Trên đỉnh núi Vân Mộng.
Quân Thiên, điện Tát Tinh.
Lần này tất cả mọi người phái Thiên Môn đều tụ tập ở đây, nhưng hơn
phân nửa bởi vì mới từ núi Vô Cùng trở lại, không phải mình đầy
thương tích thì chính là bị mất sức, cho nên không có thần thái nghiêm
chỉnh như bình thường, tất cả cùng ngồi xuống đất, vẻ mặt cũng tiều tụy
và mỏi mệt.
Lần này, người phái Thiên Môn thương vong không ít, nhưng cùng Ma đạo
giao tranh lại có thể lấy kém chế mạnh, còn ngăn cản tháp Thông Thiên
được dựng thành coi như đã là thắng lợi lớn.
Mặc dù không ai biết mục đích thực sự Ma đạo dựng tháp Thông Thiên,
không ai biết tại sao Hoa Tứ Hải muốn mở đường từ Minh giới đến Thiên
giới. Nhưng trong lòng mỗi người đều cho rằng: Ma đạo chính là tà ác,
bọn chúng làm như vậy nhất định là muốn gây tai họa cho chúng sinh, phá
hủy hòa bình của mười châu ba đảo cùng với trật tự lục đạo vốn đã thành
lập từ trăm ngàn năm nay.
Bọn họ thậm chí cũng quên rằng phái Thiên Môn sở dĩ có thể toàn thân
trở lui, đều dựa vào Ma vương liều mạng khiến bản thân bị trọng thương
mới làm được, tuy hắn không phải là vì cứu phái Thiên Môn mà làm như
vậy, nhưng mọi người phái Thiên Môn có mặt tại đó đều không thể phủ nhận sự thật này.
Nhưng Trùng Trùng lại nhớ rõ ràng, tuy trở lại nơi ở của phái Thiên Môn đã nhiều canh giờ trôi qua mà mỗi một cảnh tượng trên núi Vô Cùng như
vẫn còn đang xảy ra trước mắt nàng.
Từ đầu đến cuối hắn không hề quay đầu lại, bị thương nặng như vậy lại
không để cho bất cứ ai dìu mình, nhìn như vững vàng thật ra lại là tập
tễnh đi về phía trước. Mỗi một bước đi vô cùng khó khăn khiến cho lòng
của nàng đau nhói.
Nhiều người như vậy vây quanh hắn, nhưng thân ảnh cao lớn của hắn lại
như nét mực đậm trong bức vẽ hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của nàng, khiến
nàng cảm thấy hắn rất cô đơn, tịch mịch. Cường giả như vậy lại bởi vì
đối mặt với ý trời mà thất bại, ngay cả không khí cũng lộ ra vẻ thê
lương vô cùng.
Nhưng ý trời là cái gì? Nhiều sự trùng hợp tạo thành ý trời là sao? Và thứ hắn muốn rốt cuộc lại là cái gì?
Những thứ này nàng hết thảy đều mặc kệ. Nàng bây giờ chỉ có đau lòng,
cả trái tim đều vấn vương bởi nam nhân chưa hề liếc nhìn nàng một cái
nào. Nàng lo lắng thương thế của hắn có phải quá nặng hay không, đến nỗi Bạch Trầm Hương cùng các vị sư thúc bá thương lượng hồi lâu như thế nào làm tốt chuyện về sau, nàng một chữ cũng không nghe lọt vào tai.
”Thất sư muội, thất sư muội!” Dung Thành Hoa Lạc lay lay cánh tay Trùng Trùng.
Trùng Trùng sửng sốt, vô thức ngẩng đầu lên, tầm mắt một mảnh mơ hồ.
Chẳng biết lúc nào, ánh mắt của nàng đã bị che kín bởi một tầng hơi nước mỏng.
”Sư phụ gọi muội kìa.” Ngũ sư tỷ Dung Thành Hoa Lạc lớn tiếng nhắc nhở.
Trùng Trùng chớp mắt một cái. Đưa mắt nhìn về phía Bạch Trầm Hương thì
thấy ông ta ngồi ở trên ghế đá, mặt mũi cũng rất tiều tụy, nhớ tới trên
đường từ núi Vô Cùng trở về, đại sư huynh từng nói qua sư phụ cũng bị
thương trong cuộc chiến với Ma đạo.
Đã thành bộ dạng như vậy cũng không trở về nơi ở chữa thương lại, cứng
đầu muốn ở lại đây xử lý những chuyện mà Trùng Trùng cho rằng tuyệt
không phải chuyện quan trọng. Làm hại mọi người cũng không thể nghỉ
ngơi, nàng càng không có thể chuồn êm xuống núi. Đi xem một chút Hoa Tứ
Hải thế nào!
Nàng bây giờ hận không thể lập tức bay được đến Tụ Quật châu để xem hắn rốt cuộc thế nào rồi?
”Mã Nghị, lúc chúng ta bị vây ở bên trong tháp, bên ngoài đã xảy ra
chuyện gì?” Bạch Trầm Hương cau mày hỏi, thanh âm cũng rất lớn.
Âm thanh truyền vào trong kết giới chết rất khó tiêu tan. Bình thường ở ngoài kết giới chỉ cần gõ nhẹ thì ở bên trong cũng vang đến giống như
sét đánh, huống chi là một cú bổ long trời lở đất kia của Hoa Tứ Hải.
Cho nên, mọi người trong kết giới tuy có bảo vệ nhĩ mạch cùng tâm mạch
nhưng phần lớn cũng bị hao tổn.
Người có công lực thâm hậu giống như Bạch Trầm Hương ngược lại không
bị gì, nhưng ông ta vì để cho mọi người đều có thể nghe thấy, cũng không khỏi phải nói lớn tiếng hơn một chút. Đoán chừng phái Thiên Môn lần này tình trạng “nói chuyện căn bản như rống” sẽ duy trì một thời gian ngắn.
”Mã Nghị, chuyện xảy ra như thế nào cứ nói thật ra, đừng sợ.” Đao Lãng
sư thúc nhìn Trùng Trùng đang im lặng không nói lời nào, hòa nhã nói.
Giọng nói tuy lớn, nhưng ngữ điệu không nhanh không chậm, cả phái Thiên
Môn có thể nhìn ra tác phong của Đông sư thúc là tốt nhất, so với Bạch
Trầm Hương còn giống như tông sư một phái hơn.
Trùng Trùng không nghĩ tới giằng co hồi lâu như vậy, “đại hội khen
ngợi” của toàn thể phái Thiên Môn mới bắt đầu bước vào giai đoạn thuật
lại sự thật, cho nên nói đơn giản một lần tình huống ở ngoài tháp lúc
ấy, đương nhiên tự động bỏ qua chi tiết nàng liều chết bảo vệ Hoa Tứ
Hải, ngược lại biến thành có lòng nhưng hỏng việc.
Nhắc đến Hoa Tứ Hải, mắt nàng không tự chủ được mà dâng lên một tầng
sương mù. Đại sư huynh đứng một bên tưởng vị sư muội này đang sợ hãi. Y
vỗ vỗ bả vai của nàng tỏ vẻ an ủi, nhưng y cũng không khống chế một chút thần lực như khai sơn liệt địa của mình, báo hại Trùng Trùng miệng suýt phun ra máu tươi, bị nội thương nghiêm trọng.
”Mã Nghị làm rất tốt.” Bạch Trầm Hương nhìn Trùng Trùng vừa ho khan, vừa tránh né bàn tay của đại sư huynh, tán thành nói.
Trùng Trùng cúi đầu, nhìn bộ dáng cực kỳ khiêm tốn.
Bạch Trầm Hương rất hài lòng với thái độ của nàng, cho rằng nàng cuối
cùng cũng còn có chút hiểu chuyện, nhưng trên thực tế là nàng đang khó
chịu trong lòng.
Nếu nói theo lý thì vì ngăn cản Ma đạo mở con đường từ Minh giới đến
Thiên giới mà gây nên gió tanh mưa máu, tất cả mọi người phái Thiên Môn
đều đã nỗ lực góp sức. Nhưng dưới tình huống thần xui quỷ khiến, Trùng
Trùng hẳn là công đầu
(người có công lập kế diệt địch), nhưng công lao này nàng chưa bao giờ muốn.
”Không đúng.” Chỉ trong chốc lát mọi người đang to nhỏ bàn tán, một
người nhiều lời nói, “Sau khi Thiên Lôi giáng xuống tòa tháp chưa lập
tức sập xuống, trong đó có khoảng thời gian nửa chung trà đã xảy ra
chuyện gì? Lúc ấy Hoa Tứ Hải lại chạy ra khỏi tháp, vì sao Mã Nghị không nói tới?” Người này chính là Dương sư bá đáng ghét kia.
Trùng Trùng cảm giác được ánh mắt của mọi người đang chăm chú đặt trên
người nàng. Nghĩ lại một màn Hoa Tứ Hải vì cứu nàng mà rút Băng Ma Đao
ra, trong lòng bỗng nhiên chảy qua một tia ấm áp, từ từ nói ra chuyện
Khổng Tước có ý đồ ăn hết tinh nguyên của Hoa Tứ Hải mà ra đòn tấn công
Hoa Tứ Hải đang tạm thời không thể động đậy.
”Ha ha, thật là lòng tham không đáy rắn mà đòi nuốt voi, cho dù là mãnh thú ngủ say cũng không thể tới gần. Khổng Tước thật uổng công thuộc Yêu đạo, ngay cả yêu tính cũng quên mất. Thật nực cười! Ha!” Thương Khung
nhỏ giọng lẩm bẩm, dẫn tới cái lườm tựa phi đao của Bạch Trầm Hương.
”Vẫn là không đúng.” Người kia dưới sự gợi ý của Dương sư bá lại nói:
“Ngươi đã nói Hoa Tứ Hải không thể động đậy, lúc Khổng Tước tập kích hắn ngươi đang làm gì? Lẽ ra, lúc ấy đại ma đầu này đang ở trong thế bị hóa gỗ, chính là thời cơ tốt nhất để diệt trừ hắn, ngươi vì sao không ra
tay? Trên mình hình như còn bị ngoại thương không nhẹ, lẽ nào Khổng Tước yêu dám can đảm đồng thời tập kích đệ tử Thiên Môn cùng Ma đạo Ma vương sao?” Vừa nói, mắt hắn mang theo ý cười thâm sâu.
Những lời này, Trùng Trùng nghe xong lửa giận từ trong lòng lại nổi
lên, không khỏi châm chọc nói: “Vị sư thúc này không biết tên gì, rất
xin lỗi, ta tuy vào phái Thiên Môn không lâu, nhưng sư phụ ta ngược lại
không dạy qua ta phải giậu đổ bìm leo, ở lúc người ta khó khăn mà hạ thủ đoạn xấu xa!”
Người nọ bị Trùng Trùng trách móc một câu, mặt giận đến đỏ bừng, không
khỏi liếc Dương sư bá một cái. Trùng Trùng trong lòng cười lạnh, nghĩ
thầm nàng sớm biết chính là ông ta – lão già không sợ thiên hạ không đủ
loạn – gây chuyện.
Quả nhiên, Dương sư bá không thể phản bác, trầm mặt nói: “Tà ma ngoại
đạo, tội ác tày trời, đâu cần nói cái gì lễ nghi đạo đức. Phái Thiên Môn chúng ta là danh môn chính phái, nhưng cũng không có dạy dỗ một đệ tử
ngu ngốc không ai bằng như ngươi!”
”Đáng tiếc cho người một vị trưởng lão của danh môn chính phái lại phải dựa vào tên tà ma ngoại đạo kia xả thân cứu giúp, nếu không bộ xương
già của ông, chỉ sợ sớm đã tế tháp Thông Thiên rồi!” Trùng Trùng hừ lạnh một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút thoải mái.
Những lời này rốt cuộc đã được nói ra, rốt cuộc đã đòi được chút công bằng cho Hoa Tứ Hải.
Bên trong điện Tát Tinh phút chốc lặng im như tờ, đây là một cây gai
trong lòng mỗi người, mọi người chỉ là không nguyện ý chạm đến, chỉ có
thất đệ tử Quân Thiên không biết trời cao đất rộng này nói ra.
Nhưng loại người bỉ ổi đều phản ứng rất nhanh, cho nên Dương sư bá rất
nhanh đã phục hồi lại tinh thần, cũng không còn chơi trò chỉ thị sau
lưng nữa, ưỡn cao bộ ngực già nói lớn: “Chưởng môn sư đệ, con bé đồ đệ
này của đệ thật nên dạy dỗ cho tốt! Đệ xem xem, nó nói đi nói lại cũng
chỉ là bảo vệ cái tên ma đầu tội ác tày trời kia. Theo huynh thấy, chỉ
sợ giữa nó và ma đầu kia có cái gì đó không rõ ràng!”
A? Lão đầu này là đang hoài nghi nàng cùng Hoa Tứ Hải có gian tình?!
Nếu quả thật là có thì thôi, nàng cũng không uổng gánh chịu cái tội
danh này! Nhưng bây giờ không phải là xử oan nàng sao? Ngày nào đó nếu
quả thật chọc cho nàng nổi nóng, vậy thì nàng sẽ làm một màn gian tình
cho tên lão đầu này cùng Bạch Trầm Hương coi!