Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Chương 87

"Nữ nhân xấu xí, ngươi đứng lại cho ta!"

Thủy Khanh Y không có ý định cãi nhau, vội phủi mông chạy lấy người, nhưng Hách Liên Vũ không có ý định tha cho nàng, hắn gầm lên giận dữ về phía bóng lưng của nàng.

Thủy Khanh Y rơi vào trầm tư, nàng đang suy nghĩ xem nên cứu chữa như thế nào để né được một kiếp, nên không để ý đến Hách Liên Vũ, nàng đi thẳng đến cửa cung mới phát hiện cái đuôi đi theo phía sau, nàng nhíu mày, không vui nói: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

"Nữ nhân, ngươi đuổi mỹ nhân của Tiểu gia đi, trước khi tìm được mỹ nhân, Bản Tiểu gia sẽ đi theo ngươi!" Hách Liên Vũ không ngốc, chỉ là được cưng chiều, tính tình ngang ngược, trước sự thay đổi thái độ của Thủy Khanh Y và người nam nhân biến mất trên nóc nhà kia, trong nháy mắt hắn nghĩ đến một lần ở Tuyết Lâm quốc, cũng chính là người nam nhân này trừng trị thoả đáng nữ nhân xấu xí kia, chỉ cần mình đi theo nàng ta, còn sợ không trút được giận sao?

Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, xong rồi, chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, lần này dính lấy không đi, đến lúc bị Bách Lý Ngọc phát hiện, không phải là đầu nàng sẽ đầy u sao?

"Được rồi, ngươi về trước đi, ngày mai ta sẽ giúp ngươi tìm mỹ nhân, được không?" Thủy Khanh Y chỉ muốn mau mau đuổi hắn đi, mặc dù đáy lòng nàng bị hắn hấp dẫn, nhưng nàng chỉ đối xử với hắn như một đứa bé, cộng thêm kiếp trước, tuổi của nàng đủ để làm mẹ của nó rồi.

"Nữ nhân, người hầu đi mất rồi, Tiểu gia không có ngân lượng, nhất định phải đi cùng ngươi." Đáy mắt của Hách Liên Vũ thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt, phồng mặt bánh bao lên, đung đưa trước mặt Thủy Khanh Y.

"Đoàng!" Thủy Khanh Y hoa mắt, trong lòng bực bội vỗ một chưởng lên đầu của Hách Liên Vũ, chợt nhớ ra, nàng nắm chặt vạt áo của hắn nói: "Đại ca của ngươi đâu?"

"Làm gì?" Hách Liên Vũ cảnh giác nhìn Thủy Khanh Y.

"Ở đâu?"

Hách Liên Vũ mím môi, chớp đôi mắt to vô tội nhìn Thủy Khanh Y chằm chằm, nhất định không chịu mở miệng.

"Nếu không nói, lão nương ném ngươi đến doanh trại." Thủy Khanh Y nhe răng, nhếch mép uy hiếp.

Tâm can của Hách Liên Vũ run lên, nhớ ra nữ nhân điên này nói được làm được, vội vàng bán đứng đại ca: "Ở Thái Bạch Lâu."

Con ngươi của Thủy Khanh Y tối sầm lại, trước đây Hách Liên Tầm đã đồng ý rút khỏi giang hồ, hôm nay lại xuất hiện ở Nam Chiếu là có ý gì? Có liên quan đến Phùng Vinh Hoa sao? Nghĩ đến đây, nàng vội vàng cưỡi ngựa đến Thái Bạch Lâu, khi tới Thái Bạch Lâu, Thủy Khanh Y trực tiếp nhảy vào phòng riêng của Hách Liên Tầm trên lầu ba, trên bàn vẫn bày trà bánh như cũ, ly trà vẫn đang lượn lờ hơi nước.

"Người đâu?" Thủy Khanh Y nhanh chân ra khỏi căn phòng, túm một tiểu nhị hỏi.

"Công tử có chuyện nên đã rời đi." Tiểu nhị sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, trả lời thành thật.

Thủy Khanh Y không nhịn được muốn chửi bậy, nàng rất hy vọng Hách Liên Tầm không can thiệp vào, bất luận là thực lực hay tiền tài đều không thể khinh thường hắn, nếu hắn giúp đỡ Phùng Vinh Hoa, không biết sẽ có biến cố gì.

"Có nói đi đâu không?"

"Có người của Phủ Thái Phó tới mời công tử, bị công tử từ chối, sau đó công tử đã đi biên quan."

Thủy Khanh Y buông tiểu nhị ra, suy nghĩ một chút, chân mày đang nhíu chặt giãn ra, xem ra hắn thực sự không có ý định tham dự.

"Có thời gian bồi Bổn vương uống một chén không?" Trên miệng Thủy Minh Hách ngậm một thanh gỗ rất nhỏ, giống như cây tăm, lười biếng dựa vào cửa phòng.

Thủy Khanh Y hơi nhếch môi, nàng không phát hiện ra hắn, không biết hắn xuất hiện từ lúc nào, nhớ đến chuyện ở yến tiệc, nàng chỉ vào trong phòng, ý bảo hắn đi vào.

"Tại sao Tuyên Vương cam lòng rời khỏi ôn nhu hương (1) để uống rượu cùng ta?" Thủy Khanh Y xoay ly trà trống không, mắt phượng điểm xuyết lấm tấm hào quang, thăm dò tâm tình của Thủy Minh Hách.

"Ba nghìn nữ nhân hậu viện Vương phủ, cũng không bằng phong thái của Y Nhi. Chỉ liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy chán nản, càng không nói đến đối ẩm." Đôi mắt đào hoa của Thủy Minh Hách gợn màu nước, bất ngờ kéo khăn che mặt của Thủy Khanh Y xuống, trêu chọc: "Dung nhan tựa tiên nhân, bị một tấm vải rách che khuất, rất đáng tiếc."

"Tuyên Vương, ngươi đang ám chỉ ngươi dùng phong lưu phóng đãng để che giấu sự tài hoa kinh thế của ngươi sao?" Khóe môi của Thủy Khanh Y nhếch lên lộ vẻ chế giễu, lạnh lùng nhìn Thủy Minh Hách, nói: "Ta không nói chuyện vô nghĩa với ngươi, để ta đoán một chút, tại sao ngươi lại làm như vậy, là sợ Lệnh Quý phi ra tay với ngươi sao?"

Chẳng trách Thủy Khanh Y sẽ nghĩ như thế, Thủy Minh Hách không quyền không thế, chỉ có Thủy Triệt là núi dựa của hắn, nhưng hình như núi dựa này không vững chắc, Thủy Triệt rất ít khi chú ý đến hắn, nếu Thủy Minh Hách muốn tiếp tục sống, nhất định phải xóa bỏ sự đề phòng của Lệnh Quý phi, phương pháp duy nhất chính là bày ra vẻ phong lưu, y phục là lượt, không làm được trò trống gì.

"Bổn vương hợp tác với ngươi." Thủy Minh Hách nghiêm mặt nói, hắn không cam lòng đứng dưới kẻ khác, ở ẩn mấy chục năm, cần thời điểm phản kích.

"Tuyên Vương, ngươi giấu tài nhiều năm, hiện giờ muốn bộc lộ tài năng, hình như đã quá muộn." Thủy Khanh Y mỉa mai, trước khi nàng tới Nam Chiếu, có lẽ Thủy Minh Hách đã nắm chắc một nửa ngôi vị Hoàng đế, nhưng sau khi nàng đến, nàng còn có dã tâm giúp đỡ Bách Lý Ngọc tranh giành thiên hạ, tất nhiên sẽ không chia sẻ miếng mồi ngon trong tay.

"Có ý gì?" Đôi mắt đào hoa của Thủy Minh Hách thoáng hiện lên vẻ tối tăm khó hiểu.

"Ai cũng muốn làm Chúa Tể quyền lực, ta cũng không ngoại lệ, Tuyên Vương không cam lòng đứng dưới người khác, thật khéo, ta cũng thích làm người nắm giữ quân cờ." Mắt Thủy Khanh Y lộ ra thần sắc, nàng sẽ không ngu ngốc đi giúp người khác ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, rồi sau đó quay lại đối phó nàng.

"Trường Nhạc không muốn sao?" Đột nhiên Thủy Minh Hách nắm chặt ly trà, hôm nay, mục đích hợp tác chỉ là thứ yếu, chủ yếu là thăm dò thái độ của Thủy Khanh Y, như vậy, không cần nói điều không cần thiết.

"Bằng bản lĩnh của mình!"

......

Thần Hi cung

Lệnh Quý phi ngồi ngay ngắn ở trên ghế quý phi, ánh mắt chăm chú nhìn người áo đen đeo mặt nạ.

"Ngươi chính là người mà Chân Thiến nói đến sao?" Lệnh Quý phi âm nhu cười một tiếng, đáy mắt lấp lánh tia sáng sắc bén, nghiêng người nằm nghiêng ở trên giường đệm, lạnh lùng nói: "Kế tiếp ngươi có dự tính gì?"

"Quý phi nương nương có thể hợp tác với Tuyết Lâm Hoàng." Giọng nói của người áo đen âm trầm giống như tới từ địa ngục, lạnh lẽo đáng sợ.

Lông mày vẽ tinh xảo nhỏ nhắn của Lệnh Quý phi khẽ cau lại, không hiểu ý của hắn.

Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Lệnh Quý phi, người áo đen cười khằng khặc, hắn nói: "Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu."

Lệnh Quý phi lẩm nhẩm mấy lần, bỗng nhiên hiểu ra. "Ngươi nói rất đúng, không có kẻ địch vĩnh viễn, đương nhiên cũng không có bằng hữu vĩnh viễn."

Lệnh Quý phi cảm thấy người này rất nguy hiểm, nhưng cũng bất chấp tất cả để hợp tác, chỉ vì muốn đánh bại Thủy Khanh Y.

"Bổn tọa thích giao thiệp với người thông minh, Thủy Khanh Y quan tâm tới Thái Thụy và Thái Phù của Phủ Quốc Công ở Tuyết Lâm quốc, Thái Phù ở Bắc Thương, còn Thái Thụy bị Thủy Khanh Y sắp xếp rèn luyện ở biên quan, nương nương nên biết phải làm thế nào?" Đáy mắt của Hòa Nhị thoáng hiện lên thù hận mãnh liệt, trái tim truyền đến một loại đau đớn như bị kim đâm, cố nén mùi ngai ngái ở cổ họng, cả người tản ra sát khí hủy thiên diệt địa.

Sắc mặt của Lệnh Quý phi trắng bệch, nàng không chống lại được thần sắc dữ tợn tràn ngập mùi chém giết của Hòa Nhị, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, gắt gao nắm chặt ghế đỡ, mới tránh khỏi vẻ luống cuống, đồng thời trong lòng cũng không dám coi khinh hắn.

"Đa tạ các hạ chỉ điểm." Lệnh Quý phi rất có mắt nhìn, biết co biết giãn, ra hiệu cho ma ma, nhận lấy cái bọc ma ma đưa cho, đẩy tới trước mặt Hòa Nhị: "Đây là tiền đặt cọc."

Khóe môi của Hòa Nhị nhếch lên cười gian tà, mắt cũng không nâng lên hạ xuống, lạnh lẽo nói: "Thù lao tốt nhất cho bổn tọa là mạng của Thủy Khanh Y."

Lệnh Quý phi hài lòng cười một tiếng, nếu cùng chung một kẻ địch, vậy chính là bằng hữu, có phải không?

"Nghe nói Thiến Nhi có thai, các hạ có dự tính gì không?"

Hòa Nhị hừ lạnh một tiếng, ngón tay lướt nhanh trên không trung, vung tay áo một cái, trong chớp mắt, không còn thấy bóng dáng.

Lệnh Quý phi nhìn chữ sát khí bị bỏ lại lộ ra trên sàn nhà, trong lòng có tính toán, phân phó nói: "Đi mời Tuyết Lâm Hoàng vào cung."

"Nương nương, chuyện này không ổn, những ngày gần đây trong cung đề phòng nghiêm ngặt, một cọng cỏ khẽ động đều ở trong mắt vị kia, nếu tự mình mời Tuyết Lâm Hoàng vào cung, có lẽ là bất lợi cho nương nương, vả lại, tiện nhân kia đã tỉnh lại, thổi gió thoảng bên gối Hoàng thượng, chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc." Ma ma nhắc nhở Lệnh Quý phi, Lệnh Quý phi do bà nuôi sữa lớn lên, nên đối xử như con của mình.

Lệnh Quý phi rất tin tưởng ma ma, nàng đứng dậy nói: "Đi truyền lại lời nhắn cho Tuyết Lâm Hoàng, Bổn cung đến hành cung gặp hắn."

Lệnh Quý phi cải trang xong, ngồi lên kiệu nhỏ trông rất bình thường đi tới hành cung, trùm mũ lên rồi xuống kiệu, từ thiên môn đi vào bên trong, đã thấy Sở Mộ Cẩn yên tĩnh ngồi đợi ở đó, nàng bỏ mũ xuống, giống như ở trong cung, tự ý ngồi xuống bên cạnh Sở Mộ Cẩn.

"Tuyết Lâm Hoàng, chúng ta là người ngay thẳng không nói lời vòng vo, hôm nay Bản cung tìm ngài là để hợp tác." Lệnh Quý phi cảm thấy đối với người cao ngạo tự phụ như Sở Mộ Cẩn, nên nói thẳng ra, nói vòng vo, có lẽ cả buổi cũng không nói đến điểm mấu chốt.

Sở Mộ Cẩn ngồi ngay ngắn, ung dung nhìn Lệnh Quý phi, đối với sự xuất hiện của nàng ta, trong lòng hắn thực sự rất kinh ngạc, hắn cũng chưa quên cuộc tranh đấu đối lập ở trong cung lúc trước.

"Trẫm không hiểu ý của Quý phi nương nương là gì." Sở Mộ Cẩn bưng ly trà nóng, thổi nhẹ hơi nước, không hiểu rõ nàng ta muốn gài bẫy, hay là thật lòng muốn hợp tác.

"Tuyết Lâm Hoàng, thực không dám giấu giếm, Bổn cung muốn giúp Hoàng nhi lên ngôi, nhưng Thủy Khanh Y là đối thủ mạnh nhất của Mặc Nhi, chỉ cần loại trừ nàng ta, Bổn cung sẽ tránh được nỗi lo về sau." Lệnh Quý phi lãnh diễm cao quý liếc nhìn Sở Mộ Cẩn, tất nhiên trong lòng hơi coi thường hắn, nhưng nếu có thể loại trừ Thủy Khanh Y, cho dù là đứa bé ăn xin, nàng cũng bằng lòng hạ thấp thân phận. "Ta tin rằng Tuyết Lâm Hoàng cũng hận nàng ta thấu xương, chúng ta có thể tạm thời biến chiến tranh thành tơ lụa (2)." Dứt lời, Lệnh Quý phi bưng ly trà ra hiệu với Sở Mộ Cẩn.

Sở Mộ Cẩn do dự một hồi lâu mới nâng ly trà lên đáp ứng, đồ sứ chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, hai người đạt được thỏa thuận cùng uống một hơi cạn sạch.

"Lệnh Quý phi có biện pháp gì?" Đáy mắt đóng băng của Sở Mộ Cẩn lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, đáy lòng nghi ngờ mục đích của Phó Cầm không chỉ đơn giản là vì loại bỏ Thủy Khanh Y.

Đôi mắt âm nhu của Lệnh Quý phi quét qua Sở Mộ Cẩn, vuốt ve móng giả sắc nhọn, cười duyên: "Thái Tân Cơ vẫn còn ở trong tay của Tuyết Lâm Hoàng chứ?"

Sở Mộ Cẩn gật đầu, mệt mỏi nhìn Phó Cầm, không biết nàng ta đột nhiên hỏi Thái Tân Cơ để làm gì, nếu dùng Thái Tân Cơ kia để uy hiếp Thủy Khanh Y, tuyệt đối là vô dụng, nếu hữu hiệu, lúc đó Thủy Khanh Y đã liều mạng xông vào cung cứu giúp, mà không phải trì hoãn không có động tĩnh gì đến tận lúc này.

"Thủy Khanh Y để ý đến Thái Thụy và Thái Phù, mà tử huyệt của Thái Thụy và Thái Phù là Thái Tân Cơ và Hứa Anh, chỉ cần Tuyết Lâm Hoàng vô ý để lộ ra tin tức của Thái Tân Cơ ở biên quan, như vậy, với sự hiếu thảo một cách ngu muội của Thái Thụy, tất nhiên sẽ đi cứu giúp trước." Lệnh Quý phi nắm chắc phần thắng, cho dù ngươi mạnh mẽ bao nhiêu, chỉ cần có nhược điểm, cho dù là tường đồng vách sắt, nàng cũng có thể mở được một lối đi.

Khóe miệng của Sở Mộ Cẩn lộ ra nụ cười nhạt, giễu cợt: "Làm sao ngươi biết lần này Thủy Khanh Y sẽ ra tay cứu giúp?"

Lệnh Quý phi ngẩn ra, rồi lập tức nói: "Điều này ngài không cần quan tâm, chỉ cần bắt được Thái Thụy, Bổn cung sẽ sai người lan truyền tin tức, truyền đến tai Thái Phù, nếu nàng ta xả thân đến cứu Thái Thụy, hai người đều bị bắt, lợi thế sẽ lớn hơn."

"Ngươi thực sự không hiểu Thủy Khanh Y, lúc đó nàng ta cũng chỉ đáp ứng một lời hứa với Thái lão phu nhân, làm được đến mức này, coi như là đã quan tâm giúp đỡ hết lòng, chúng ta nhiều lần gây khó dễ cho người Thái gia để uy hiếp nàng ta, sẽ khó tránh khỏi mất hiệu nghiệm." Sở Mộ Cẩn nghĩ đến đủ mọi chuyện của Thủy Khanh Y khi ở Tuyết Lâm quốc, cảm thấy nàng ta rất có khả năng sẽ vứt bỏ hai huynh muội Thái gia.

Thực ra Sở Mộ Cẩn có một chút hiểu rõ Thủy Khanh Y, nếu liên quan đến lợi ích cá nhân, Thủy Khanh Y sẽ không chút do dự vì lời hứa hẹn mà đi cứu người, nếu liên quan đến phạm vi rộng hơn, nàng sẽ lấy đại cục làm trọng, nhiều lần cứu giúp người, vừa liều lĩnh vừa vô dụng, vì đề phòng bị cản chân sau này, Thủy Khanh Y sẽ kiên quyết, dứt khoát bỏ qua.

Cứu một lần hai lần, không ngại, nếu năm lần bảy lượt đều cần nàng cứu giúp, phế vật vô dụng như vậy, đương nhiên Thủy Khanh Y thà rằng cho bọn họ ngủm sớm một chút, còn sống cũng là gánh nặng.

Mặc dù nói vô cùng máu lạnh, nhưng nếu là vì hai phế vật mà chôn vùi vô số sinh mạng, đương nhiên không cần tính nữa.

Lệnh Quý phi cũng hơi do dự, đại sảnh chợt rơi vào im lặng. Một hồi lâu, ngón tay của Sở Mộ Cẩn gõ có tiết tấu trên mặt bàn, phát ra tiếng vang trầm lặng, trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ gõ bàn suy ngẫm của Thủy Khanh Y, độc ác nói: "Nhược điểm của Thủy Khanh Y không chỉ là hai huynh muội Thái gia, còn có Bách Lý Ngọc, nếu nói về nhược điểm của Bách Lý Ngọc thì đó là Quân Trần Kiêu ở trạch viện ngoại thành Đông."

Đôi mắt của Lệnh Quý phi trầm xuống, Quân Trần Kiêu... Nếu bắt được Quân Trần Kiêu, Thủy Khanh Y sẽ bất chấp tất cả vì Bách Lý Ngọc chứ?

Nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra vẻ nham hiểm, bỗng nhiên Phó Cầm cau mày nói: "Tất nhiên là Bách Lý Ngọc luôn phòng bị nghiêm ngặt, chúng ta nên làm như thế nào?"

"Giương đông kích tây!" Sở Mộ Cẩn lấy ra một tờ giấy vẽ bản đồ, rải ở trên mặt bàn, chỉ vào mấy hình vẽ trạch viện, "Hậu viện có một cái giếng, người ở bên trong đều uống nước ở cái giếng này, cứ mười canh giờ là ám vệ ẩn ở trong bóng tối giao ca, chúng ta có thể thừa dịp lúc giao ca để lẻn vào trong, rắc bình thuốc này, làm cho bọn họ hôm mê nửa canh giờ."

Phó Cầm suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy chuyện này không thể nào đơn giản như vậy, mà tất cả mọi thứ Sở Mộ Cẩn đã chuẩn bị xong, như vậy là hắn đã lên kế hoạch từ lâu. "Xem ra Tuyết Lâm Hoàng không tin tưởng Bổn cung!"

Sở Mộ Cẩn chỉ cười không nói, hắn chỉ nói ra một phần nhỏ trong kế hoạch, trạch viện của Bách Lý Ngọc ngay cả con ruồi cũng không bay vào được, nếu thực sự đơn giản như vậy, có lẽ đã bị kẻ thù uy hiếp từ lâu.

"Trẫm có người ở bên trong tiếp ứng!" Sở Mộ Cẩn không tin nữ nhân, nếu đến lúc bị trả đũa, hắn có miệng cũng không thể nói rõ, nguyên khí của Tuyết Lâm tổn thất nặng nề, không còn thực lực cường hãn như quá khứ nữa, chỉ còn là một cái thùng rỗng, ngay từ lúc phụ hoàng của hắn lên ngôi thì đã bắt đầu đi xuống.

Phó Cầm là người thông minh, thấy bộ dạng kia của Sở Mộ Cẩn, nghiễm nhiên không định nhiều lời, cũng không hỏi nhiều nữa.

"Lệnh Quý phi, trẫm muốn Thủy Khanh Y." Sở Mộ Cẩn nói ra mục đích.

Phó Cầm ngẩn ra, hắn căm thù Thủy Khanh Y như vậy, lại định để cho nàng ta sống sao?

"Có thể nói lý do không? Từ trước đến nay, Bổn cung thích nhổ cỏ tận gốc." Phó Cầm nghe thấy Sở Mộ Cẩn muốn để Thủy Khanh Y sống, trong lòng mơ hồ lo lắng.

"Nàng ta không sợ chết, trẫm muốn giữ lại nàng ta để sinh con cháu cho trẫm, có lẽ đây là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất đối với nàng ta." Đáy mắt của Sở Mộ Cẩn hung ác nham hiểm, Thủy Khanh Y không chịu chia sẻ nam nhân của mình với người khác, nếu nàng ta bị hắn giam cầm, làm công cụ tiết dục, nhất định đó là cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời này của nàng ta!

Lần đầu tiên Phó Cầm ngước mắt nhìn thẳng người nam nhân này, chợt thấy hắn có tâm trí khôn ngoan, chỉ là ở trước mặt Thủy Khanh Y, lý trí sẽ bị đánh tan.

"Bổn cung muốn Long Hổ Lệnh!"

"Trẫm chỉ cần Thủy Khanh Y." Lời nói của Sở Mộ Cẩn không hề có nhiệt độ, tỏ rõ lập trường.

"Khi nào ra tay?" Phó Cầm cảm thấy chuyến này nàng tới rất đúng lúc, nàng có dự cảm, nếu nàng không đến tìm hắn, tối nay Sở Mộ Cẩn cũng sẽ ra tay, thiếu chút nữa thì nàng bỏ lỡ dịp tốt.

"Giờ dần đêm nay!"

(1) Ôn nhu hương: chỗ mềm mại của nữ sắc làm mê hoặc lòng người.

(2) Biến chiến tranh thành tơ lụa: dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.
Bình Luận (0)
Comment