Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 61

Edward nói với tôi, hắn muốn đánh ván bài cuối cùng với bá tước Freamunde.

“Có thể ông ta sẽ tố cáo chúng ta, nhưng ta vẫn phải cho lão ấy biết, ta dù có chết cũng không rời xa em.” Edward nhìn tôi nói: “Năm mười tám tuổi ông ta đã ép chết ta một lần, cho dù như vậy, ta cũng chưa từng oán hận lão, bởi vì mạng này là được ông ấy nuôi lớn. Gặp được em khiến ta có thể sống lại thêm một lần nữa, nếu lần này ông ấy còn muốn ép chết ta, ta cũng không còn cách nào khác, cùng lắm thì chết chung.”

“Cậu không nên quá kích động.” Tôi lo lắng nói.

Edward cười nói: “Yên tâm đi, bá tước là kẻ thức thời, ta chỉ cần cho lão ấy đầy đủ lợi ích, lão sẽ không đối đầu với chúng ta nữa.”

“Nhưng làm thế nào? Anh trai cậu không thể sinh con nối dõi…”

“Quý tộc tự có cách của họ.” Hắn vỗ vai tôi nói: “Vào lúc nguy cấp nhất, bọn họ sẽ tự có biện pháp, không cần quá lo lắng.”

Như vậy, tôi và Edward hẹn ước, vài ngày sau sẽ cùng nhau trốn khỏi nước Anh

Trong lúc Edward sắp xếp mọi chuyện, tôi đến từ biệt vợ chồng Anna. Anna đang trong giai đoạn ốm nghén, mỗi ngày đều nôn ói liên tục, nghe nói tôi muốn ra nước ngoài, cô bé vô cùng kinh ngạc, khóc lóc không cho tôi đi. Tôi cương quyết nói mình muốn đi khắp nơi truyền đạo, dù có thế nào cũng vẫn phải đi.

Mike khuyên nhủ Anna rồi đưa vợ về phòng nghỉ ngơi, sau đó trầm mặc nhìn tôi: “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cậu cứ yên tâm.”

Việc chúng tôi muốn rời khỏi Anh đã nói với Mike từ trước, cậu ta tuy rằng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng lại không nói gì. Dù sao nếu tôi và Edward muốn ở bên nhau, thì không thể nào ở lại đây được nữa.

“Phải thường xuyên viết thư về, tôi muốn biết tin tức của hai người.” Mike nói.

“Được.” Tôi và Mike ôm chào từ biệt.

Còn có một người khiến tôi không yên lòng là John, chúng tôi là bạn từ thuở niên thiếu, tôi còn được ngài Martin giúp đỡ rất nhiều. Lúc tôi tới chào từ biệt, ngài Martin đang bận rộn lo chuyện hôn sự cho John, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất, chính là đối tượng kết hôn của John không ai khác chính là tiểu thư Bonnie.

Khó trách tại sao ai nấy đều yêu thích nam tước Hale, ông ta qua là một người bình dị, hiểu chuyện. Con trai ông ta cưới con gái của một thương nhân, nhận được mười ngàn bảng. Con gái lại gả cho con trai thương nhân, nhận về một mối làm ăn rất tốt từ ngài Martin, mọi người cười nhạo ông ta sao? Cũng có thể, nhưng ai cũng sẽ phải ganh tị với sự giàu sang ngày một đi lên của ông ấy. Trên đời này, có nhiều tiền một chút, dù là phải sống luồn cúi, cũng sẽ thoải mái hơn là nghèo hèn.

John tìm được công việc mới, hơn nữa còn định tiến vào giới chính trị. Cậu ta tươi cười nghênh đón tôi, tâm sự đủ mọi chuyện, còn nói sẽ thường xuyên viết thư cho tôi, nhưng tuyệt nhiên không nhắc một câu đến Daisy. Cậu ta càng ngày càng giống ngài Martin, tôi nhớ lại lời ngài ấy nói trước đây, ông ấy khẳng định chắc nịch: “Bởi vì nó là con trai tôi…”

Xem ra người hiểu John nhất, chính là cha cậu ấy. Nói chuyện với tôi về Daisy lại là ngài Martin, ông ấy nói chuyện với tôi rất lâu trong thư phòng.

“Tôi nghe nói cô ta đang ở chỗ cậu?” Ngài Martin hỏi.

“Đúng vậy, Daisy đã mang thai vài tháng, tôi không thể để cô ấy lưu lạc một thân một mình bên ngoài.” Tôi cẩn trọng nói.

Ngài Martin cười cười: “Ta biết đứa bé ấy là con của John, ta sẽ không hại cô ta, cậu không cần khẩn trương. Ngược lại ta còn muốn cảm ơn cậu đã chăm sóc hai mẹ con họ, lỡ đâu có chuyện gì xảy ra với đứa bé, John nó lại không đành lòng.”

Sau đó ông ta đưa cho tôi một tờ chi phiếu vài ngàn bảng Anh, nói: “Số tiền này đủ cho đứa bé kia lớn lên trở thành một người giàu có, nhưng nó đối với chúng tôi không thể có bất kỳ quan hệ nào, cậu hiểu chứ?”

Tôi nhận chi phiếu, cũng thay mặt Daisy cảm ơn ngài Martin, tôi nghĩ đây đối với Daisy đã là kết cục tốt nhất. Khi tôi đưa chi phiếu này ra, cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy.

Hôm nay tôi trở lại giáo đường, chủ trì thánh lễ lần cuối. Tôi mặc áo lễ màu trắng, vài vị chức sắc đi bên cạnh cùng tiến về phía giáo đường, bỗng một người đàn ông che mặt lao tới, ném mạnh một thứ gì đó về phía tôi sau đó bỏ chạy, mấy vị chức sắc vội vàng đuổi theo nhưng lại để hắn chạy mất.

“Thật đáng sợ, ban ngày ban mặt lại có kẻ dám tấn công ngài giáo chủ!” Một người đi chung nói, phủi phủi tro bụi trên vai: “Không biết hắn ném cái gì vào chúng ta nhỉ?”

Hai ngày sau, vài người trong số những người đi chung với tôi đột nhiên ngã bệnh, có một người bệnh phát ra nặng nhất, trên mặt nổi đầy mụn đỏ.

Dịch bệnh bỗng nhiên xuất hiện khiến toàn bộ giáo đường kinh động, toàn bộ giáo đường bị phong tỏa, không cho bất cứ ai ra vào, những người trong giáo đường đều bị nhốt trong phòng, không được tiếp xúc bất kỳ ai.

Tình hình này khiến tôi nghĩ ngay đến kẻ che mặt hôm đó, cảm giác này vô cùng quen thuộc, dường như đã gặp ở kiếp trước, có một lần tôi cưỡi ngựa trên đường, cũng bị một người che mặt ném đất vào người…

Chính lúc tôi đang vô cùng lo lắng, Edward trở lại từ chỗ bá tước Freamunde, hắn đứng bên ngoài phòng tôi, nói chuyện với tôi qua khung cửa sổ. Thấy tôi không bị phát bệnh, hắn thở phào nhẹ nhõm, làm dấu Thánh Giá trước ngực nói: “Cảm ơn Chúa, em không sao, ta nghe nói trong giáo đường xuất hiện dịch bệnh, lo chết đi được.” Sau đó hắn lại lo lắng nói: “Em cảm thấy trong người thế nào? Có chỗ nào không khỏe không…”

“Edward, dịch bệnh lần này không đơn giản, có người cố ý hại tôi.” Tôi ngắt lời hắn.

Sắc mặt Edward nháy mắt thay đổi, hắn kinh ngạc lắc lắc đầu nói: “Là cha ta sao? Ta rõ ràng đã cảnh cáo ông ta, ông ta làm sao dám!”

“Không, không phải bá tước Freamunde.” Tôi vội vàng nói: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng…cậu đi dò la thử, mẹ kế của tôi và mấy đứa con bà ta gần đây làm gì, gặp gỡ những ai.”

“Ta sẽ phái người đi làm.” Edward ghé mặt vào cửa sổ thủy tinh nói: “Nhưng ta muốn vào đó với em, em mở cửa sổ ra đi.”

“Cậu không được vào, điên rồi à? Trong này đang có dịch bệnh.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết, tôi không sao, có lẽ tôi không bị lây bệnh. Hiện giờ mấy người đứng chung với tôi đều đã phát bệnh, nhưng tôi lại không có biểu hiện gì. Nếu cậu vào đây, ngộ nhỡ bị lây thì sao?”

Edward chần chừ một chút nói: “Ta sẽ đến thăm em mỗi ngày, em ở trong này phải cẩn thận, đừng tiếp xúc với ai hết.”

“Cậu không cần tới, tôi không sao, cậu phải tin tôi. Hiện tại việc quan trọng nhất là tra ra ai làm việc này, bằng không lần này may mắn thoát chết, nhưng lần sau chưa chắc tránh được.”

“Cho dù là ai, ta cũng không bỏ qua cho chúng!” Edward gõ gõ cửa sổ nói.

Vài ngày sau, Edward đưa tin tức tới, xác nhận những điều tôi hoài nghi.

“Thằng em của em mướn một người, sai hắn ném bụi có chứa mầm bệnh vào người em, người kia thực ra không biết thứ mình ném là gì, cuối cùng cũng bị nhiễm bệnh. Người của ta phái đi không dám tới gần hắn, chỉ nghe thấy hắn trong lúc mơ mơ màng màng không ngừng mắng chửi kẻ thuê mình.”

“Đáng chết!” Quả nhiên thực sự là bọn họ muốn hại tôi, cho dù có giết tôi, cũng không còn cách nào lấy lại tài sản, đây chẳng qua chỉ là một cách trút giận.

“Yên tâm đi, bọn chúng không thể giở trò gì được nữa.” Edward nói với tôi.

“Cậu đã làm gì?”

“Hừ!” Edward không nói thêm nữa, chỉ buông một câu: “Ta chờ em ra ngoài.”

Qua vài ngày, tôi được xác nhận không bị nhiễm bệnh, mới có thể ra khỏi giáo đường. Trong giáo đường đã có vài người chết, bệnh dịch cũng nhanh chóng được dập tắt, không gây ảnh hưởng quá lớn.

Tôi và Edward thu dọn hành lý xong, cùng nhau lên thuyền rời khỏi nước Anh. Không ai biết chúng tôi rời đi lúc nào, William nhỏ cũng được đưa đi cùng, đứa bé này có bệnh bẩm sinh, không thể để lại trở thành gánh nặng cho Anna.

Bờ biển dần mất dạng sau lưng, phía trước là biển lớn mờ mịt, chúng tôi không biết tương lai sẽ thế nào, nhắm mắt đưa chân lên đường.

Tôi và Edward là những kẻ bị xã hội ruồng bỏ, chỉ có thể bỏ hết tất cả, đánh đổi lấy một chút tự do này, liệu có đáng giá hay không? Hiện tại tôi không dám khẳng định, chỉ có thể để thời gian trả lời.

Nhiều năm trôi qua, chúng thôi phiêu bạt khắp nơi, nước này qua nước khác. Edward nói hắn thực sự hạnh phúc, bởi vì hắn là kẻ ưa mạo hiểm, thích cuộc sống lênh đênh trên biển, đó mới là cuộc sống thực sự mà hắn khao khát, thú vị hơn nhiều so với cuộc sống an an ổn ổn trên đất liền, quan trọng là bên cạnh hắn đã có tôi bầu bạn.

William nhỏ lớn lên, quả nhiên không giống những đứa trẻ khác, tuy rằng da dẻ tái nhợt, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài của nó, từ nhỏ nó đã xinh đẹp khác thường, không khác gì cha nó, hay thực ra mà nói trông nó giống như phiên bản thu nhỏ của ngài Dean. Nhưng tính cách lại giống với Anna, nhút nhát hiền lành

William được mười hai tuổi, chúng tôi đưa nó về Anh để đi học, cũng tiện thể thăm người thân đã lâu không gặp.

Anna đã có ba đứa con, hai gái một trai, trong bụng còn đang mang thai thêm một đứa. Cô bé có hơi mập ra, nhưng khuôn mặt lại rạng ngời, có vẻ như nhiều năm nay đều rất hạnh phúc. Mike vẫn luôn giữ lời thề hứa năm xưa, đối xử với vợ mình như bảo vật.

Cha Edward đã có người thừa kế, mặc dù đứa con trai lớn của ông ta bị vô sinh, nhưng vợ ông ấy lại sinh được thêm một đứa con trai nữa. Quả nhiên Edward nói đúng, bọn họ sẽ tự tìm được cách.

John tiến vào nghị viện, càng ngày càng giống ngài Martin, giảo hoạt nhưng không khiến người khác ghét bỏ. Chúng tôi vẫn là bạn bè như cũ, thường viết thư cho nhau, cậu ta và phu nhân Bonnie nhiều năm qua chỉ có với nhau một đứa con.

Phu nhân Daisy mua một căn nhà ngay tại tiểu trấn Vernon, sống cùng với con gái mình. Cô ta không tái hôn, nhưng vẫn không từ bỏ ý định chen chân vào giới thượng lưu, nghe nói đã bỏ rất nhiều công sức đầu tư cho con gái mình.

Ngài Carlos, nay đã trở thành nam tước Hale thay cho cha mình, có với vợ được hai đứa con trai. Quan hệ giữa hai vợ chồng họ vẫn lạnh lùng như trước, nam tước ở ngoài có phụ nữ khác, thì phu nhân nam tước cũng có đàn ông khác. Thế nhưng bọn họ lại là một đôi vợ chồng danh giá, gia đình nam tước vẫn có thanh danh như trước, có tiền, có thể diện, có phong thái quý tộc. Có lẽ vài năm sau, nhà nam tước Hale sẽ lại xuất hiện hai vị tân ‘Carlos’ làm điên đảo trái tim thiếu nữ mơ mộng của các tiểu thư.

Một tối nọ khi đang đi trên đường ở khu phía Đông, tôi nhìn thấy hai người phụ nữ đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Bọn họ ăn mặc lòe loẹt hở hang, trên mặt và trên cổ mọc đầy mụn ghê tởm. Cách đó không xa là một nhà chứa rẻ tiền, có lẽ hai người họ là kỹ nữ.

Ngọn đèn thoáng chốc lóe qua, hai khuôn mặt trở nên rõ ràng, là Elizabeth và Katherin. Bọn họ nắm tóc nhau cấu xé, lăn lộn trên mặt đất, vài tên say rượu bẩn thỉu vây quanh họ trầm trồ khen ngợi.

Tôi nhìn một lát, rồi leo lên xe ngựa, giục người đánh xe rời đi. Xe vừa lăn bánh, tôi nhìn thấy một người đàn bà lớn tuổi, mặc quần áo cũ rách, mang một đôi dép lê làm bằng tấm ván. Khuôn mặt gầy gò, ánh mắt ngây ngốc, tóc bạc trắng, cả người bẩn thỉu. Bà ta đứng từ xa nhìn hai người đang đánh nhau, vẫn cứ nhìn ngây ngẩn, hai chân từ từ lê bước về phía trước.

Tôi nhớ lại hình ảnh phu nhân Janet cao quý của nhiều năm trước, mang theo nụ cười mê người, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, đứng bên cạnh cha tôi nói nói cười cười, nói hai ba câu lại chọc cho anh William nổi điên lên.

Bỗng nhiên, ánh mắt bà ta chuyển đến trên người tôi, ánh mắt đang ngây dại dường như sáng lên, hướng về phía tôi gọi to: “Dean! Dean!” Nhưng mới đi được hai bước, bà ta chợt dừng lại, tôi nghĩ có lẽ bà ấy đã thấy rõ tôi không phải là Dean.

Xe ngựa càng lúc càng xa, người đàn bà kia vẫn đứng yên đó, nhìn theo hướng tôi đi. Sau lưng bà ta, hai người phụ nữ kia vẫn đang hăng hái đánh nhau, một đám đàn ông xung quanh đứng cổ vũ.

Tôi đi xa nhiều năm, hết thảy mọi thứ ở Anh dường như đều đã là quá khứ xa lắm. Chúng tôi không ở lại lâu, mà lại khởi hành, chúng tôi đến Ấn Độ, định cư ở một vùng đất giàu có, mua hai căn nhà sát nhau. Chúng tôi sửa sang lại, xây một cánh cửa ngầm thông hai căn nhà với nhau.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt một cái, chúng tôi đã ở bên nhau được hơn mười năm, cảm xúc vẫn vậy, không khác gì thuở ban đầu. Hắn vẽ rất nhiều tranh cho tôi, đặt chung với những bức tranh vẽ khi còn nhỏ, có thể nhìn thấy được toàn bộ quá trình tôi lớn lên rồi già đi, từ một thiếu niên, thành thanh niên, rồi tới trung niên, nét bút của hắn mãi luôn như vậy, bao hàm thâm tình, một loại yêu thương không thể gọi tên xuyên suốt qua từng trang giấy.

Trên đời này có những thứ tình cảm không thể nói ra, sẽ nhận lại sự khinh thường và ruồng bỏ của mọi người, nhưng lại không thể phủ nhận sự tồn tại của nó, càng không thể phủ nhận sự hoàn mỹ tinh thuần của thứ tình yêu này. Nhưng thế giới này sẽ không bao giờ hiểu được, không bao giờ cảm nhận được thứ tình yêu ấy, mọi người cười nhạo nó, phỉ nhổ nó, khiến thứ cảm xúc này vĩnh viễn không thể công khai dưới ánh mặt trời.

Tình yêu của chúng tôi chính là như vậy, một đời không thể công khai, nhưng chúng tôi vẫn bên nhau, hoạn nạn không rời.

Người đàn ông vẫn luôn bầu bạn với tôi hiện giờ đang đứng trước cổng, khuôn mặt sáng lạn như ánh mặt trời, tủm tỉm cười nhìn tôi: “Nhanh lên Adam, hôm nay chúng ta đi cưỡi lạc đà trong cổ tích, chậm trễ sẽ không kịp.”

Tôi đi đến bên cạnh cậu ta, sửa sang lại nơ đeo trên cổ nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Tôi nhìn Edward, bỗng nhiên nhớ lại thời niên thiếu. Ngày đó hắn ta vội vã từ ngoài chạy vào, áo choàng còn chưa kịp cởi, trên mặt còn dính bông tuyết, hất cao cái cằm nhỏ, vô cùng tinh vi nói với tôi: “Ta tuân thủ lời hứa, nhanh chóng đến bầu bạn với bạn mình, hy vọng những ngày này của ngài không quá cô đơn tĩnh mịch…”

-Chính văn hoàn-

Cuối cùng cũng hoàn được rồi a ~~~
Bình Luận (0)
Comment