Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Chương 103

Thủy Khanh Y ra khỏi cung, đến Linh Lung Các, nhìn khuôn mặt đầy gió sương của Thái Thụy, khóe miệng khẽ nhúc nhích, lời đã tới miệng nhưng không nói ra.

Hắn bị bắt đúng như dự đoán, muốn đuổi hắn đi, nhưng nàng không thể mở miệng, dù sao cũng bởi vì nàng nên mới liên lụy đến bọn họ.

"Ngươi có dự tính gì không?" Thủy Khanh Y cảm thấy nên nghe theo ý kiến của hắn.

Thái Thụy vùi mặt vào lòng bàn tay chà xát mấy cái, mở to đôi mắt đầy tơ máu, hơi nhếch môi, không trả lời câu hỏi của Thủy Khanh Y, hắn không biết nên nói điều gì, hắn tự cho mình là một Đại tướng tài, nhưng ba phen mấy bận đều bị bắt, đã đả kích lòng tự tin của hắn, Thái Thụy lại một lần nữa nhận ra, bản thân —— quá hèn nhát!

"Chưa suy nghĩ kỹ sao?" Thủy Khanh Y thấy hắn trầm mặc không nói, có phần đoán không ra tâm tư của hắn.

Thái Thụy vẫn không nói như cũ, bắt hắn mở miệng cầu xin nữ nhân này giữ hắn lại, có chút khó khăn.

Thái Phù hiểu rõ tâm tư của đại ca, nàng muốn mở miệng nói, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Thủy Khanh Y ngăn lại, Thái Phù yên lặng đứng ở một bên, lần này nàng tự ý tới Nam Chiếu cứu người, hơn nữa còn mang theo thị vệ của Bách Lý Ngọc, đã cấu thành tội danh, chính mình còn không biết có thể ở lại bên cạnh Thủy Khanh Y hay không, vì vậy ném ánh mắt tự giải quyết cho tốt về phía Thái Thụy.

Đầu Thái Thụy kêu ong ong, điều này có nghĩa là tiểu muội bỏ mặc hắn sao?

"Ngươi muốn tới chỗ của muội muội ngươi hả?" Thủy Khanh Y nhíu mày, tên ngốc này cho là nàng sẽ chủ động mở miệng giữ hắn lại ư? Nằm mơ!

Người nàng cần chính là một Tướng quân có thể dẫn binh đánh giặc giúp nàng, cũng là người có khả năng làm mọi việc đều thuận lợi suôn sẻ, nếu ngay cả việc hắn muốn đi hay ở cũng cần người khác mở miệng nói giúp, vậy thì giữ lại cũng vô dụng.

Nghe vậy, trong lòng Thái Phù vui vẻ, điều này đại biểu cho việc nàng có thể tiếp tục ở lại phải không?

Thái Thụy kinh ngạc, hắn muốn ở lại biên quan của Nam Chiếu, hắn nói muốn tới Bắc Thương lúc nào hả?

"Ngươi không trả lời chính là đồng ý, đợi lát nữa ta sẽ viết thư cho Thái Niệu, để nàng ta trao đổi với Tương Vương cho ngươi một chức quan." Vẻ mặt của Thủy Khanh Y lạnh lùng, không hề có ý đùa giỡn.

Thái Phù lo lắng, vậy là phải đưa đại ca đến Đông Lăng sao? Không nói tới tiểu muội ở bên kia có sống tốt hay không, bọn họ tới Đông Lăng chỉ làm liên lụy đến nàng ấy, mà ở lại nơi này, Thủy Khanh Y có thể cho bọn họ điều kiện phát triển.

Ở Bắc Thương, mặc dù huấn luyện khổ cực, nhưng nàng có thể học được rất nhiều việc, vì để bản thân có một ngày sẽ trở nên mạnh mẽ, không cần người khác che chở, không làm kéo chân người khác.

"Đại ca, thể diện đáng giá mấy đồng tiền chứ?" Thái Phù nóng nảy, rất muốn dùng cây gỗ gõ lên đầu đại ca cho hắn tỉnh ngộ.

Thái Thụy đấu tranh nội tâm, cuối cùng gật đầu thật mạnh.

Sau khi Thủy Khanh Y nhìn thấy hắn gật đầu, cũng không thấy hắn mở miệng bày tỏ, nàng bối rối, hắn gật đầu là có ý gì? Ở lại hay là đi?

"Nếu ngươi đã đồng ý đến Đông Lăng, vậy thì lui xuống chuẩn bị đi, ta sẽ sai người tiễn ngươi lên đường." Thủy Khanh Y giải quyết dứt khoát, không hề nán chân lại, nàng đứng dậy rời đi.

Thái Thụy kinh ngạc há to miệng, sợ đến ngây người!

Hắn không nói là tới Đông Lăng, hắn gật đầu là muốn ở lại Nam Chiếu...

"Ta ở lại." Trong lòng rối rít, Thái Thụy bật thốt lên lời nói giấu ở trong bụng.

Thủy Khanh Y nhếch miệng, tên ngốc này phải kích động thì mới có thể vứt bỏ cái gọi là thể diện.

"Được!"

"Vậy còn ta?" Thái Phù vội vàng nói.

"Ngươi hả..." Thủy Khanh Y nhìn gương mặt trong trẻo sốt ruột đến ửng hồng của Thái Phù, nàng cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa. "Không thuộc quyền quản lý của ta, cố gắng chờ Bách Lý Ngọc trở về trừng trị."

Thái Phù ngẩn ra, hoang mang nói: "Bọn ta không thể liên lạc được với Bách Lý Ngọc một thời gian dài rồi."

Bước chân của Thủy Khanh Y hơi chậm lại, không thể liên lạc được là cái quái gì hả?

"Trước đó các ngươi đều có liên lạc?" Đè xuống nỗi lo lắng trong lòng, Thủy Khanh Y xoay người lại, đứng ở trước mặt Thái Phù, muốn nhìn ra một chút sơ hở đó chỉ là lời nói dối từ nét mặt của nàng ấy.

"Đúng vậy, mỗi ngày bọn ta đều báo cáo chuyện của Bắc Thương, nhưng ngày thứ ba hắn tới thần y cốc thì bị mất liên lạc." Nói xong, trong lòng Thái Phù cũng có dự cảm xấu.

"Mạc Tinh đâu?" Thủy Khanh Y nghĩ Mạc Tinh là đệ tử của thần y cốc, nên sẽ biết cách liên lạc, làm sao có thể không liên lạc được?

"Mạc Tinh đích thân tới thần y cốc, cũng bị mất liên lạc."

"... Đã bao lâu rồi?" Thủy Khanh Y bắt đầu lo lắng, xem ra không phải là Bách Lý Ngọc không trả lời thư, có lẽ hắn không hề nhận được.

"Mạc Tinh đã đi mấy ngày, bọn ta định để Mị Ảnh đi tìm, nhưng ta nhận được tin tức đại ca bị bắt, ta lặng lẽ thoát khỏi tổng bộ, sau đó mất liên lạc với tổng bộ." Thái Phù áy náy, nhưng nàng không hối hận, nếu là vì tuân theo quy củ mà mất đi đại ca, nàng không ngừng trở nên mạnh mẽ thì còn có ý nghĩa gì?

"Thái Phù, ngươi đi tìm Lãnh Vụ chịu phạt." Thủy Khanh Y cứng rắn, lạnh lùng nói ra, ngay sau đó, dời bước chân, đến hành cung.

......

Ánh mắt của Thủy Khanh Y phức tạp, nàng không muốn nợ Bắc Viên Trần ân tình, nhưng nàng lại liên tiếp tìm hắn giúp đỡ, nhìn cánh cửa khép chặt, bước chân hơi nặng nề.

"Đã tới rồi, vì sao không vào?" Trong lúc nàng đang do dự thì bên trong cửa truyền tới một giọng nói trong vắt mềm mại, mà nội dung lời nói, cũng là câu nàng từng nói với hắn lúc trước.

Khóe miệng đắng chát, thầm mắng mình đạo đức giả, Thủy Khanh Y đẩy cửa ra, nghênh ngang đi vào.

Liếc mắt nhìn một cái, trông thấy Bắc Viên Trần mặc một bộ y phục màu đỏ ngập trong ánh sáng vàng, ánh sáng màu đỏ của chu sa vấn vít giữa hai hàng lông mày, làm nổi bật lên gương mặt đẹp như hoa đào, có một loại cảm giác mông lung không chân thật, giống như rơi vào đào yêu của trần gian, chiếm đoạt tâm hồn con người.

Thủy Khanh Y thầm rủa một tiếng, yêu nghiệt này...

"Tới đây có chuyện gì sao?" Bờ môi của Bắc Viên Trần lộ ra nụ cười có phần cay đắng, hắn hi vọng, chỉ là nàng tới thăm hắn, chứ không phải là có chuyện mới nhớ tới hắn, nhưng đã nhiều ngày không thể nhìn thấy nàng, trong lòng hắn nhớ nhung như điên, nên muốn nàng có chuyện để tới tìm hắn, ít nhất trong lòng nàng, hắn còn chiếm giữ một chỗ như vậy.

"Nếu không thì sao." Thủy Khanh Y nhìn Bắc Viên Trần môi hồng răng trắng, da mặt còn đẹp hơn so với nữ nhân, không khỏi có chút hâm mộ.

Bắc Viên Trần mím môi, trầm mặc không nói, nhưng chu sa phát ra vạn tia ánh sáng mờ kia, lại giống như tâm tình của chủ nhân, ảm đạm không có ánh sáng.

"Chẳng lẽ là chuyện của triều đình?" Bắc Viên Trần nghĩ tới nghĩ lui, chắc hẳn là mấy chuyện trong cung.

"Không, ngươi có thể liên lạc với sư phụ của ngươi không?" Thủy Khanh Y lắc đầu, chuyện triều đình Nam Chiếu tạm thời không cần đến hắn, bây giờ trong lòng nàng tràn ngập nỗi lo lắng cho sự an nguy của Bách Lý Ngọc.

Bắc Viên Trần cau mày, lắc đầu: "Ta đã lâu không liên lạc với sư phụ, nàng tìm ông có chuyện gì?" Nếu là xem bệnh thì cũng không cần bỏ gần tìm xa, chẳng lẽ...

"Như ngươi nghĩ." Thủy Khanh Y nhìn vẻ mặt cứng đờ của Bắc Viên Trần, khẽ thở dài, thầm nghĩ hắn cần gì phải như thế?

"Để ta thử xem." Bắc Viên Trần thoải mái đồng ý, hắn cũng không thể bảo đảm là có liên lạc được hay không.

Hai người chờ đợi ở thư phòng cả buổi, vẫn không có chút tiến triển nào, Thủy Khanh Y hơi nản lòng, nâng mắt hỏi: "Vẫn không được?"

Bắc Viên Trần lắc đầu.

"Thôi vậy." Thủy Khanh Y thất vọng ngồi dưới đất, nhìn con ruồi bay tới bay lui, cảm thấy tội nghiệp cho nó.

Thủy Khanh Y muốn đích thân tới thần y cốc một chuyến, nhưng phải mất mấy ngày đi đường, dồn roi thúc ngựa cũng phải mất hai ngày một đêm, trong cung có rất nhiều chuyện, cũng không thể phân thân ra được, nàng đều muốn tự mình giám sát, bỗng nhiên, Thủy Khanh Y nghĩ tới vị thần côn kia.

"Ngươi biết Phúc Bồn Tử hả?" Hai tay của Thủy Khanh Y nâng cằm lên, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh cũng ngồi chồm hổm giống như nàng.

"Ừ."

"Ông ta lợi hại lắm à?" Thủy Khanh Y muốn chứng minh Hách Liên Tầm đã lừa nàng, thế gian này thật sự có người có năng lực biết trước chuyện tương lai ư?

"Chỉ là một vị thuốc bổ thận." Bắc Viên Trần nhẹ nhàng nói, rất hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh ngồi cùng nàng, hắn rất hi vọng, thời gian dừng lại ở giây phút này.

Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, còn có thể tào lao hơn không?

"Ừ, ngươi phải ăn nhiều..." Thủy Khanh Y quét từ trên xuống dưới thân hình cao lớn của Bắc Viên Trần, có chút yếu, có chút suy nhược, giống như yếu về phương diện kia.

"......" Gương mặt bạch ngọc của Bắc Viên Trần ửng hồng, không được tự nhiên quay đầu đi, ôn tồn nói: "Bách Lý Ngọc càng cần hơn ta."

"Làm sao ngươi biết?" Thủy Khanh Y kinh ngạc, tên nhóc Bách Lý Ngọc kia thực sự yếu ớt sao? Khó trách mấy lần tên đã lên cung mà nhịn không phát ra, thì ra là thận yếu à!

"Nhìn mặt của nàng thì biết!" Khóe miệng của Bắc Viên Trần lộ ra nụ cười xấu xa.

"......" Thủy Khanh Y khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ trên mặt nàng có viết mấy chữ chưa thỏa mãn dục vọng sao?

Bỗng nhiên cảm thấy chủ đề nói chuyện của bọn họ đã đi quá xa, vì để che giấu sự lúng túng, Thủy Khanh Y ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Là lão nhân Phúc Bồn Tử Võ Sơn, không phải là quả mâm xôi." Thủy Khanh Y nghiêm túc sửa lại, nàng cảm thấy hỏi hắn cũng vô ích.

"Ta biết." Bắc Viên Trần gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, không hề có chút mơ hồ nào.

Thủy Khanh Y nửa tin nửa ngờ, hỏi lại lần nữa: "Là người, ngươi biết ư? Ông ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biết được quá khứ và tương lai."

"Ta cũng biết được quá khứ..." Bắc Viên Trần thấy dáng vẻ nháy mắt của nàng, cực kỳ đáng yêu, không nhịn được mở miệng đùa giỡn.

"......" Thủy Khanh Y cảm thấy tên này cũng là người không đứng đắn, vốn còn tưởng rằng là người khiêm tốn, lại không ngờ rằng hắn còn có hứng thú làm kẻ xấu.

"Quả thực Phúc Bồn Tử có năng lực này, nhưng mà đồ đệ Quán Phú của ông ta càng có thiên phú hơn, xuất sắc hơn Phúc Bồn Tử, chỉ đáng tiếc là..." Bắc Viên Trần nói một nửa giữ lại một nửa, nghiễm nhiên không định nói ra nửa đoạn phía sau này.

Thủy Khanh Y cũng không truy cứu, vốn dĩ nàng chỉ cần biết Quán Phú có bản lĩnh này hay không, nếu là có, vậy là được rồi.

Đột nhiên Thủy Khanh Y đứng dậy, trong chốc lát đầu có chút choáng váng, đi được vài bước, thì nàng quay đầu lại, nói: "Ngươi có muốn đi gặp Quán Phú cùng ta không?"

Khóe miệng của Bắc Viên Trần khẽ kéo lên, thể hiện rõ ràng hiện giờ tâm tình của hắn không tệ, liền gật đầu đi theo phía sau nàng, trong lòng cũng đang suy nghĩ về mục đích nàng muốn gặp Quán Phú, là đi xem vận mệnh của Bách Lý Ngọc sao?

"Không bằng nàng đi một chuyến tới thần y cốc, ít nhất sẽ không phải chờ đợi lo lắng như thế này." Bắc Viên Trần đề nghị.

Thủy Khanh Y lắc đầu, trước mắt nơi này đang rối loạn, nếu như nàng rời khỏi, đi lại đã mất mấy ngày, sẽ có không ít biến cố xảy ra, nàng không thể chấp nhận được thế cục bị làm xáo trộn, từ chủ động biến thành bị động.

Hiện giờ phụ hoàng không còn bị trúng mê dược, bị đồ giả mạo mê hoặc, nhưng ông vẫn chưa vạch trần, cũng chưa sai người đi tìm kiếm manh mối về mẫu thân, e rằng ông có dự tính khác, nếu như ông cũng tính cả nàng vào trong đó, nàng tự tiện rời khỏi Nam Chiếu, làm phá vỡ kế hoạch thì biết phải làm sao?

"Đi rồi tính, lòng dạ của hắn độc ác như vậy, sẽ không chết được." Thủy Khanh Y nói đến chữ chết, trong lòng bỗng run lên, lắc đầu một cái, làm giảm bớt sự lo lắng mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng.

Bắc Viên Trần mím môi cười một tiếng, cũng không mở miệng nữa.

"Ngươi nói Thái Thụy là người như thế nào, thích hợp với loại chức vụ gì?" Thủy Khanh Y cảm thấy Thái Thụy vẫn cần phải tôi luyện nhiều hơn, người phải khôn khéo, mới có thể không gây thù hằn quá nhiều ở trong triều.

Bắc Viên Trần không ngờ tới việc Thủy Khanh Y sẽ hỏi ý kiến của hắn, trong lòng vui mừng, mở miệng nói: "Vì sao không ném hắn vào Đại lý tự Khanh (1)?"

Thủy Khanh Y suy nghĩ kỹ, cảm thấy không hẳn là không thể, Đại lý tự Khanh trông coi ngục giam, có liên quan đến rất nhiều quan lại quyền quý, rất nhiều tội phạm có thân phận đi vào, hoặc là kẻ thù bị nhốt vào, đều mua chuộc Đại lý tự Khanh, lặng lẽ hành hình tới chết, thậm chí có thể tạo nên án oan, kết án vô tội rồi được thả ra. Hắn là người chính trực, sẽ không bị tiền bạc mê hoặc, bị cường quyền lấn át, tất nhiên sẽ đắc tội với người ta, nhưng có thể tôi luyện tính cách của hắn.

"Ta còn định cho hắn làm một Tri huyện." Điều trong lòng Thủy Khanh Y muốn là làm cho Thái Thụy học được mối quan hệ giữa con người, hiểu được tầm quan trọng của "mối quan hệ", không phải là chuyện gì cũng đều dựa vào sức của bản thân, dựa vào đạo lý để làm việc, biến không hiểu thành hiểu, dưới tình huống có thể "lôi kéo", cố gắng không được đắc tội.

Nàng không phải là một người tốt, trong mối quan hệ không đụng chạm đến lợi ích, hay là việc làm tán tận lương tâm, nàng sẽ không quan tâm. Trong triều đình, có mấy người là xuất thân trong sạch, không làm vài chuyện dơ bẩn?

Nếu đều muốn quản lý mấy chuyện đó, vậy thì nhất định sẽ bị cô lập, bị "đeo giày chật", người nào có thể ngu ngốc đeo tiếp chứ?

"Nàng cam lòng ư?" Bắc Viên Trần trêu ghẹo, Thái Thụy là tướng lĩnh có tài, nhưng tính cách của hắn không thích hợp để làm quan, cũng chính bởi vì như thế, nên mới có thể bị trúng kế nhiều lần, bị liên lụy vì tình thân, mài dũa thỏa đáng, sẽ là một thanh kiếm sắc bén đánh đâu thắng đó.

Thủy Khanh Y cười một tiếng, nếu cuối cùng hắn vẫn là một tên ương bướng, nàng sẽ ném hắn tới biên quan, không hỏi đến nữa.

"Hời cho hắn." Thủy Khanh Y lạnh nhạt quát.

Hai người câu được câu không đi đến Điện Thái Cực, bên cạnh có một gian thiên phòng (2), đây là nơi Quán Phú ở.

"Không có ai sao?" Thủy Khanh Y đẩy cửa ra, đảo mắt một vòng, không hề trông thấy một bóng người, phòng ngủ được dọn dẹp rất sạch sẽ, chăn đệm được gấp chỉnh tề, một bàn một ghế được đặt ở giữa căn phòng, còn lại là mấy kệ sách dựa vào tường, không có một đồ vật dư thừa nào.

Bắc Viên Trần đi tới chỗ giường dựa vào, giơ tay gõ vách tường một cái, tiếng rỗng không "thùng thùng" vang lên, hắn dùng sức đẩy, "vách tường" mở ra, Thủy Khanh Y mới phát hiện đó không phải là tường, rõ ràng đó là một cánh cửa.

Nhìn xuyên qua kẽ hở liền trông thấy Quán Phú ngồi ở trên bồ đoàn, Thủy Khanh Y đi vào, đứng ở trước mặt Quán Phú, nhìn chăm chú vào mặt nạ của ông ta với vẻ hiếu kỳ, nàng mở miệng nói: "Quốc sư, không phải là ngài đeo mặt nạ để che mắt ngủ chứ?"

Đôi môi trắng bệch của Quán Phú hơi rung rung, cuối cùng phản ứng của ông không có bao nhiêu cảm xúc, "Tu đạo."

"Ngủ sao?"

Thủy Khanh Y rất nghiêm túc, không hề cố ý xuyên tạc.

Quán Phú than nhẹ, nhìn chăm chú dung nhan quen thuộc này, một hồi cảm khái không biết từ đâu tới, rốt cuộc là nữ nhi của nàng, bướng bỉnh giống nhau.

"Tiếp tục nói bậy, lão phu sẽ không tính toán chuyện của Quân Mặc U giúp ngài."

Trong lòng Thủy Khanh Y chấn động, thì ra ông ta đã sớm đoán được mục đích đến đây của nàng, Thủy Khanh Y thu lại vẻ cười đùa trên mặt, nghiêm túc nói: "Có thể lấy được tin tức của hắn hay không?"

Quán Phú liếc Bắc Viên Trần một cái, thấy Thủy Khanh Y không kiêng dè, nói thẳng: "Hắn là Đế vương tinh, có thể đạt được đại nghiệp thiên thu, nhưng số kiếp trong mệnh của hắn là Cô vương tinh, người có số mệnh giống với hắn, sẽ phá hủy đại nghiệp của hắn."

"Ai?"

"Ngài!"

(1) Đại lý tự: là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định. Đại lý tự do quan Tự Khanh đứng đầu, Tự thiếu Khanh thứ nhì và có các thuộc cấp Chủ sự, Tư vụ, Thư lại giúp việc.

(2) Thiên phòng: nhà kề trong khu nhà tứ hợp.
Bình Luận (0)
Comment