỏ, đến lúc đó phu nhân Janet sẽ hoàn toàn trở nên trắng tay. Có điều tôi không có bằng chứng, tất cả chỉ là phỏng đoán.”

Có lẽ thấy tôi quá mức mệt mỏi, Edward thở dài nói: “Phần còn lại để ta làm đi, em đừng cố sức nữa.”

“Không, tôi không thể để cậu vì tôi mà nhúng tay vào những chuyện thế này.” Tôi kiên quyết nói.

“Nhưng…em rất đau khổ, ta chỉ sợ em vì trả thù mà tổn thương chính mình.”

Nghe giọng nói lo lắng của Edward, tôi cảm thấy như toàn bộ máu trong cơ thể đã lưu thông trở lại, bất an trong lòng cũng tan biến. Người sống, thì phải biết hy vọng, bởi vì hy vọng sẽ giúp con người có thể dũng cảm bước tiếp. Cho dù gặp phải bao nhiêu khó khăn, chỉ cần có một người sẵn lòng ở bên, cuộc đời ta sẽ mãi mãi tràn ngập ánh mặt trời.

“Chỉ cần có cậu ở bên cạnh, không gì có thể hạ gục tôi được.” Tôi nhìn hắn nói.

Hai ngày sau, lễ an táng của Dean được tổ chức, Anna sau khi biết Dean chết, đã ngẩn người cả ngày, thế nhưng cô bé lại không chịu tham dự tang lễ. Anna nói nó không muốn nhìn mặt kẻ đầu sỏ hại chết William, cả đời này cũng không muốn gặp.

Ngày hôm đó trời vô cùng oi bức, ánh nắng chói chang khiến ai nấy đều hoa mắt chóng mặt, mọi người đều mặc lễ phục màu đen, đứng dưới nắng một chút đã đổ mồ hôi đầy đầu.

Khách khứa tham dự tang lễ rất đông, dù sao Dean cũng là chủ nhân của điền trang Quinto, những quý tộc địa phương sẽ không có ai vắng mặt, ngay cả gia đình Nam tước cũng tới đầy đủ. Tiểu thư Linda đã kết hôn với ngài Carlos, còn tiểu thư Bonnie vừa nhìn thấy Edward đã cao ngạo hất cằm, không thèm chào hỏi lấy một câu, cũng không biết Edward đã làm gì, chọc cho nàng ta ghét đến thế.

Tiểu thư Linda đã trở thành phu nhân Hale, tranh thủ chút thời gian đến nói chuyện với tôi, an ủi vài câu: “Mong ngài đừng quá đau thương.”

“Cảm ơn phu nhân.” Tôi nói: “Kỳ thực phu nhân cũng biết, quan hệ của tôi và cha cũng không tốt lắm.”

“Tôi biết.” Nàng cười nói: “Nhưng ai cũng nói câu đó khi tham dự tang lễ không phải sao? Tôi nghe nói ngài thừa kế điền trang Quinto, còn sở hữu một điền trang lớn ở Ấn Độ, thân phận của ngài biến hóa cũng thật lớn.”

“Đúng vậy.” Tôi lúng túng nói, điền trang ở Ấn Độ thực ra là của Edward, toàn bộ lời đồn được tung ra đều không phải sự thật.

“Tiếc thật.” Phu nhân Hale thở dài nói.

“Tiếc?” Tôi cảm thấy rất kỳ quái.

“Đúng vậy, càng nghĩ lại càng thấy tiếc.” Nàng ta chán chường nói.

Lúc này, Edward đang đi về phía chúng tôi, phu nhân Hale phàn nàn: “Người bạn kia của ngài thật khó ưa, ngay cả Nam tước Hale ‘Lòng dạ rộng rãi’ cũng không chấp nhận được, cha chồng ta có ý gả Bonnie cho hắn, thế mà hắn sống chết giả vờ như không hiểu. Một tên chả có chút tước hiệu gì, thế mà lại có thể ngạo mạn như vậy.”

“Nghi thức sắp bắt đầu rồi.” Edward nói với tôi, sau đó lườm phu nhân Hale một cái đầy ẩn ý.

Tôi cười nói: “Nhanh đi thôi, nếu không sẽ không kịp.”

Chúng tôi cùng nhau đi đến mộ huyệt, mọi người đang dùng sợi dây thừng quấn quanh quan tài, từ từ hạ xuống. Sau khi phủ lên trên một lớp vải trắng như tuyết, mọi người tiến tơi thả hoa tươi lên phía trên tấm vải, tiếp theo đó bia mộ được dựng lên.

Phu nhân Janet mặc tang phục màu đen, suốt quá trình đều khóc lóc thê lương, thế nhưng lần này thật kỳ quái, bà ta vậy mà lại không hề ngất xỉu. Xem ra Dean chết rồi, bà ta có giả bộ xỉu cũng chẳng ai coi, có lẽ đó là lý do phu nhân Janet không bị bất tỉnh.

Sau khi tang lễ kết thúc, khách khứa đều đã ra về, điền trang Quinto chỉ còn lại vài người đang chờ chia di sản của người đã khuất.

Tôi quen thuộc từng ngóc ngách của điền trang Quinto, khi còn bé tôi rất sợ ở trong nhà, nên luôn lang thang từ sáng đến tối, bất kể mùa đông giá rét hay mùa hạ nóng bức. Khối kiến trúc ở đây đã rất lâu đời, mặc dù xa xỉ tráng lệ, qua nhiều đời chủ nhân đều được tu sửa bảo dưỡng, thế nhưng không thể xóa bỏ sự trống vắng lạnh lẽo. Nơi này thực sự chưa từng là nhà của tôi, tôi chưa từng cảm nhận được chút hơi ấm nào từ điền trang rộng lớn này.

Thế mà giờ đây, điền trang Quinto lại đường đường chính chính trở thành của tôi.

Người hầu bưng trà bánh đặt lên bàn, sau đó cẩn thận lui ra.

Phu nhân Janet kẽ phe phẩy quạt nói: “Vị Edward Gary này không phải nên tránh mặt một chút sao? Dù sao đây cũng là chuyện trong nhà.”

“Edward là bạn chí cốt của tôi, tôi nghĩ không cần phải như vậy.” Tôi nói.

Edward nở nụ cười mãn nguyện nói với phu nhân Janet: “Vậy thứ cho tôi làm phiền.”

Phu nhân Janet không hề tỏ vẻ không vui, giọng nói cũng chẳng có gì gắt gỏng, trái lại còn cực kỳ  dè dặt cười với tôi một cái: “Đã như vậy, chúng ta bắt đầu luôn đi.”

Chúng tôi ngồi thành vòng tròn trên ghế salon ở phòng khách, luật sư và thư ký hội đồng cũng có mặt.

Luật sư tuyên đọc di chúc: “Căn cứ vào di chúc của ngài Dean Konstatin, điền trang Quinto là tài sản thừa kế có giới hạn, chỉ có thể được thừa hưởng bởi người thừa kế duy nhất, Adam Konstatin, con trai của Magaret Konstatin.”

“Toàn bộ tài sản còn lại của ngài Dean Konstatin, bao gồm 4000 bảng trái phiếu trong ngân hàng, tất cả đồ dùng của điền trang, đồ sưu tầm, tranh ảnh có giá trị, ngựa, xe, đồ trang sức, dao nĩa bằng bạc, nửa năm trước đã giao toàn bộ cho Joseph Konstatin. Vì thế, hiện tại tài sản của ngài Dean hoàn toàn không còn gì, không thể phân chia được nữa.”

Nghe thế tôi liền cảm thấy tức cười, kiếp trước mọi chuyện cũng xảy ra như vậy. Dường như sợ ngoài điền trang ra tôi còn được chia thêm chút gì khác, bọn họ thậm chí không đợi nổi tới lúc chia gia tài, ngay khi Dean còn sống đã ký hiệp ước, đem toàn bộ tài sản của Dean chuyển đang cho Joseph. Tất cả mọi thứ, ngay đến một mảnh vải cũng không muốn tôi lấy được, gặp qua nhiều người tham lam, nhưng chưa thấy ai tham đến mức đó, bọn họ không lao vào cạm bẫy của tôi, thì còn ai khác nữa?

Edward cười nhạo nói: “Hay lắm, sắp xếp thật chu toàn, cái điền trang này có lẽ chỉ trong chốc lát là chẳng ở được nữa.”

Phu nhân Janet lập tức nói: “Đừng lo, nếu chúng tôi tiếp tục ở lại đây, thì tất cả đồ đạc sẽ vẫn còn đó, để cả nhà cùng sử dụng.”

“Không cần đâu thưa phu nhân, bà mau chóng chuyển ra ngoài đi, những thứ kia cũng nhanh đem đi giúp.” Tôi lạnh lùng nói.

Phu nhân Janet nhướng mày, nghiêm mặt không nói gì.

Elizabeth và Joseph gào lên: “Đồ quỷ keo kiệt!”

“Cha vừa mới chết, mày đã đuổi bọn tao ra khỏi nhà sao? Cho dù là quý tộc, hay là mục sư thì như vậy cũng quá ác độc, mọi người sẽ có suy nghĩ về mày thế nào.”

“Mẹ tao đã cố gắng hết sức để mày được kế thừa cái điền trang này, mày đây là đang lấy oán báo ơn, đồ vô sỉ.”

“Của cải phân chia đã rất rõ ràng, các người muốn bôi xấu tôi, tôi cũng không còn cách nào khác. Có điều sự tình bên trong điền trang Quinto, người ngoài ai ấy đều biết, mọi người tán thành việc làm của tôi hay không cũng khó mà đoán được.” Tôi ung dung nói: “Tôi đã quay về kế thừa điền trang, lại còn có thân phận đáng kính, các người dùng cách này để uy hiếp tôi dường như không khả quan cho lắm.”

Edward nhìn về phía thư ký hội đồng nói: “Ngài nghĩ sao?”

“Nếu đã phân chia tài sản, thì không nên dây dưa nữa. Ngài Adam, hiện tại ngài đã là chủ nhân của điền trang Quinto, có quyền đuổi bất cứ ai ra khỏi đây. Nếu có người chống lại, ngài có để báo cho quan trị an xử lý.” Thư ký hội đồng chỉnh chỉnh bộ tóc giả trên đầu, thản nhiên nói.

Joseph hừ một tiếng, hai mắt như hai viên đạn, âm trầm nói: “Cứ chờ đấy mà xem!”

Phu nhân Janet vội ngăn đứa con đang kích động lại, lập tức diễn trò, nước mắt như mưa: “Chúng tôi sẽ lập tức chuyển đi, lão gia, lão gia, sao ngài nỡ ra đi như vậy, hu hu hu…”

Joseph đang dùng ánh mắt vặn vẹo nhìn tôi, tôi hiểu rất rõ ý nghĩa trong đó, kiếp trước tôi đã gặp qua rất nhiều. Nó giống như đang nói, đồ đần độn này căn bản chẳng có gì đáng sợ, cứ để nó quậy phá một chút, chờ đến khi lợi dụng xong, sẽ lập tức trừ khử. Vì thế oán hận và khinh miệt đan xen, tạo ra loại ánh mắt ngạo mạn ấy, giống hệt kẻ tiểu nhân đang thầm nguyền rủa người khác.

“Nếu đã phân chia của cải xong, chúng tôi xin phép về.” Tôi đứng dậy, không buồn nhìn họ một cái, cùng với Edward rời khỏi điền trang. Mọi chuyện an bài đã xong, tôi không muốn ở chung với những người này thêm một phút giây nào nữa.

Joseph thầm mắng trong miệng.

Elizabeth tức đến nỗi đỏ bừng cả mặt: “Quá đủ rồi, nó lại còn dám lớn lối như vậy! Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ!”

Phu nhân Janet có chút nghi hoặc nhìn sang luật sư và quan thư ký hội đồng, dường như bọn họ cũng đang có ý định cáo từ, vì thế thở dài một cái nói: “Đã để cho các vị chê cười, Adam rất ghét tôi, quyết định của nó hôm nay thực làm cho người ta cảm thấy mất mát. Lúc đầu chồng ta với nó đã ký hiệp định từ bỏ quyền thừa kế, nếu không phải nhờ ta thuyết phục, ngày hôm nay Adam căn bản không thể thừa kế điền trang, thế nhưng ta thật không ngờ, nó vẫn ghét ta như vậy…Dean vừa qua đời đã đuổi hết chúng tôi ra ngoài…”

Quan thư ký chịu không nổi ngáp một cái, nói với luật sư: “Xong chưa? Tôi còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian để mà lãng phí ở đây mãi.”

Luật sư vội vã cúi đầu chào quan thư ký, sau đó nói với phu nhân Janet: “Phu nhân, vấn đề di sản vẫn chưa nói xong.”

Phu nhân Janet giật mình, không hiểu tại sao lại cảm thấy bất an, bà ta chậm rãi nói: “Nhưng Adam đã đi rồi, có cần gọi cậu ta quay lại không?”

“Không cần, việc này không liên quan đến ngài Adam.” Luật sư lấy ra một xấp giấy tờ để lên bàn nói: “Đây là quyết định niêm phong tài sản của ngân hàng, phu nhân vui lòng xem qua.”

“Niêm phong tài sản? Niêm phong cái gì mới được chứ!” Phu nhân Janet vội vã cầm giấy tờ lên xem, sau đó bỗng bật dậy từ ghế salon, chằm chằm nhìn luật sư nói: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao toàn bộ tài sản của Joseph đều bị niêm phong?”

Joseph vội vàng giật lấy hồ sơ, sau khi xem lướt qua, cũng hốt hoảng nhìn về phía luật sư: “Tại sao? Trái phiếu chính phủ và tiền bạc của điền trang tại sao lại bị niêm phong toàn bộ?”

Luật sư nói: “Đây chính là vấn đề tôi muốn nói cho các vị biết, ngài Dean Konstatin từng mượn một người tên là Edwin Ethan mười ngàn bảng Anh, cho nên toàn bộ tài sản của ngài ấy đều phải dùng để trả nợ.”

“Hoang đường! Mười ngàn bảng! Chuyện này không thể nào! Mượn lúc nào chứ? Sao ta chưa từng nghe nói!” Phu nhân Janet giọng điệu nóng nảy, trừng mắt nhìn luật sư chằm chằm.

“Ha!” Quan thư ký hội đồng cười khẩy, xen vào nói: “Chuyện này cũng bình thường thôi mà, khi còn sống thiếu nợ người ta, sợ mất mặt nên cố tình che giấu, ngay cả người nhà cũng không biết, sau khi chết mới bị lòi ra, mấy việc thế này ta còn lạ gì.”

“Không thể nào! Dean tuyệt đối sẽ không làm như vậy!” Phu nhân Janet điên cuồng gào lên, không còn giữ nổi vẻ thanh tao trầm tĩnh nữa, lúc này bà ta đã vô cùng hốt hoảng, cả người run rẩy, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ thường ngày.

“Giấy trắng mực đen, còn có chính quyền xác nhận, không sai được.” Quan thư ký mỉm cười nói.

Phu nhân Janet thở hổn hển, dường như không còn hô hấp nổi nữa, run rẩy nói: “Dù vậy, coi như Dean có mượn tiền người ta, nhưng ông ấy đã chết, toàn bộ tài sản đó đều đứng tên con trai ta, dựa vào cái gì mà lại niêm phong tài sản của nó để trả nợ cho ông ta cơ chứ! Đây là phi pháp!”

“Phu nhân, thời điểm chồng bà mượn tiền là hai năm trước, mà tài sản của ông ấy mới chỉ sang tên cho con trai bà cách đây nửa năm. Pháp luật đã định, để đề phòng người vay tiền cố tình không trả, trước khi chết cố tình đem tài sản của mình sang tên, đặc biệt là giao lại cho con cái, đều phải trả lại cho người chủ nợ.”

Sau khi luật sư nói xong, phu nhân Janet mặt cắt không còn hột máu, chán nản ngồi phịch xuống ghế, thân thể cứ thế run lẩy bẩy.

Elizabeth vẫn còn cố tranh cãi với luật sư: “Cha tôi chưa từng mượn ai đồng nào, chúng tôi đều có thể làm chứng, giấy mượn tiền này nhất định là giả! Chúng tôi muốn đối chất với cái tên Ethan gì gì kia!”

“Tiểu thư Elizabeth, tôi chỉ có nhiệm vụ thông báo, nếu các vị có gì nghi vấn, vui lòng tự giải quyết. Toàn bộ tài sản thuộc điền trang đều bị niêm phong, chờ bán đấu giá, cho nên khi các vị rời đi đừng đem theo bất kỳ cái gì, tránh trường hợp bị kiện ra tòa.” Luật sư nói, sau đó kính cẩn cúi đầu nói với quan thư ký: “Thưa ngài, xong rồi.”

Quan thư ký phất phất tay, sau đó vài vị quan trị an đi vào, trong đó có một người lớn tuổi nói với phu nhân Janet: “Bây giờ mời các vị rời khỏi nơi này, tất cả đồ đạc đều phải lập tức niêm phong, đưa về nơi đấu giá.”

“Bây giờ? Ý ông là sao? Đuổi bọn tôi đi ngay bây giờ?” Sắc mặt Elizabeth tái nhợt nhìn quan trị an.

“E là như vậy, tiểu thư.” Quan trị an nói.

“Không! Ta không đi! Đây là nhà của ta, ta sẽ không đi đâu hết! Giấy mượn tiền kia nhất định là giả!” Elizabeth điên cuồng gào lên.

“Xin tiểu thư phối hợp, nếu không chúng tôi đành phải dùng biện pháp cưỡng chế, có lẽ tiểu thư cũng không muốn vì chống người thi hành công vụ mà bị lôi ra tòa.” Quan trị an nói.

“Các ngươi dám! Để xem kẻ nào to gan dám đụng đến bọn ta! Bọn ta là con của quý tộc!” Thằng nhóc mười chín tuổi Joseph cũng gào lên.

“Từng thôi! Cha các người đã chết, thật đáng tiếc, mọi đặc quyền đều không còn.” Quan trị an nói với Joseph: “Xin đừng làm chúng tôi phải khó xử, nghe nói cậu đang học đại học, chắc cũng không muốn để ảnh hưởng đến kết quả đánh giá ở trường.”

Từ nãy giờ vẫn thất thần ngồi trên sopha, hai mắt phu nhân Janet rốt cuộc cũng có phản ứng, bà ta đứng dậy, ngăn Joseph đang nổi giận đùng đùng lại, sau đó nói với quan trị an: “Tôi thay các con xin lỗi ngài, xin ngài thông cảm, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.”

Sau đó bà ta nói với Elizabeth: “Các con mau đi sắp xếp đồ đạc đi.”

Luật sư lại lắc đầu: “Tôi e là các vị không được quyền đem theo bất cứ thứ gì.”

“Không được đem theo bất cứ gì là sao!” Elizabeth cao giọng nói: “Chẳng lẽ quần áo và trang sức của bọn ta cũng không được đem theo? Mẹ của ta là góa phụ, pháp luật đã quy định đàn bà góa phải được thừa hưởng một phần di sản của chồng không phải sao?”

Luật sư từ tốn đáp: “Nhưng ngài Dean lại không có bất kỳ tài sản nào, lúc ông ấy còn sống đã sang tên toàn bộ cho Joseph, vì thế cũng không có cái gì gọi là di sản cho góa phụ.”
Bình Luận (0)
Comment