Thế giới này chia làm 4 đại lục là Đông Huyền, Văn Lang, Gafania, Azermo mỗi đại lục lạ có rất nhiều các quốc gia, đế quốc và các thế lực ngầm cùng những sự kiện thường dân không được biết đến
Ngày 28/05/2021, Văn Lang đại lục, Đại Nam quốc, Hồ Minh thành phố, Khúc Hạo sinh viên mới tốt nghiệp trường cảnh sát hắn đang trên đường từ nơi tổ chức tiệt mừng về trời đã tối, đi ngang qua Bắc Ngạn lâm, là một khu rất ít người sinh sống hắn đang chạy xe đạp thì bất chợt nghe tiếng động lớn
“đùng đùng...”
Làm hắn giật mình thoái cả tim, hắn nhìn vào khu rừng phía trên không có 2 bóng người mờ ảo chỉ thấy họ như đang vật đấu nhau trên không trung điều này làm thế quan của hắn vỡ nát
“Ta là đang mơ sao? Hay là thế giới này điên rồi”
Đại não hắn như bị trì trệ chỉ đứng đờ người ra, hai bóng người kia đã đánh đến khóc liệt xung quanh bọn họ không ngừng vang vọng âm thanh của sự hủy diệt
“Đùng đùng đùng”
“Bình bình bình”
Cả một vùng hoang vu bị họ tàn phá không ra hình dạng, Khúc Hạo lúc này mới tỉnh táo lại rung rẫy chạy vọt vào núp sau cây đại thụ, hai bóng người lúc này đã đánh đến rất gần hắn, dưới ánh trăng hắn đã nhìn thấy rõ diện mạo của hai người họ, không, phải nói là hai con quái vật
Một tên đầu quấn băng vải trắng chỉ lộ ra hai con mắt huyết hồng đỏ như máu, tóc tai rũ rượi, miệng lộ cập răng nanh của dã thú, quần áo tả tơi như ăn mày, móng tay dài sắc nhọn
Tên còn lại mắt cũng màu đỏ nhưng có hình dạng như mắt mèo sáng quắt trên đầu có một chiếc sừng màu đen, má phải hắng có hoa văn kỳ lạ, nước da tái nhợt như ma bệnh, sau lưng có đôi cánh như đại bàng, mặc trang phục màu đen xơ xác không kém gì tên kia
Kẻ mắt đỏ nói “Thiên ma ngươi muốn chết lại dám đoạt đồ vật với ta”
Tên có cánh nói “Cơ duyên trước mắt ai có bản lĩnh liền thuộc về người đó”
Nói đoạn hai tên quái vật xong vào nhau đánh giết kịch liệt, tên mắt đỏ dùng đôi tay cường tráng của mình giật đút phăng một bên cánh của tên kia, dòng máu đen phung ra như suối lộ ra sương cốt tráng hếu ghê rợn
“Ahhhh... Chân Tổ hôm nay ta cùng ngươi không chết không thoi”
“Thôn Phệ Ngục Hỏa...giết”
Một ngọn lửa màu đen to lớn bùng cháy hừng hực, nó đang cắn nuốt sinh khí của cây, cỏ, hoa, lá và các loài động vật ở gần nó trở nên héo úa nhanh chóng
Kể cả Khúc Hạo cũng cảm thấy cơ thể mình đang yếu dần, luôn cả việc hô hấp cũng cảm thấy khó khăn mệt nhọc
“Không lẽ mình sẽ chết sao?, sẽ chết, sẽ chết, mình sẽ chết...”
“Không, Không được, ai đó cứu, cứu với... “
Lúc này cảm giác tử vong, tuyệt vọng, sợ hãi và điên cuồn đang gặm nhấm nuốt chửng tinh thần lẫn thể xác hắn, Khúc Hạo dần liệm đi không còn ý thức
Chân Tổ “Ngươi đã muốn chết vậy ta thành toàn cho ngươi”
“Chung Cực Ma Hóa...bạo”
Tóc của hắn biến từ màu đen thành màu bạc, mặt hiện lên hoa văn màu đỏ đôi mắ gằn lên từng tơ máu dữ tợn như một đầu thượng cổ hung thú cơ bắp nổi to lên từng mảng
Trong tay hắn ngưng tụ năng lượng cầu màu đỏ tỏa ra hào quang nguy hiểm, hắn ném thẳng về phía Thiên Ma, hai bên gia chạm cọ xát không gian như đang rung rẫy vặn vẹo, bỏng nó bạo nổ
“Đùng”
Hai bên bị nó oanh tạc đồng vu quy tận, thân xác cũng không còn, có hai giọt máu màu đen và màu đỏ sáng lắp lánh rơi xuống trên đầu của Khúc Hạo hòa vào trong da thịt máu huyết của hắn
Cơ thể héo úa của hắn bắt đầu có sinh khí, có da có thịt lại như ban đầu, điều khác thường là da dẻ hắn trở nên trắng nhợt nhạt như người bệnh
Sau một lúc hắn tỉnh lại hoảng sợ nhìn ngó xung quanh không phát hiện hai thân ảnh kia, hắn vội vàng dựng lên xe đạp chạy như tên bắn về nhà, đứng trước cửa sửa sang lại quần áo xem như không có chuyện gì, vì chuyện diễn ra hôm nay vượt quá mức sự tưởng tượng nên hắn không muốn vướng sâu vào chuyện này hơn nữa hắn không muốn để người nhà dính vào chuyện nguy hiểm, mở cửa bước vào
“Con về rồi”
Một người phụ nữ trung niên nét mặt từ ái nhìn hắn có chút tái nhợt lo lắng hỏi
“Con có sao không, có thấy không khỏe chổ nào không”
Khúc Hạo “Con không sao chỉ uống hơi nhiều một chút mẹ đừng lo”
“Ha ha ha”
Mẹ “Sau này con đừng uống nhiều quá, rựu bia hại thân, vào đi tắm đi rồi kêu tiểu Linh xuống ăn cơm”
“Dạ tuân lện mẫu thân”
Mẹ hắn gọi là Nguyễn Thị Xuân, ba hắn là Khúc Dương vừa mất năm ngoái và em gái kiêm thanh mai trúc mã nguyên tên là Khúc Mỹ Linh, Khúc Hạo và Mỹ Linh vốn là cô nhi chơi với nhau từ nhỏ, hắn lớn hơn nàng 3 tuổi và sở dĩ họ được nhận nuôi là do ba của họ bị mắc chứng vô sinh nên phải nhận con nuôi
Hắn đi lên phòng bước vào và khóa cửa xong hắn quỵ xuống thở dồn dập, răng nanh của hắn mộc dài ra, đôi mắt chuyển sang màu trắng, trong thân thân thể từng tế bào của hắn như đang bị cơn đối khát bạo động
“Ahhh... khó chịu quá, chẳng lẽ lúc ta bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì”
Cảm nhận thấy điều bất thường hắn đi tới trước gương, nhìn vào hình ảnh trong gương hắn sợ hãi tột độ muốn bật thét lên nhưng may mắn kịp giữ miệng mình lại, khoẳnh khắc này hắn biết mình đã không còn được gọi là nhân loại nửa