Nàng ngẩn ra chốc lát
rồi mới nhớ là phải rút tay về, mặt nàng đỏ lên, không phải vì bị hắn
bỡn cợt, mà là vì hắn bỗng làm nàng khó hiểu.
Nàng dùng sức rút tay về, nhưng thân thể của Tây Bối Liễu Ty lại bay bổng lên tựa như một chiếc bóng không hề có chút trọng lượng nào vậy, sau đó vươn tay ôm lấy nàng.
Trùng Trùng hoàn toàn không phản ứng được trước chuyện
đột ngột xảy ra này, trơ mắt nhìn thân thể cao gầy của Tây Bối Liễu Ty
ghé lại gần.
Nhưng đâu ai biết hắn vốn không hề ôm nàng, mà là
ghé vào tai nàng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, làm nàng bị thương, may mà đã khỏi rồi.”
Hơi thở ấm nóng của hắn làm tai Trùng Trùng nóng
lên, ngón tay thon dài của hắn khe khẽ xoa vuốt vết sẹo màu hồng nhạt
trên cổ nàng, tất cả mọi chuyện đều làm Trùng Trùng xác định rõ một
việc: Tên nam nhân này đúng là cao thủ tung hoành bụi hoa, mỗi một động
tác đều nắm chắc lấy trái tim của nữ nhân. Nếu như hắn quyết tâm đi tán
gái, thì cô gái ấy chắc chắn sẽ chết không còn một mảnh!
Nàng
phải cách hắn xa chút, duy trì cảnh giác cực cao độ, để tất cả ý muốn
tán nàng của hắn đều bị không chút lưu tình mà bóp chết từ trong trứng
nước!
“Yêu nhân, thả tiểu đồ của ta ra!”
Tiếng quát giận của Bạch Trầm Hương vang lên, kế đó một luồng sáng lần nữa từ trong phòng bắn ra.
Tây Bối Liễu Ty ôm chặt Trùng Trùng bay dịch sang trái, đồng thời vung
chưởng lên, một thanh đao khí nhanh chóng bắn ra, nghênh đón thanh kiếm
khí của Bạch Trầm Hương ngay giữa không trung.
Trùng Trùng hoa
mắt thấy trước mặt xoẹt qua một bóng dáng màu xanh, kế đó là đủ loại tạp âm binh bốp ầm vang lên, nàng còn ngửi được một hương thơm lạ lùng.
Nàng biết vũ khí của Tây Bối Liễu Ty là một thứ trông giống như đóa hoa hồng, nhưng không ngờ nó còn có hương thơm nữa. Mà mùi hương này nhàn
nhạt, lành lạnh, như có như không mà vụt qua gò má nàng chỉ trong một
khoảnh khắc thôi, tuy dư vị vẫn còn đó, nhưng nàng lại không nắm bắt
được.
Nam nhân mà trên người lại có hương thơm thì ẻo lả vô
cùng, ví dụ như Hoa Tứ Hải của nàng, trên người chỉ có hương vị sảng
khoái sạch sẽ, có lúc sẽ có chút âm u, như ánh trăng vậy, luôn luôn làm
nàng trầm mê vào nó.
Nhưng hương thơm trên người Tây Bối lại
không ẻo lả chút nào, nó mang lại cảm giác tự nhiên và cao quý, nàng có
thể rất chịu trách nhiệm mà nói rằng, nàng hoàn toàn không chán ghét mùi hương này.
Tập trung tinh thần lại thì thấy chiếc hố nông lúc
nãy đã biến này một chiếc hố sâu đáng sợ, chiếc bàn Bát Tiên và cửa
phòng cũng hóa thân thành đống gỗ vụn rải đầy đất, cầu thang ở đằng sau
còn bị gãy mất hai bậc ở giữa, treo lủng lẳng như chiếc cầu gãy.
Cảnh tượng này làm Trùng Trùng lửa giận công tâm.
Thì ra cái ông tự xưng là sư phụ và cái tên nam nhân cứ mãi liếc mắt
đưa tình với nàng này là đến để phá hoại, tiệm của nàng mới mở chưa bao
lâu thì hai người họ đã tới đây gây chuyện, phá hoại rồi phải không?
Thấy Tây Bối Liễu Ty vẫn còn ôm chặt mình, nàng xuất ra thuật phòng
lang (sói) thời hiện đại, dồn sức đạp mạnh lên mu bàn chân của Tây Bối
Liễu Ty, thầm nuối tiếc vì mình không mang giày cao gót nhọn, mà chỉ
mang giày đế bằng chỉ có ở thế giới này.
Loại giày này mang rất thoải mái, tiếc là hiệu quả tấn công bị giảm đi rất nhiều, không có tiện ích dùng làm vũ khí.
Cũng giống như lần trước cắn Hoa Tứ Hải, Tây Bối Liễu Ty không hề ngờ
tới Trùng Trùng sẽ dùng loại chiêu thức kỳ dị như vậy nên trong phút
chốc tránh không kịp, đau tới buông cả tay ra, nhảy lò cò hết mấy cái:
“Trùng cô nương, không cần phải xuống tay nặng vậy chứ? Ta là sợ lệnh sư làm nàng bị thương thôi.”
“Ngươi không đùa cợt ta thì sư phụ
ta sao lại ra tay chứ? Hơn nữa người sư phụ ta đánh là ngươi, chắc chắn
sẽ không tổn thương đến ta, nếu ngay cả chút chính xác này cũng không
làm được thì còn gì là đường đường chưởng môn phái Thiên Môn nữa?”
Trùng Trùng nói rất hiên ngang, sau đó rất không phúc hậu mà đặt điều: “Chính là ngươi sợ sư phụ ta, muốn lấy ta làm lá chắn.”
Trên má nàng còn đọng lại hai đám mây hồng nhàn nhạt, nhưng ánh mặt lại lấp lánh vẻ xấu xa, Tây Bối Liễu Ty nhìn mà trong tim dâng lên luồng
khí ấm áp và mờ ám, sau đó dần dần lan tràn khắp lồng ngực.
Cảm giác này, vừa khó chịu vừa thoải mái, vừa cay mà vừa nóng, như vừa uống một ly rượu nồng nguyên chất vậy.
Mà trong lòng Trùng Trùng, dưới tình huống này mà hắn vẫn không vội
không vàng, vẻ mặt và hành động vẫn nhàn nhã thoải mái, càng làm tăng
thêm phong thái cao quý lại khiêm nhường, làm nàng rất muốn đi bắt nạt
hắn.
Cứ như đứa trẻ đang chơi bùn đất vậy, rất muốn kéo theo những đứa trẻ đứng nhìn khác xuống cùng chơi.
“Tây Bối, ngươi không sao chứ?”
“Mã Nghị, con không sao chứ?”
Cả hai bên đều có người quan tâm hỏi han, bên Trùng Trùng không cần
phải nói, Bạch Trầm Hương và bảy đệ tử đến sau lưng Trùng Trùng, nhưng
bên Tây Bối Liễu Ty lại bỗng nhiên xuất hiện thêm một người lạ.
Nữ nhân, một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Trên gương mặt tao nhã xinh xắn là ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ như sành
sứ, mái tóc đen bóng dài chấm lưng không xõa ra như bao cô gái khác, mà
được buộc lại trên đỉnh đầu bằng một sợi dây ngọc bích vòng qua trán,
lông mi rũ xuống tựa như ngọc châu lóng lánh ánh nước, làm nổi bật lên
vầng trán no đủ sáng bóng không mang chút bụi trần.
Đường cong càng là không cần phải nói.
Bộ váy đầm chỉ một màu duy nhất, nhưng trên đó được thêu đóa hoa mẫu
đơn to bằng chỉ vàng kim, dưới những cành hoa quấn quýt điệu vũ ánh lên
sắc xanh nhàn nhạt, rất tao nhã cũng rất diễm lệ, làm nổi bật lên dáng
người cao thon thướt tha của nàng.
Thân hình của nàng không lồi lõm rõ ràng như Trùng Trùng, mà ngực hơi nhỏ, đôi chân hơi dài, cao khoảng một mét bảy mươi lăm.
Tuổi tác chắc rằng cũng mấy trăm rồi, nhưng gương mặt lại như cô thiếu
nữ mười tám, mười chín, cộng thêm cốt cách lành lạnh và ung dung, mặc
cho là người của Ma đạo, nhưng nàng còn giống tiên nữ hơn cả tiên nữ,
chả bù cho trò Diêu Trùng Trùng – kiếm tiên thực sự – mà trông như kẻ
lụn bại lưu lạc đầu đường xó chợ.
Trùng Trùng chẳng hiểu sao mà không thích nữ nhân trước mặt này, không phải vì ganh ghét nàng ta yểu
điệu xinh đẹp, mà đó là một bản năng, là giác quan thứ sáu kỳ diệu.
Nữ nhân này là kẻ thù của nàng!
Tận mười mấy giây, người trong sảnh không ai lên tiếng, sự giằng co từ
đôi bên chẳng bằng lấy cái ngắm nhìn “tình thâm” và đánh giá “hữu nghị”
của hai nữ nhân, những tia chớp màu lam không ai thấy được đang mãnh
liệt đâm va vào nhau trong bốn con mắt của hai mỹ nữ, phát ra tiếng xoẹt xoẹt đáng sợ, điện áp vượt quá vạn Vôn, trong không khí từ từ bốc lên
mùi thuốc súng.
So mắt, đôi mắt phượng của nàng chẳng động lòng người bằng đôi mắt đen của người ta. Không lâu sau, nàng đã cảm thấy
khô mắt, cảnh vật xung quanh trở nên mờ đi, hình như là nước mắt đã tuôn ra cứu giúp cho đôi mắt khô khốc của nàng rồi.
So thân hình,
nàng một mét sáu hai so với người ta một mét bảy lăm, quả thật là không
biết tốt xấu, nhìn nhau đến bây giờ cổ cũng rướn tới đau cả rồi.
So tuổi tác, không cần nghi ngờ gì nữa, ở thế giới này nàng là trẻ tuổi nhất. Nhưng đối phương chăm sóc rất tốt, làn da đó kia quả thật là mịn
đến có thể vắt ra nước, cả hai vừa so thì thứ ngụy loli nàng đây lập tức bị lộ tẩy.
So tóc, á, dựa vào mái tóc đỏ từ sau khi đến đây đã không còn dài ra đó của nàng sao?
Vậy thì so ba vòng đi, nàng ưỡn ngực lên.
Vốn eo nàng đã được xem là mảnh mai rồi, vậy mà cố tình nữ nhân kia lại có một vòng eo nhỏ nhắn không thừa miếng thịt nào, hoàn toàn đấu được
với ưu điểm của Trùng Trùng.
Chỉ trong vài giây mà nàng mắng
thầm hết vô số lần, dáng cao như vậy, eo nhỏ như vậy, không sợ bị gãy
sao? Rõ ràng là cơ cấu cấu tạo cơ thể có vấn đề.
Cũng có nghĩa là, nữ nhân này có tám phần là kẻ dị hình!
Oh my god!
Nhưng mà nếu vòng hai so không lại, chỉ đành so hai vòng còn lại rồi.
Xí, ngực của mỹ nữ kia nhiều nhất cũng là B-, còn nàng ít nhất cũng là
C+, rõ ràng là đồ sộ hơn nhiều.
Hô hô, cuối cùng cũng thắng được một bàn, oh yeah!
Nàng loay hoay nghĩ ngợi lung tung, nhưng nàng không biết rằng dáng vẻ
mình lúc thì nghiến răng, lúc lại ủ rũ, lúc thì hiếu chiến, lúc lại cười xấu xa hoàn toàn lọt hết vào tầm mắt của Tây Bối Liễu Ty, khiến hắn
thấy vô cùng thú vị.
Mà vẻ mặt của Tây Bối Liễu Ty lại lọt vào
tầm mắt của Bạch Trầm Hương, ông ta lập tức hiểu ra rằng ma đầu này có ý xấu với ái đồ của mình, ngay tức khắc không kiềm được cơn giận, mở lời
mắng: “Kẻ bất lương, chớ có ngông cuồng!” Dồn lực vào tay, hút Trùng
Trùng về bên cạnh mình, tay còn lại vung mạnh ra.
Ông ta là
chưởng môn của một môn phái, trước nay luôn làm việc cẩn thận kỹ càng,
lần này chỉ là do những kẻ bất lương của Ma đạo đùa cợt đồ đệ của mình
nên ông ta không ngăn được lửa giận, một chưởng này đánh ra đã dùng hết
bảy phần công lực của mình.
“Ầm” một tiếng, Trùng Trùng không nhìn lấy một cái, vùi đầu lên vai của bát sư đệ, nước mắt ràn ràn.
Trong lòng nàng than vãn: Xong rồi, cầu thang của nàng không giữ được mống nào rồi, vì sao không ra ngoài đánh cho rộng chứ!
“Bạch Trầm Hương, ông hiếp người quá đáng! Bọn ta dù sao cũng vào quán
đều là khách, ông đã ba lần ra tay. Chuyện này truyền ra ngoài thì mặt
mũi ông để đâu!” Giọng nói như mâm ngọc nẩy hạt châu.
Nữ nhân
đó đã xinh đẹp quá rồi mà giọng nói còn hay đến như vậy, trên đời này
còn công lý hay không vậy! Vì sao, vì sao mọi điều tốt trên đời này đều
bị nàng ta chiếm hết chứ!
Ông trời đây có mắt không vậy, có
công bằng hay không, cho dù có thiên vị cho ai thì cũng thiên vị chút ít thôi chứ, làm như vậy thật là rõ ràng quá rồi!
Đây không phải là muốn gây chuyện hay sao!
“Phượng Hoàng, đừng nóng, e là có chút hiểu lầm.” Tây Bối Liễu Ty nói một cách thong thả.
Mẹ nó, có phượng đến chơi!
Đôi mắt vốn đã nhắm lại vì mệt mỏi của Trùng Trùng lại lần nữa trợn tròn lên.