Trùng Trùng thấy Vạn Sự Tri nói cũng đúng, nếu Dương lão đầu thật sự ngủm củ
tỏi rồi, chắc chắn nàng sẽ bị chôn cùng, hơn nữa xét tình hình cho tới
hiện tại cũng chưa có ai tới thăm hỏi và thẩm vấn nàng thì khả năng này
rất lớn.
Nàng hơi sợ, nàng chỉ tự vệ theo bản năng, không phải là muốn giết
người, nhưng mà chuyện đến nước này, hối hận cũng vô ích, chỉ đành nghĩ
cách khắc phục hậu quả. Nhưng loại chuyện bỏ trốn này, nói thì dễ mà làm thì khó.
Trước tiên không nói tới việc chạy ra rồi có tỷ lệ bị bắt về lớn bao
nhiêu, riêng chỉ nói tới núi Vân Mộng có rất nhiều kết giới phòng ngự,
đệ tử phái Thiên Môn cũng chia ra từng nhóm liên tục tuần núi, lúc nàng
chưa bị thương, không có ai đi theo cũng chạy không ra, huống chi bây
giờ còn thân mang thương thế, không có tới chút sức lực.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra cách để bỏ trốn, buồn rầu, lo
lắng, cơn đau trên người cùng lúc ập tới, mặc cho nàng cực lực chịu
đựng, vẫn là không khỏi hừ nhẹ ra tiếng, mồ hôi trên trán từng giọt giọt lăn xuống.
Hoa Tứ Hải ―― Hoa Tứ Hải ――
Nàng gọi thầm tên hắn, tưởng tượng nàng đang nằm trong vòng ôm ấm áp
của hắn, giảm bớt đau đớn trên phương diện tâm lý. Đang lúc không ngừng
lẩm nhẩm, bỗng cảm thấy trong động đá có tiếng tay áo phất gió, một bóng người bay về phía nàng với tốc độ cực nhanh.
Hắn nghe được tiếng gọi của nàng, tới cứu nàng sao?
Trùng Trùng miễn cưỡng ngồi thẳng người nhìn, nước mắt chẳng biết sao
lại mau chóng làm mờ đi hai mắt nàng, làm nàng chỉ trông thấy một bóng
dáng đen thùi lao tới bên cạnh nàng, nhưng đột nhiên lại ngừng lại.
Nàng vươn hai tay ra, bày ra thế yêu cầu được ôm, người kia thoáng chốc nhảy qua, một phen siết chặt lấy nàng, khi chiếc lưỡi linh hoạt mềm mại ấm nóng liếm lên nước mắt của nàng, nàng mới phát hiện nam nhân này
không phải Hoa Tứ Hải, mà là mèo yêu Cửu Mạng.
Cuối cùng cũng có người ôm nàng an ủi rồi, nàng oa một tiếng khóc lớn
ra tiếng, thất vọng khi người đến không phải Hoa Tứ Hải, kinh hoảng đối
với vận mệnh, cả sự mỏi mệt vì cố sức cầu sinh trong nhiều ngày qua, gần như trong nháy mắt tìm được lối ra để phát tiết, vừa phát đã không thể
ngăn lại.
Cửu Mạng nhìn Trùng Trùng khóc mà không biết mình sai ở đâu, chỉ càng
ôm nàng chặt hơn, nhưng lại chu đáo mà không siết đau nàng, mũi cọ qua
cọ lại trên mái tóc ngắn màu đỏ mãi mãi cũng không mọc dài của nàng.
Trên người của thiếu niên mèo yêu này mang hơi thở đan xen giữa đàn ông và bé trai, mùi hương pha lẫn cỏ xanh và mồ hôi, hình thành một cảm
giác yên bình lạ lùng, làm Trùng Trùng khóc tới sảng khoái lẫm liệt, lần đầu tiên không hề che dấu gì mà bộc lộ vẻ yếu đuối từ lúc đến thế giới
này, cuối cùng còn nằm trong lồng ngực y thút thít đi vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy, không biết sắc trời đã là lúc nào, chỉ e là qua một quãng thời gian không ngắn, bởi vì tuy Cửu Mạng vẫn còn giữ tư thế ngồi quỳ
bên cạnh ôm lấy nàng, nhưng cơ thể đã cứng đơ, rõ ràng là đã kiên trì
rất lâu rồi.
Lại nhìn sang một bên, một con chó con ngồi xổm trước mặt nàng, thấy
nàng tỉnh rồi thì kêu ăng ẳng hai tiếng, đuôi vẫy vẫy, kích động tới run run. Đây rõ ràng là chó thần, mang ngoại hình chó, hành vi của chó,
trung thành của chó, vậy mà lại tên là Qua Đẩu gì đó!
”A Đẩu.” Trùng Trùng vươn tay ra, muốn bế cẩu cẩu, cảm thấy đau đớn và
khó chịu vùng ngực đã giảm đi, có lẽ giấc ngủ và nghỉ ngơi đã có chút
tác dụng.
Nhưng nàng không động đậy được, quay đầu nhìn, phát hiện Cửu Mạng như
đang tuyên bố chủ quyền vậy ôm lấy nàng không buông, trợn mắt dữ tợn
nhìn A Đẩu, xem ra trận đại chiến chó mèo còn lâu mới kết thúc.
Hơn nữa, râu của y mất rồi, mới không gặp vài ngày thôi, vậy mà y đã tu luyện làm mất đi mấy sợi râu, hình như còn lớn lên không ít nữa, trên
gương mặt đẹp đẽ đó sạch sẽ vô cùng, càng làm nổi bật thêm đôi mắt mê ly khêu gợi lòng người như sóng gợn kia.
Đây là cậu thiếu niên sao? Rõ ràng là một nam nhân trẻ tuổi, vẻ ngây thơ của loài yêu khiến y trở nên gợi cảm đến vậy.
”Thả ta ra.” Nàng ra lệnh, không biết sao có chút đỏ mặt, “Đi hoạt động chút đi, ngươi sắp hóa đá rồi.”
Cửu Mạng không lên tiếng, kháng nghị trong im lặng, nhưng cuối cùng vẫn có chút không tình nguyện mà buông tay ra.
A Đẩu vui mừng sủa một tiếng, tự động dúi đầu vào lòng bàn tay Trùng
Trùng, để nàng vuốt ve, sau đó chạy xa một chút, phun ra một đốm lửa nhỏ nhỏ, ở trước mặt chủ nhân tỏ vẻ mình không ở trong hoàn cảnh có lửa
cũng phun được lửa.
Trẻ tuổi thật là tốt quá! Trùng Trùng âm thầm cảm khái.
Mặc kệ bản thân mèo yêu và thần thú bao tuổi, chúng vẫn ở trong giai
đoạn thanh thiếu niên của cuộc đời mình, học cái gì cũng nhanh, làm gì
mà giống nàng, nguyên một bộ xương già khụ, bôn ba khắp chốn, vốn đã
tiêu hao rất nhiều rồi, còn bị Bạch Trầm Hương đánh từ một cái mạng đi
mất nửa cái.
”Vạn Sự Tri đâu?”
Sau khi Cửu Mạng hoạt động sơ qua thân thể đã cứng đơ tê tái, lại quay
về bên cạnh Trùng Trùng, ngồi xuống gần sát nàng, ngẩng đầu nhìn bia
lưỡng giới.
Trùng Trùng có chút cận thị, híp mắt hồi lâu cũng không nhìn thấy, may
mà trên đó truyền tới giọng nói của Vạn Sự Tri: “Tiểu Cửu, ta phải xuống rồi.”
Cửu Mạng ở yên bất động, chỉ vươn tay ra, một luồng khí như chiếc roi
vô hình cuốn Vạn Sự Tri xuống mặt đất, lại còn rất vững vàng nữa.
”Ngươi chạy lên trên đó làm cái gì?”
”Làm cai gì? Tất nhiên là nghiên cứu chuyện ngươi chạy trốn.” Vạn Sự
Tri than: “Chủ nhân thì có thể ngủ ngáy o o, còn có mỹ thiếu niên ôm
lấy, có thần thú trông ở bên cạnh, kẻ làm nô bộc thì không ngủ không
nghỉ phục vụ cho chủ nhân.”
”Đừng nói thế, cứ như một oán phụ bị vứt bỏ vậy.” Trùng Trùng thoải mái dựa vào Cửu Mạng, tay vuốt ve bộ lông cực đã của A Đẩu, “Rốt cuộc đã
nghiên cứu ra chưa? Nếu chẳng được cái gì, làm gì có ai thương hại cho
ngươi.”
Vạn Sự Tri hừ một tiếng rồi nói: “Trước đây ngươi không biết bay, vòng
mẹ của Liên Liên Khán chỉ đặt ở chỗ ngươi lấy không tới là được, bây giờ ngươi biết bay rồi, Bạch Trầm Hương tăng thêm pháp thuật cấm trên đó,
trừ chú ngữ của riêng hắn thì chả ai động được vào vòng mẹ, cũng giải
không được.”
Cửu Mạng giơ tay, Vạn Sự Tri vội vàng vỗ cánh bay lên nửa thước, can
ngăn: “Tiểu Cửu ngươi chớ làm bậy, lực cấm đó có thể tự động phản ứng,
trên người ngươi yêu khí nồng nặc, ngươi ra tay chẳng những không giúp
được gì, còn muốn làm nha đầu thối chủ nhân gánh thêm một tội thu nhận
yêu tà nữa phải không?”
Trùng Trùng rất nhụt chí, cúi đầu nhìn vòng con của Liên Liên Khán trên tay, biết rằng giải không được chú ngữ thì sẽ không rời khỏi núi Vân
Mộng được, nếu Dương lão đầu chết rồi, chắc chắn nàng sẽ phải đền mạng
cho ông ta, cho dù không chết, chỉ e là nàng cũng sẽ phải chịu phạt, xem ra nàng chẳng thể ở lại phái Thiên Môn rồi, ít nhất thì tạm thời là
vậy.
Nhưng mà bây giờ phải làm sao đây?
Trước mặt nàng có ba con đường, đường thứ nhất khá quyết liệt, chính là chặt đứt cổ tay, ném vòng con đi, nhưng không biết cái thứ này có tự
động chụp lên cánh tay nàng, làm nàng phải trải qua nỗi đau chặt tay
thêm lần nữa hay không, như vậy không được, nàng sợ đau, gần đây cứ mãi
bị thương, không được tiếp tục tự mình hại mình nữa, nhất định phải
thương tiếc bản thân mới được.
Đường thứ hai chính là đợi đến lúc có người tới thăm nàng, nghĩ cách
moi ra chú ngữ của Liên Liên Khán. Điều này nghe thì rất có trí tuệ,
nhưng làm thì rất khó khăn, bởi vì không biết người đến sẽ là ai? Cho dù là bốn đại sư thúc biết rõ nội tình đến thăm, chỉ e là lúc nàng lòng
vòng nói xa nói gần mà hỏi, người ta cũng sẽ không mắc mưu.
Đường thứ ba chính là tự mình tu luyện, lực cấm Bạch Trầm Hương bố trí
chắc chắn là lấy việc nhốt nàng làm chính, sẽ không giết gà mà dùng tới
dao mổ trâu, lãng phí quá mức pháp lực của bản thân ông ta. Cho nên, lúc pháp lực của nàng bỗng chốc tăng vọt, mau chóng vượt qua phạm vi được
bố trí, thì nàng đã có thể thoát khỏi sự giam cầm của Liên Liên Khán
rồi.
Sau khi so sánh, con đường thứ ba tuy ngốc nhất, cũng có thể là tốn
thời gian nhất, nhưng dưới tình cảnh trước mắt thì nó có tính khả thi
nhất. Người ta hay nói méo mó có hơn không, chuẩn bị nhiều chút luôn là
việc tốt, nếu như chưa đợi nàng luyện xong, Dương lão đầu đã ngủm rồi,
đến lúc ấy nàng bị giết cũng có thể biểu hiện được anh dũng một chút.
Nói làm là làm.
Trùng Trùng bàn giao đại vài ba câu với Vạn Sự Tri, sau đó bắt đầu tu luyện tâm pháp trước đây Ha đại thúc đã dạy nàng.
Đây là lần thứ hai nàng chăm chỉ như vậy, lần thứ nhất tu tiên là để có được một cái hố xí, lần thứ hai tu tiên là vì bỏ chạy, nếu như tổ sư
của phái Thiên Môn dưới suối vàng mà biết được, chắc chắn sẽ tức tới từ
chín suối bay ngược cả lên thiên đình.
Hỡi ông trời ơi, cái thói đời gì đây hả!