Lúc Mã Hữu Hỉ đến được Có Một Quán Trọ thì đã là chiều tối.
Hắn vừa bước chân vào cửa đã trông thấy đại sảnh chật ních người, đều
là lữ khách đợi chuyến thuyền sau và thực khách đến từ khắp nơi, có vài
tiểu nhị ăn mặc giống nhau đang miệng mồm hét to, tay chân bận rộn phục
vụ khách khứa, cả đại sảnh vô cùng náo nhiệt, làm hắn chợt tưởng mình
đang ở trong quán ăn thịnh vượng nhất của Phụng Lân châu.
“Mã đại nhân, mời đi bên này.”
Khi hắn đưa mười mấy binh lính xuất hiện với bảy vị kiếm tiên, một
tiểu nhị nhanh nhẹn đã đi tới tiếp đón. Ngoại trừ việc đó ra thì chẳng
còn ai để tâm chú ý đến bọn hắn.
Người ăn vẫn ăn, người uống vẫn uống, người mắng thì vẫn mắng, không ai biểu lộ chút sợ hãi nào, hoàn toàn khác xa lúc hắn đến những nơi khác,
bá tánh ai cũng kinh sợ hắn.
Nghĩ cũng phải, thuyền của Người Vượt Biển là công cụ giao thông duy
nhất ra vào Tụ Quật châu, cho dù là quan, dân, thương nhân hay hàng
rong, chỉ cần đủ tiền mua được vé thuyền thì đều được đối xử bình đẳng,
cho nên khi đã đến bến thuyền, thân phận của ai cũng đều trở thành không quan trọng, không cần lo những chuyện ỷ thế hiếp người hay ỷ mạnh hiếp
yếu xảy ra.
Tại nơi đây, người người bình đẳng, ai gây chuyện thì không được lên
thuyền, đắc tội Người Vượt Biển thì cho dù Thiên tử có đến cũng không
làm được gì. Cho nên, những người đã quen ức hiếp người khác, ở đây cũng trở nên ngoan ngoãn, còn bá tánh thì trái ngược lại, họ không quá e
ngại quyền uy.
Cả đám người được đưa vào trong một gian phòng nhã nhặn ở bên hông đại
sảnh, vừa đẩy cửa ra đã trông thấy chưởng môn phái Thiên Môn cốt cách
tiên nhân đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế bành bên trái, bên cạnh
có một cô nương đang cười híp mắt đứng đó, gương mặt cũng khá xinh, cười lên rất ngọt rất dễ thương.
Một năm trước hắn có tới qua Tụ Quật châu, lúc ấy chỗ này chỉ có một
quán trọ nát bươm còn hơn cả ổ chó, chẳng biết từ lúc nào đã xây thêm
một khách điếm ra dáng, tám phần thì là chuyện làm ăn của phái Thiên Môn rồi.
Cô nương xinh đẹp này chắc là thất đệ tử giàu của cải mà trên dưới phái Thiên Môn đều nói tới. Nhưng mà nữ nhân mà, luôn rất dễ bị dọa phải,
xem ra ngoài thu thuế ra thì hắn còn có cơ hội vơ được chút ít lợi ích
béo bở.
“Vị đây chắc là Thất cô nương rồi.” Khách sáo vài câu với Bạch Trầm
Hương xong, Mã Hữu Hỉ được mời ngồi lên chiếc ghế bành bên phải, hắn xấu xa đánh giá Trùng Trùng một lượt.
Vị Thất cô nương này không giống với những nữ tử tầm thường ở mười châu ba đảo, không có vẻ dịu dàng giữ lễ, gương mặt hiện lên vẻ hoạt bát, ăn mặc cũng rất sinh động, cả người toát lên vẻ tươi mới, lại gần còn ngửi được hương thơm ngọt ngào của trái cây, làm hắn bất giác nổi lòng háo
sắc, ý định lấy cả người lẫn tiền nảy lên.
Nhưng mà, có sát khí!
Rõ ràng người của phái Thiên Môn ai cũng rất khách sáo mà, sao hắn lại
cảm thấy sợ thế này? Lẽ nào là do cửa phòng đóng lại rồi, ngăn cách
tiếng người ở bên ngoài? Nhưng mà hắn rõ ràng hắn cũng đã đi theo vào
mà.
Bản năng, chắc chắn là bản năng cầu sinh, xem ra chuyến này sẽ không được như ý hắn.
Mã Hữu Hỉ ngồi tại đó đợi kết quả, không ngờ rằng Bạch Trầm Hương tuy
đang chuyện trò không mặn không nhạt với hắn, mà Thất cô nương kia lại
phấn khởi mở một cánh cửa ở bên trái ra, đưa các sư huynh sư đệ của mình vào phòng kế bên.
Mã Hữu Hỉ đến giờ mới để ý thấy gian phòng này là ba căn nối lại, từ
góc độ này của hắn vừa đúng trông thấy được trên chiếc bàn vuông Bát
Tiên trong căn phòng bên trái ấy bày đầy hoa quả, điểm tâm và trà ngon,
rõ ràng là vị Thất cô nương này chuẩn bị để tiếp đãi sư huynh sư đệ của
mình.
“Tiểu Bát à, há to mồm ăn đi, không cần tiếc. Sư tỷ có cất những món
ngon hơn cho đệ mang về núi từ từ dùng rồi!” Vị Thất cô nương này cười
hì hì dặn dò, sau đó vỗ tay gọi tiểu nhị kia tới đưa mười mấy binh lính
vào căn phòng ở bên phải.
“Đi đường gian khổ, tiểu nữ đã chuẩn bị bánh bao mới ra lò và chút ít
rượu, các quan gia xin cứ tự nhiên.” Nàng nói chuyện ngọt như đường, cả
căn phòng tràn ngập không khí thân thiện như đang ở nhà.
Chỉ duy nhất có ―― chưởng môn phái Thiên Môn và vị đại nhân thu thuế bị bỏ mặc ở đó, phảng phất chẳng còn trên đời này nữa.
Hai người này rõ ràng đang ngồi trên ghế chủ tại chính sảnh, nhưng lại giống như là đang ở trong hầm băng vậy.
Ài, tình người đổi thay đó mà!
Bạch Trầm Hương còn đỡ, tay còn cầm một chung trà, hương thơm tỏa ngát, ngửi đã biết là trà cực phẩm. Mà trước mặt Mã Hữu Hỉ lại chỉ có một cái chén sứ, trong đó chỉ có nước sôi, nhìn còn có chút đục.
Mã Hữu Hỉ nào có chịu qua loại tiếp đón thất lễ này, định bày ra chút
oai của quan, nhưng vừa vào cửa đã bị sát khí quấn thân làm hắn không
dám động đậy. Bỏ đi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, hắn cũng là lần đầu
tiên đi thu thuế của thần tiên, lần sau tìm được cách rồi mới trị đám
kiếm tiên không biết trời cao đất rộng này!
“Mã Nghị, đừng kéo dài thời gian, đến đây bàn chuyện chính!” Cuối cùng
Bạch Trầm Hương cũng chau mày, hớp một hớp trà rồi đặt chung trà lên
bàn.
Tên của Thất cô nương này thật lạ lùng, con kiến. Mã Hữu Hỉ hít một
hơi, ngửi thấy hương trà thơm ngát, bụng bỗng sôi lên cồn cào.
Lại ngẩng đầu lên, trông thấy tiểu thư giàu của đi qua đây, lòng thầm
run lên cực bất an, phút chốc hiểu ra sát khí đến từ đâu rồi.
Ọc ọc-- ọc ọc--
Bụng đúng là chịu hợp tác, Thất cô nương đến càng gần thì nó càng kêu
vang, rõ rành rành là muốn hắn mất mặt mà không phải sao? Lần thu thuế
này của hắn, gặp chuyện nào cũng không được thuận lợi, xem ra lần sau
phải xin chuyển làm cái khác, không làm cái này nữa.
“Thật có lỗi với Mã đại nhân, vốn định tiếp đãi ngài cho thật tốt,
nhưng nghĩ lại thấy ngài là khâm sai thu thuế dưới trướng Bắc Sơn Vương, vậy thì chắc chắn là một vị quan tốt trong như nước, sáng như gương,
nếu lấy những thứ tục tằn như vậy hiếu kính ngài thì e là sẽ làm bẩn
thanh danh của ngài mất. Vậy nên chỉ đành dâng lên một chén nước suối
trong, vừa đúng hợp với sự thanh bạch liêm khiết của ngài.”
Mã Hữu Hỉ khom khom người, “Nào có nào có, bổn quan chẳng qua chỉ là
làm việc cho Bắc Sơn Vương, giải lo cho bá tánh mà thôi. Không biết tiền thuế đất phong của quý phái ――”
Hắn muốn hoàn thành Vương lệnh cho nhanh để mau chóng rời khỏi, quán
trọ này tuy tốt hơn ổ chó trước khi hắn ở, nhưng lại làm hắn như đang
ngồi trên bàn chông.
Hơn nữa vừa mới cựa mình đã tác động đến dạ dày, làm hắn càng đói hơn.
Quái lạ, hắn là quan mà, còn là khâm sai nữa, vậy mà lại e sợ một tiểu dân, hơn nữa lại còn là nữ nữa.
“Tiền, ta không có.” Trùng Trùng nói, bình tĩnh yên dạ như đang nói: Khách quan, quán đã đóng cửa rồi.
Vừa mới dứt lời, cả Bạch Trầm Hương và Mã Hữu Hỉ cũng vừa ngạc nhiên vừa tức tối.
Một người nghĩ: Không có tiền? Không có tiền kêu ta tới làm cái gì?
Không phải là muốn giết người diệt khẩu đó chứ? Mấy người là Tiên đạo
đó, lẽ nào xem thường pháp luật đến vậy thật sao, hay là kế hoạch vơ vét của cải hão huyền lần này của Bắc Sơn Vương hơi quá đáng rồi?
Người còn lại nghĩ: Liệt đồ! Sớm biết nàng muốn giở trò mà, nhưng mà
nàng cũng phải biết ý chứ, rõ ràng miệng đã hứa hay lắm, bây giờ lại
bỗng chốc thay đổi, há chẳng phải muốn biến ông ta thành tiểu nhân lật
lọng hay sao.
Hung dữ trừng liệt đồ này một cái, nhưng trông thấy vẻ mặt như đã tính
toán sẵn của nàng thì ông ta lại hoài nghi, ráng ép lửa giận xuống, đợi
xem nàng nói thế nào.
“Thất tiểu thư, thì ra cô đùa bỡn bổn quan à.” Mã Hữu Hỉ trưng dáng vẻ nổi giận mà đứng lên, nhìn trái nhìn phải.
Bên trái, bảy đại kiếm tiên ăn rất vui vẻ, nhưng ai cũng không rời kiếm khỏi tay, không dễ đối phó; Bên phải, mười mấy tên binh lính uống rất
sung sướng, không hề chú ý tới bên này, những kẻ này đi theo hắn vơ vét
tiền của còn được, muốn bọn chúng bảo vệ hắn thì chẳng mong chờ được ai.
Chi đành ―― ngồi xuống lại.
“Mã đại nhân, một tiểu dân như ta sao dám đắc tội khâm sai đại nhân
chứ, ngài nghe ta nói xong đã.” Trùng Trùng không vội một chút nào, “Ta
không có tiền mặt, không có nghĩa là ta không nộp được thuế. Nếu đại
nhân phối hợp tốt thì ta không chỉ nộp được, còn nộp thêm nữa, cũng sẽ
không để đại nhân uổng công dãi nắng dầm mưa đến đây đâu.” Nàng nói rồi
nháy mắt một cái.
Mã Hữu Hỉ bỗng tỉnh ngộ, đương nhiên hiểu được ý tại ngôn ngoại trong
lời nói của Trùng Trùng, hắn cười gượng lên tỏ vẻ đã ngầm hiểu, lòng
thấy rất có thiện cảm với Trùng Trùng, cảm thấy Thất cô nương này rất
khéo xử, lõi đời, tốt hơn cả bọn phái Thiên Môn.
Nhưng mà, Thất cô nương này trông cũng không dễ đối phó, không biết
điều kiện của nàng lại là cái gì. Từ lúc vừa bước vào thì hắn đã cảm
nhận được sát khí, nói không chừng đây chính là kế sách của nàng.
“Ta định xây một Khoái Hoạt Lâm dưới chân núi Loạn Thạch, tập trung tất cả các dân buôn của đủ các ngành nghề lại, không phải người ta hay nói
không sợ tiền không có, chỉ sợ không đủ hàng hay sao. Như vậy, bá tánh
muốn mua gì thì chỉ cần đến Khoát Hoạt Lâm là được tất.”
“Giống với đường Hỉ Vinh ở thành Lâm Hải sao?” Đôi mắt Mã Hữu Hỉ lóe lên ánh tham.