Thần Thần Ngự Kim Long

Chương 19

Vụ động đất không ảnh hưởng gì tới Tô Châu, có vẻ như nó chỉ xảy ra trong một phạm vi nhỏ.

Chẳng mấy chốc, tháng Bảy đã tới.

Hôn lễ của Tiền Nam Du và Quế Mật được ấn định vào ngày mùng Bảy tháng Bảy, là lễ Thất Tịch, cũng là sinh nhật của Thần Thần. Hôm nay vừa đúng ngày học viện cho nghỉ, Thần Thần vui sướng, định ngủ vùi trong phòng cả ngày.

Nhưng sự đời đâu chiều lòng người.

Thần Thần ở nhà ngủ chưa được bao lâu đã nghe tiếng nói chuyện vang lên bên ngoài, hơn nữa giọng nói còn khá quen tai. Thần Thần nửa tỉnh nửa mê giật giật lỗ tai, nhíu mày trở mình. Giọng nói này, nghe kiểu gì cũng thấy giống của Đồng Tuyết Giai và Hoa Từ.

Không lâu sau, cửa phòng Thần Thần bị mở tung một cách thô lỗ, ngay cả Lan Tâm đứng canh ngoài cửa cũng không cản được.

"Thần Thần, cô có biết hôm nay là ngày mấy không? Sao cô còn ngủ được cơ chứ!" Đồng Tuyết Giai vừa vào cửa đã thấy cái đống trên giường, không kiềm được mà cáu kỉnh quát.

Còn Thần Thần nằm trên giường, vì bị ánh nắng ngoài cửa sổ rọi phải mà nhíu mày, rúc vào ổ chăn ngủ tiếp.

"Thần Thần!" Đồng Tuyết Giai quả thật hận sắt không thành thép, cô nàng đi tới mép giường xốc chăn Thần Thần lên.

Tuy giờ đang là mùa hè nhưng Thần Thần vẫn bất giác run rẩy. Dù nhà họ Trần có bị phá sản đi chăng nữa cũng không thể để người ta ức hiếp như thế. Rốt cuộc sao mấy vị tiểu thư này vào phủ họ Trần cứ như vào chốn không người thế? Không có ai quản bọn họ hay sao?

Lúc Thần Thần còn đang thầm chửi rủa Đồng Tuyết Giai thì Đồng Tuyết Giai đã dùng một tay kéo Thần Thần khỏi giường, "Thần Thần! Cô không thể buông tuồng bản thân như thế này cô biết không?"

Ta nào có! Sao ngủ lại là buông tuồng cơ chứ!

Dưới sức tấn công mãnh liệt của Đồng Tuyết Giai, rốt cuộc Thần Thần cũng mơ màng mở mắt ra, "Này bạn ơi, tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp đấy, dù cô có là con nhà giàu cũng thế."

Đồng Tuyết Giai ngớ ra một thoáng rồi mau chóng bình tâm lại, "Thần Thần, hôm nay chúng ta có chuyện nghiêm túc cần làm!"

Thần Thần né khỏi Đồng Tuyết Giai, lười biếng ngáp một cái, "Khỏi cần chúc mừng sinh nhật ta, cứ tặng lễ là được."

Lần này Đồng Tuyết Giai còn ngẩn người lâu hơn lần trước, "Không phải, ta muốn nói, chúng ta phải đi phá đám."

"...Phá đám gì cơ?"

"Hôn lễ của Tiền Nam Du và Quế Mật đó!"

Trần Thần Thần: "..."

"Rầm" một tiếng, Trần Thần Thần lại ngã ra giường, ngủ say như chết.

Đồng Tuyết Giai: "..."

Cuối cùng dưới sự đồng lòng hợp tác của Đồng Tuyết Giai và Hoa Từ, Thần Thần vẫn bị nạy khỏi giường. Ba người cùng nhau tới Thiên Hương Lâu bàn chuyện đại sự.

"Tiểu nhị, cho ta một phần đầu sư tử, một phần giò heo muối, và một phần ba ba kho." Thần Thần báo danh sách món ăn cho tiểu nhỉ đang đứng cạnh cười rất chất phác.

Đồng Tuyết Giai bĩu môi, "Thần Thần, chúng ta tới đây để bàn chính sự, không phải tới ăn cơm!"

Thần Thần nhìn Đồng Tuyết Giai, nét mặt cũng thành thật hệt như tiểu nhị của quán khi nãy, "Dân lấy ăn làm gốc, ăn cơm là chuyện lớn."

Đồng Tuyết Giai: "..."

"Chúng ta vừa ăn vừa thảo luận vậy." Hoa Từ thong thả cầm đũa lên, gắp một miếng giò heo muối bỏ vào chén. Thần Thần thấy thế cũng bắt chước theo, gắp một miếng giò heo muối còn to hơn vào chén mình.

Đồng Tuyết Giai mấp máy môi, đang tính mở lời thì Thần Thần đã lia đũa tới chén nàng ta. Đồng Tuyết Giai thấy chén của mình chất đống đồ ăn, yên lặng cầm đũa lên.

Kết quả là ba người ăn rất thỏa thuê, hoàn toàn quên mất còn có chuyện quan trong cần bàn bạc. Sau khi Thần Thần và nốt miếng cơm cuối cùng sót lại trong chén vào miệng, nàng thỏa mãn nhìn Hoa Từ trả tiền. Cái cảm giác mình chỉ việc ăn no uống say còn người khác tính tiền thật quá đỗi tuyệt vời.

Nhưng lúc Hoa Từ lấy ngân phiếu ra thì đột nhiên khựng lại, tim Thần Thần cũng chộn rộn hẳn, "Đừng nói cô không mang tiền chứ?" Loại tiểu thư cành vàng lá ngọc như thế này, bình thường ra đường luôn có nha hoàn đi theo, mua đồ không cần tự thanh toán, không quen bọc tiền theo người cũng rất dễ hiểu.

Nhưng vấn đề là, nàng cũng đâu có mang tiền! Dù nàng có mang theo thì cũng chẳng mua nổi một suất giò heo muối nên chẳng buồn mang làm gì.

Hoa Từ quay sang nhìn Thần Thần, trong mắt đượm vẻ sầu não, "Sao chúng ta lại ăn nhiều thế chứ?" Thần Thần vốn đã căng thẳng nay càng lo lắng hơn, "Không mang đủ tiền à?"

Thần Thần vừa hỏi xong, ngay cả tiểu nhị đứng bên cạnh chờ thu tiền cũng sốt ruột hẳn. Chẳng lẽ hôm nay rốt cuộc hắn cũng gặp cảnh ăn quỵt? Nhưng sao không phải là mấy thằng cha cao to lực lưỡng mà lại là mấy em gái như hoa như ngọc thế kia!

Nếu thế lát nữa phải đánh nhau thì hắn nên nhường hay không đây? Lúc anh chàng tiểu nhị còn đang rối rắm thì Hoa Từ đã cất lời, "Tối nay chúng ta phải tới nhà họ Tiền uống rượu mừng, bây giờ ăn no như thế thì làm sao thực hiện được kế hoạch ăn sập tiệm nhà họ Tiền nữa đây!"

Trần Thần Thần: "..."

Kế hoạch này còn hoành tráng hơn cả tu sửa Vạn Lý Trường Thành đấy! Hơn nữa tiệc nhà họ Tiền đãi liệu có phải là đủ loại trứng luộc nước trà không? Vậy thì trước khi ăn sập tiệm nhà họ Tiền thì bọn họ đã nghẹn chết.

"Ta không đi, hai cô tự đi đi." Thần Thần nói xong đứng lên ngay, tính về lại phủ họ Trần. Đồng Tuyết Giai đang định nắm lấy tay Thần Thần thì tay Thần Thần đã bị tiểu nhị nắm trước, "Thưa quý khách, xin hãy thanh toán trước rồi đi cũng không muộn ạ."

Nét mặt tiểu nhị rất chân thành, song bàn tay đang giữ chặt cánh tay Thần Thần lại run nhè nhẹ cứ như thể nếu hắn hơi thả lỏng thì Thần Thần sẽ một đi không trở lại.

Thần Thần lặng lẽ dời mắt sang nhìn Hoa Từ đang đứng cạnh mình. Khóe Mắt Hoa Từ giật giật, lại bắt đầu lục tiền.

Theo kế hoạch, sau khi thanh toán xong, ba người họ sẽ vào phủ họ Tiền, nhưng Thần Thần buồn tiểu nên về lại phủ họ Trần, còn cố ý dặn dò gác cửa không được để Đồng Tuyết Giai và Hoa Từ xông vào.

Thần Thần biết hai người họ muốn trút giận thay mình, nhưng nàng thật sự không hề quan tâm chút nào tới chuyện của Tiền Nam Du và Quế Mật.

Ở trong phòng ngủ mê mải đến chiều, Thần Thần nghe tiếng nha hoàn trong phủ hào hứng bàn tán về hội hoa đăng tối nay. Lúc sẩm tối, Thần Thần bỏ lại Lan Tâm, một mình chuồn khỏi phủ.

Lúc lang thang vô định trên con đường cái phồn hoa nhất thành Tô Châu, Thần Thần chớp chớp mắt nhìn ngó khắp nơi. Tuy trước kia Thần Thần chưa từng đi dạo phố vào ban đêm, nhưng nàng vẫn cảm thấy đêm nay chắc chắn là đêm náo nhiệt nhất trong năm.

Đường cái hẹp đi khá nhiều so với bình thường vì những quầy hàng rong bày bán la liệt, đám đông chen chúc nhau khiến phố xá chật như nêm. Phần đa những quầy hàng rong đều bán lồng đèn và hoa đăng, thỉnh thoảng Thần Thần còn thấy vài quầy bán mặt nạ và tượng đất, quầy nào quầy nấy đông nghịt người vây quanh.

Khắp đường đều là đôi lứa đang yêu, Thần Thần lẻ loi đi giữa bọn họ trông có vẻ không hợp cho lắm.

Thần Thần nghe Lan Tâm nói, mỗi khi đến lễ Thất Tịch thì sẽ có rất nhiều thiện nam tín nữ đến bờ sông thả hoa đăng. Trên hoa đăng sẽ viết tên người mình thích, nếu thắp xong mà nến không tắt khi chưa cháy hết thì có thể ở bên người ấy mãi mãi.

Mấy truyền thuyết kiểu đó, kiếp trước Thần Thần cũng nghe không ít. Ví như vào lễ Giáng Sinh nếu có thể cùng người mình yêu nhìn thấy cây thông Nô en sáng đèn thì sẽ hạnh phúc suốt đời, hoặc là sau khi tan học mà tỏ tình với người mình thầm mến ở trên sân thượng thì chắc chắn sẽ thành công.

Trước giờ Thần Thần luôn thiếu hụt tâm hồn thiếu nữ, nên chưa từng thử mấy truyền thuyết không hề có căn cứ khoa học đó bao giờ. Nhưng khi tâm trí Thần Thần quay về thực tại thì nàng đã đi tới bờ sông lúc nào không hay.

Nàng nghĩ chuyện này đều bởi cô đơn quá mà ra.

Quả nhiên bờ sông có không ít nam nữ tụ tập, trên mặt sông có rất nhiều hoa đăng đủ mọi màu sắc. Những ngọn nến trong hoa đăng, có cái đã tắt, có cái còn đong đưa trong gió. Nhìn ánh nến leo lét thắp đầy mặt sông, dập dềnh theo sóng nước không hiểu sao Thần Thần lại thấy ấm áp trong lòng.

Đầu sông có một chàng trai mặc y phục màu tím, tay cầm một chiếc hoa đăng trông khá bình thường. Người nọ đứng cách Thần Thần không xa, chỉ độ bốn năm bước chân nhưng Thần Thần lại không cách nào thấy rõ mặt y, vì y đang đeo một chiếc mặt nạ hồ ly trên mặt.

Chiếc mặt nạ đó Thần Thần thấy không ít quầy hàng bày bán, nàng vốn định mua một cái đeo... tiếc là không có tiền.

Mà chàng trai bên bờ sông, tuy đang đeo mặt nạ nhưng chẳng thể giấu nổi sức hấp dẫn lạ thường trên người y. Quan trọng nhất là, dáng dấp y rất giống Hoàng Tang.

Thần Thần cũng không phải là người duy nhất để mắt tới y, có rất nhiều cô gái quanh đó đều cố ý hoặc vô tình ngắm nghía người này. Thần Thần bất chợt tiến về trước mấy bước, dường như đang muốn bảo vệ thứ gì đó, nhưng là thứ gì cơ chứ?

Thần Thần cũng chẳng biết.

Khi Thần Thần tới gần, người kia quay đầu lại, bước chân Thần Thần khựng lại ngay tức khắc. Gió đêm vờn qua mặt sông khiến không ít hoa đăng bất hạnh bỏ mình, thế rồi chàng trai phía đối diện chợt mỉm cười với nàng.

Rõ là y đang đeo mặt nạ, song Thần Thần lại biết y đang cười.

Chàng trai kia ngồi xổm xuống, cầm chiếc hoa đăng đặt bên chân lên, thắp lửa, sau đó thả xuống sông. Có tiếng trò chuyện khe khẽ vọng tới từ bờ sông, không ít cô nàng bắt đầu bàn tán xem rốt cuộc công tử kia là người phương nao. Tuy bọn họ chưa hề thấy mặt vị công tử này song vẫn một mực cho rằng nếu được y thích là một chuyện hạnh phúc biết bao.

Tất cả tiếng thở than trầm trồ lọt vào tai Thần Thần, nàng thoáng liếc nhìn chàng trai mặc y phục tím kia. Thần Thần cách y gần nhất nên thấy rất rõ, vừa rồi chiếc hoa đăng y thả xuống sông không hề viết tên ai.

Tiếng bàn tán xung quanh dường như không ảnh hưởng gì tới người này, bấy giờ y vẫn chăm chú nhìn theo chiếc hoa đăng mình vừa thả trôi theo dòng nước. Ánh nến leo lét như người bệnh đương cơn hấp hối, có thể trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào.

Tuy nàng không thấy được vẻ mặt dưới lớp mặt nạ của y, nhưng Trần Thần Thần cảm thấy y đang lo lắng, từ bàn tay siết chặt thành nắm đấm của y có thể nhận ra điều này.

Dường như bị lây nhiễm sự lo lắng của nam nhân, Thần Thần cũng nuốt nước miếng, quay sang ngắm chiếc hoa đăng kia. Mỗi lần ánh nến lay trong gió thì tim Thần Thần cũng muốn run theo.

Ngọn nến đỏ dần dần cháy tới đáy, ánh nến mỗi lúc một yếu đi, mãi đến khi tim nến tắt thì bàn tay chàng trai nọ mới hơi buông lỏng.

Thần Thần cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng thấy y xoay người, tiến về phía mình.

Chiếc đèn lồng bên tay trái làm chiếc mặt nạ của y lúc sáng lúc tối, đuôi tóc hơi ngổng lên có cảm giác phiêu diêu tựa tiên.

Y đi tới trước mặt Thần Thần, dùng tay phải tháo mặt nạ xuống, đeo lên mặt Thần Thần.

Mãi tới khi người nọ đã đi mất một lúc lâu, Thần Thần mới ngơ ngác tháo chiếc mặt nạ trên mặt mình xuống. Người ban nãy không ai khác chính là Hoàng Tang, thậm chí chiếc mặt nạ vẫn còn lưu lại hơi ấm trên người Hoàng Tang.

Tim Thần Thần đập loạn nhịp, nàng đứng bên bờ sông, cầm chiếc mặt nạ lật qua lật lại ngắm nghía, phát hiện bên sườn chiếc mặt nạ có hai chữ be bé được viết bằng mực đỏ.

Khuynh Thần.
Bình Luận (0)
Comment