Mấy trăm người trong mảnh đất rộng lớn như vậy ấy mà lại im ắng chết
được, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, ngược lại dường như âm thanh xào xạc của lá khô trên đất còn to rõ hơn tiếng sấm. Mọi người
mắt to trừng mắt nhỏ, toàn bộ đều tiến vào trạng thái gỗ hóa bởi sự thật trước mắt. Chắc chắn là nằm mơ! Nghe nói trong mơ không có âm thanh, chắc chắn là
mơ rồi, bằng không thì vì sao sư phụ không lại đây đánh chết nàng? Là mơ thì tốt rồi, chỉ cần tỉnh dạy là mọi chuyện đều OK, được, Diêu Trùng
Trùng cố lên, bây giờ chính là phải tỉnh khỏi giấc mơ.
Trùng Trùng dùng sức nhắm mắt lại, nhưng ngay vào lúc này, bên tai
truyền đến tiếng ù ù ù, như là tiếng khóc, lại như tiếng nỉ non, mở mắt
ra nhìn thử thì thấy bảy vị sư huynh đệ đứng cách nàng không xa đang
dùng tay luôn chân vật lộn cùng kiếm của mình.
Những thanh kiếm kia như có ý thức vậy, liều mạng lay động, như là đang tiếc thương cho lão thất nhà mình vì đã bị “giết chết” bởi cô bé con
đang bị dọa đến ngây ngốc trước mặt này, phẫn nộ muốn xông ra khỏi vỏ
kiếm, xuyên thấu tim gan của kẻ đầu sỏ hủy kiếm, để nàng nợ máu phải trả bằng máu.
Đây không phải là mơ! Trùng Trùng bi ai nhìn rõ sự thật, vô ý thức muốn giải thích, nhưng há mồm hồi lâu mà chỉ thốt được một câu: “Đây — không thể trách ta!”
“Không trách ngươi?!” Bạch Trầm Hương trưng ra vẻ mặt bình tĩnh trước
khi cơn mưa đáng sợ đổ xuống, hơn nữa đây sẽ là một trận mưa cực to mang theo bão táp.
“Đúng vậy — ta là nói — ta nói ta rút không ra, nhưng sư phụ người lại cứ muốn ta thử, người còn nói –”
“Ta nói cái gì?”
Trùng Trùng nói không nên lời, bởi vì lúc đó sư phụ nói “rút không ra
cũng không có tội”, nhưng không có nói làm gãy kiếm cũng có thể miễn
tội.
“Ngươi lại dám hủy bảo bối chấn phái của phái Thiên Môn ta! Nói, ngươi
rốt cuộc là ai?” Bạch Trầm Hương vừa hối hận vừa đau lòng, nét bình tĩnh vững vàng ngày thường biến mất tăm, đột nhiên giận dữ quát to một
tiếng, dọa Trùng Trùng run lẩy bẩy. Trời không nổi gió nhưng áo bào xám
viền tím của hắn cứ lung lay, từ từ phồng lên như được bơm hơi, nét phẫn nộ pha lẫn tuyệt vọng trong mắt cũng sắp thiêu rụi cả không khí rồi.
“Chưởng môn sư huynh bớt giận, chắc chắn Trùng Trùng không phải là cố
ý.” Ha đại thúc là người đầu tiên có phản ứng, bước lên vài bước chắn
trước Trùng Trùng, “Đây chắc chắn là trùng hợp, là ý trời!”
“Ý trời? Ý trời gì? Là trời cao phái ả yêu nữ này đến phá hủy hy vọng
duy nhất làm hưng thịnh phái Thiên Môn chúng ta sao?” Bạch Trầm Hương
phẫn nộ cực kỳ, trên người không ngừng vang lên âm thanh răng rắc, “Ta
mặc kệ ả là trời cao phái xuống hay là ma giáo cử tới, không một ai có
thể phá hủy thần kiếm của phái Thiên Môn rồi mà vẫn chạy được khỏi nơi
này! Lão Hắc đệ tránh ra, lẽ nào đệ muốn cùng ả hóa thành đất cháy sao?”
“Sư huynh, huynh nghe đệ nói đã.” Ha đại thúc vội kêu lên: “Một tháng
nay đệ vẫn luôn tiếp xúc với Trùng Trùng, đệ dám lấy đầu ra đảm bảo, cô
bé tuyệt đối không phải là người ma giáo phái tới, Khước Tà Kiếm — Khước Tà Kiếm bị hủy chắc chắn là có nguyên nhân khác!”
“Đầu của đệ?” Tay áo của Bạch Trầm Hương vang lên tiếng vù vù, cả người như sắp phát nổ, lại như là muốn triệu tập ngũ lôi của trời đất, đánh
chết Trùng Trùng ngay tại chỗ, “Mấy trăm năm nay, nếu không phải hy vọng và uy lực của bát kiếm khi tề đủ, phái Thiên Môn chúng ta sẽ ra sao đệ
biết rất rõ, so với nó thì đầu của đệ thêm cả đầu của huynh cũng không
đáng một xu!”
“Nhưng sư huynh à, trong chuyện này chắc chắn là có vấn đề khả nghi,
làm rõ mọi chuyện rồi mới xử phạt cũng không muộn mà, biết đâu Trùng
Trùng bị oan, hoặc là Khước Tà Kiếm phải chịu thiên kiếp nên mới gãy,
đến lúc đó thì hối hận cũng không kịp!” Lão Hắc vừa nói vừa quỳ xuống,
vẻ mặt đau lòng tột cùng.
“Đệ đừng cứ khăng khăng bênh vực cho ả yêu nữ này nữa, huynh sớm đã
nghi ngờ lai lịch ả bất chính rồi. Cho dù Khước Tà Kiếm gãy vì chịu
thiên kiếp đi nữa thì thiên kiếp cũng là do ả yêu nữ này gây ra. Lúc ả
đến thì Hoa Tứ Hải cũng có mặt, nói không chừng là do ả gây ra họa diệt
môn ấy chứ. Hừ, lúc đó Hoa Tứ Hải giết ả cũng như bóp chết một con kiến
thôi, nhưng hắn vẫn một mực không ra tay, ở nơi đông người mà hai kẻ này liếc mắt đưa tình lẫn nhau, vừa nhìn đã biết là bọn yêu tà rồi! Chưởng
môn sư đệ, phải diệt hết tà ma, không thể nể quá hóa hỏng!” Bạch Trầm
Hương còn chưa nói gì, một vị sư bá đã lớn tiếng nói, chính là Dương sư
bá hôm nọ đã đấu khẩu với Thương Khung.
Trùng Trùng là một người nóng tính, rất dễ chọc tức, lúc nãy do đã hủy
thần kiếm, rất muốn bộc phát nhưng lại e sợ nên vẫn một mực không dám
lên tiếng, chẳng qua là bị Bạch Trầm Hương hùng hổ dọa người uy hiếp thì thôi, giờ thấy người không liên quan cũng chen lời, còn nhịn được sao,
vì thế nên lập tức nhảy lên, kêu to: “Lão đầu chết tiệt, ta làm gì ông
chưa? Dựa vào đâu mà nói ta như vậy! Lúc tất cả mọi người đang đấu nhau
ác liệt với Hoa Tứ Hải thì ông đang ở đâu? Con mắt nào của ông thấy ta
yêu tà? Rồi con mắt nào của ông thấy ta liếc mắt đưa tình? Làm ơn chuyện nào ra chuyện nấy, bây giờ đang bàn về thần kiếm, ông bớt sàm ngôn đi!”
“Chưởng môn sư đệ, đệ tử tốt mà đệ thu đó!” Đại khái là Dương sư bá
chưa từng bị ai chà đạp qua như vậy, nên run còn lợi hại hơn những thanh thần kiếm kia, “Ả nói rất hay, bây giờ bàn về thần kiếm, ả hủy thần
kiếm thượng cổ, còn không biết lớn nhỏ như vậy. Đệ nói xem phải làm sao
đây?”
Ánh mắt của Bạch Trầm Hương rơi vào Khước Tà Kiếm đã gãy thành bốn năm
đoạn trên đất, thấy nó không động đậy, cũng không lóe ánh sáng, cứ như
thanh sắt bình thường, cảm giác trong lòng quả thật không thể hình dung
bằng từ ngữ. Từ lúc hắn nhập phái Thiên Môn học nghệ thì thần binh bát
kiếm đã cắm sẵn trong những tảng đá tàng kiếm dưới chân núi Vân Mộng
rồi, dù qua trăm ngàn năm vẫn chưa ai rút được, nhưng dường như chúng đã trở thành vật bảo hộ cho phải Thiên Môn cũng như chính khí khắp trời
đất của toàn bộ chính đạo rồi.
Về sau phái Thiên Môn đột nhiên xảy ra biến cố, trong một đêm toàn bộ
cao thủ đều mất tích một cách thần bí, phái Thiên Môn từ đại phái đệ
nhất thiên hạ quẫn bách lạc vào mức gần như phải đóng sơn môn, nếu không phải thần binh bát kiếm còn ở đây thì sao hắn có thể lần nữa vực dậy
phái Thiên Môn chứ?
Kiếm chủ từng người nối tiếp nhau xuất hiện, một mặt hắn cảm thán ánh
ban mai mang hy vọng vực dậy phái Thiên Môn đã đến, nguyện vọng bao năm
nay đến đời hắn đã có thể thành hiện thực, một mặt hắn suy nghĩ, bát
kiếm tề đủ, ắt sẽ là điềm báo thiên hạ đại loạn, yêu nghiệt hoành hành,
cho nên đảm bảo an toàn cho tám thanh thần kiếm, giúp kiếm chủ bát kiếm
mau chóng trưởng thành là việc hắn nhất định phải làm cho được, bằng
không thì lúc tà khí xâm chiếm, đừng nói là cứu vớt chúng sinh khắp
thiên hạ, e là ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó làm nổi.
Hắn khổ tâm gây dựng, mỏi mòn trông mong suốt bấy nhiêu năm, không
thành công đã đành, bây giờ lại còn bị hủy trong tay hắn, bảo hắn làm
sao xử lý, làm sao tha thứ cho mình đây? Suy cho cùng thì nha đầu đáng
ghét này là đệ tử do hắn thu, bảo nàng thử rút kiếm trước mặt mọi người
cũng là ý của hắn, mà bây giờ thành ra kết cục này bảo hắn phải làm sao?
“Chưởng môn sư đệ, không biết làm gì à? Cả phái Thiên Môn giao trong
tay đệ, mà ngay cả một ả yêu nghiệt đệ cũng không thu phục được sao?”
Dương sư bá lại nói: “Thần kiếm bị hủy trong tay ả, hẳn là phải chịu
phạt ngũ lôi oanh đỉnh!”
“Đừng như vậy, sư huynh!” Ha đại thúc thấy trong mắt hắn loé lên sát ý, lớn tiếng ngăn cản: “Chuyện này đến quá đột ngột, không thể quyết định
khi chưa phân rõ trắng đen. Phái Thiên Môn chúng ta là lãnh đạo của
chính đạo khắp thiên hạ, sao có thể làm ra những chuyện khiến người khác bắt bớ, từ đó trở thành chuyện để thiên hạ bôi bác được!”
“Hủy kiếm là tội ác tày trời, ả yêu nữ này có chết tám trăm lần cũng không bù đắp nổi một phần vạn của thần kiếm.”
“Sinh mạng rất đáng quý! Uổng cho ông tu luyện nhiều năm như vậy, ngay
cả điều này cũng không hiểu. Ta làm sao mà chết tám trăm lần cũng không
bù đắp nổi? Hừ, chẳng phải chỉ là một thanh kiếm rách nát sao? Ta đúc
lại cho các ngươi là được chứ gì, không thì tìm lại một thanh giống
hệt.” Trùng Trùng đang lửa giận bốc đầu, lý trí cực kỳ nghèo nàn, hoặc
cũng có thể nói là bằng không, không quan tâm Ha đại thúc đang kéo tay
nàng mà cứ lo tranh cãi với Dương sư bá.
“Mã Nghị, câm miệng!” Bạch Trầm giận dữ, phất tay áo, một trận cuồng
phong hỗn tạp tiếng sấm cuồn cuộn nổi lên từ mặt đất, công kích thẳng về hướng Trùng Trùng.
Hắn không muốn đánh Trùng Trùng, nhưng vì giận quá nên bị mất khống
chế, đợi đến lúc phát giác mình lỡ tay thì đã hối hận không kịp rồi.