“Nhắc đến núi Loạn
Thạch, Trùng cô nương xây đắp dấy dựng dưới chân núi, là muốn tạo nên
nhiều cửa hiệu phải không?” Tây Bối Liễu Ty chen lời.
Nhà hắn
có vô số thê thiếp, những dấu hiệu trước khi nữ nhân cãi vả nhau không
ai rõ ràng bằng hắn, lúc này mà không ngăn cản, đợi chốc lát đánh nhau
thật rồi chắc chắn sẽ không can ngăn nổi.
Nữ nhân ấy à, cho dù
là Tiên, là Ma, hay là người bình thường thì đều không hề chán những
loại chuyện như đấu võ mồm nhau. Đã ầm ĩ rồi thì trở nên ngang ngạnh khó bảo, cho dù người nam nhân có mạnh đến đâu đi nữa, gặp phải loại chuyện này cũng bất lực đành chịu.
Cho nên, vẫn là sớm ngăn cản trận cãi vả này đi.
Hình như hai nữ nhân này trời sinh đã là kẻ địch của nhau, chẳng qua
chỉ gặp nhau chưa tới thời gian một ly trà, vậy mà vẻ chán ghét đối
phương đã thể hiện ra quá rõ rồi.
“Ta muốn xây một Khoái Hoạt Lâm, đã được Bắc Sơn Vương cho phép, hôm nay còn cử Mã Hữu Hỉ đại nhân đến ban thánh chỉ nữa.”
Trùng Trùng trả lời Tây Bối Liễu Ty, nhưng ánh mắt lại không chịu thua
mà nhìn hướng Phượng Hoàng, nói dối mà ngay cả mắt cũng không chớp, làm
Bạch Trầm Hương ở bên cạnh không tự nhiên khẽ ho một tiếng.
Liệt đồ này! Rõ ràng Mã Hữu Hỉ đến thu thuế, vậy mà lại bị nàng nói
thành ban thánh chỉ, canh thời gian rất tự nhiên trôi chảy, thật không
biết sao nàng lại làm được như vậy.
Tiên đạo lấy trung thực
đứng đầu, nàng đây có được xem là phạm môn quy không? Nhưng mà do đối
phương là Ma đạo, người ta hay nói binh bất yểm trá, cái đó --cái
này--khụ khụ--
“Thế mà lại không hỏi xem Ma đạo bọn ta có đồng ý hay không.” Phượng Hoàng hừ lạnh.
“Ta lại chẳng lên núi Loạn Thạch buôn bán, có cần phải được ngươi gật
đầu đồng ý không? Lời này của ngươi nói, quả thật quái đản.”
“À, nhưng mà lúc ta đến có trông thấy Trùng cô nương đang sửa đường mà.”
Tây Bối Liễu Ty lần nữa ngắt lời, cố gắng xua tan mùi thuốc nổ lần nữa dấy lên trong không khí.
Ài, mệt quá mệt quá! Nữ nhân đánh nhau, nam nhân luôn nằm trong thế vừa ngượng ngùng vừa luống cuống, ngay cả hắn cũng không may mắn tránh
khỏi.
Thật ra, hắn nên tránh càng xa càng tốt, nhưng mà lại sợ
hai nữ nhân nổi điên lên không tiết chế được, ra tay đánh nhau ngay tại
đây, sẽ làm chậm trễ chính sự của tiểu Hoa.
“Muốn làm giàu, sửa đường trước. Đường đến núi Loạn Thạch gập ghềnh khó đi, thương khách
đến đi không quá tiện, ta là đang tạo phúc cho dân đó.” Trùng Trùng đầu
cũng không quay lại.
“Tây Bối, ngươi nói xem chúng ta phát chút tiền cho thuộc hạ có được không? Như thế thì sau này thuyền của Người
Vượt Biển chỉ để cho người trong Ma đạo sử dụng, còn những lúc bình
thường thì để hắn nhàn rỗi, tội gì phải dãi nắng dầm mưa trên Biển Chết
chỉ vì những chuyện tục trần. Không vượt biển cho xong chuyện, đỡ cho
phải mua vé phiền phức như vậy.”
Bình thường Phượng Hoàng là
một người cực kỳ bình tĩnh và tỉnh táo, lại thông minh lanh lợi, cho dù
là tức giận thì cũng sẽ tuyệt đối không để lộ ra ngoài.
Nhưng
không biết vì sao, nàng qua lại vài câu với Trùng Trùng rồi thì mất kiểm soát, chưa nghĩ kỹ đã nói ra lời, không còn vẻ gì là đa mưu túc trí của quân sư nữa, ngược lại giống một cô nương đang hằn học, không hề lý trí gì muốn đánh bại đối phương.
Nàng nêu rõ rằng những kẻ đến Tụ
Quật châu không có người của Ma đạo, không có Người Vượt Biển thì sẽ
không xong, ngụ ý là muốn đập tan dáng vẻ kiêu căng của nha đầu tóc đỏ
đó, nào ngờ đâu nha đầu xấu xa đó không những không cúi đầu chịu thua,
mà còn ưỡn lưng lên, trên mặt toàn vẻ ngang ngược coi trời bằng vung.
“Đừng tưởng rằng ngăn cách Tụ Quật châu thì sẽ không buôn bán được.
Người mà, sức sống rất mạnh mẽ, đến đâu cũng sống được. Chỗ này đất
rộng, sản vật cũng không ít, lẽ nào còn phải ôm nhau chờ chết hay sao?
Hơn nữa Tụ Quật châu cũng là của Bắc Sơn Vương, ta không biết rằng Bắc
Sơn Vương cũng chịu để cho nó bị cô lập cơ đấy? Ma đạo không để cho
người đến đi Tụ Quật châu được tiện nghi, Bắc Sơn Vương sẽ còn để cho
người của Ma đạo qua lại những châu khác thuận lợi hay sao?
Ha ha, chuyện cười của đại quân sư Phượng Hoàng vui thật đấy.
Cho dù Bắc Sơn Vương có cho phép đi nữa thì người của Ma đạo cũng không cần sản vật của những châu khác nữa sao? Cũng phải, Ma đạo các ngươi
đông người, tự mình vận chuyển qua lại hoặc tự cung tự cấp cũng được,
nhưng mà nếu như vậy thì Ma đạo chuyển sang nghề buôn luôn đi, cũng
chẳng cần luyện công tu hành nữa, không biết Ma Vương đại nhân có bằng
lòng hay không. Ta tốt bụng nhắc nhở một tiếng, Ma đạo lần đầu tiên làm
ăn với người của châu khác, nhớ kỹ chớ để bị gạt, đến lúc đó cái được
không bù được cái mất. Còn nữa còn nữa, đường ta sửa rồi sẽ không cho
người của Ma đạo đi đâu đấy, mọi người xuống thuyền rồi thì trực tiếp
bay thẳng lên núi Loạn Thạch đi, ai bước trên con đường của ta, ta sẽ
chặt chân của kẻ đó!”
Hừ, chơi trò rút củi đáy nồi với nàng sao? Xem xem đến cuối cùng là ai lợi hại.
Đầu óc hiện đại của nàng mà thua được cho người xưa hay sao! Người xưa
tuy có đại trí tuệ, nhưng xét về cơ mưu thì còn kém xa, nữ nhân đáng
chết này nhìn trái nhìn phải cũng không giống kẻ có đại trí tuệ, nàng sợ nàng ta cái gì chứ!
Tụ Quật châu diện tích rộng, làm thế nào
cũng kiếm ăn được, mà người của Ma đạo tuy biết bay, nhưng vận chuyển
hàng hóa thì làm sao mà bay? Lẽ nào làm một chiếc vòng tay chứa đồ như
trong trò chơi sao!
Không cho nàng đi thuyền thì nàng không cho người của Ma đạo đi đường của nàng, thậm chí nàng còn có thể tụ họp các tiểu thương lại, lấy việc không bán bất cứ thứ gì cho Ma đạo để kháng
nghị việc chúng cắt đứt con đường qua biển. (Tác giả: Cảm giác như cuộc
chiến giữa các công đoàn vậy!)
Dựa vào điểm này, chuyện mở rộng lợi ích cho người dân Tụ Quật châu hoàn toàn tương đồng với ý nàng, trừ phi Ma đạo muốn tạo phản, còn nếu không thì một là thỏa hiệp, hai là
đóng cửa cạp đất.
Bế quan tỏa cảng? Hừ, nó đã được nghiệm chứng là sai lầm rồi, và đã bị xã hội hiện đại vứt bỏ, không ngờ Phượng Hoàng còn dám chơi chiêu thức thiếu đẳng cấp này, thua chắc rồi.
Hơn nữa, nàng còn một chiêu cuối cùng, đó là mở một dịch vụ “Thần tiên bay
vượt biển”, để bốn đại sư thúc và sư phụ đưa người của Tụ Quật châu bay
qua Biển Chết, cho dù là chỉ thỏa mãn được yêu cầu của cá nhân, nhưng
tốt xấu gì cũng xem như là đã phá vỡ sự phong tỏa.
Đây là một thái độ, người ta nói thái độ quyết định tất cả!
Ở bên này Trùng Trùng mãi lo tính toán việc để các cao thủ của phái
Thiên Môn làm xa phu kéo xe, còn ở bên kia thì Phượng Hoàng siết chặt
hay nắm tay đang chắp lại sau lưng, móng tay cắm sâu vào thịt.
Làm sao mà ả ta nhớ được?
Sau đại chiến lục đạo, Ma đạo vốn đã bị kìm hãm, trở thành vật hy sinh
cho những trận đấu nhau ở khắp nơi, tuy dưới sự lãnh đạo của Vương, Ma
đạo đã khôi phục lại oai phong như xưa, nhưng năm đạo còn lại vẫn cứ
theo dõi sát sao Ma đạo, có thể nói là rút dây động cả khu rừng, bảo Ma
đạo làm sao có thể hành động thiếu suy nghĩ, làm sao có thể đối địch với Bắc Sơn Vương và trở thành tấm gương xấu cho các đạo còn lại khi Vương
hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị nào được?
Vương muốn làm gì, không ai rõ ràng hơn nàng, đó là sự hiểu nhau đã có từ khi cả hai còn rất bé rồi.
Bởi thế nên nàng cảm thấy nàng là người thân cận với Vương nhất, và
điều này khiến nàng cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy địa vị của nàng khác
những kẻ khác, đồng thời cũng cảm thấy trách nhiệm của mình rất lớn lao.
Làm sao có thể? Sao có thể hằn học nhau với một nha đầu xấu xí để rồi
đánh mất lý trí, sao có thể vì một phút nổi giận mà phá hoại cục diện
nhìn thì thấy đang sóng yên biển lặng này mà làm chậm trễ chuyện lớn của Vương được?
Nàng phải nhịn! Mặc cho chữ nhịn là lưỡi đao đặt
trên trái tim[*]! Tuy rằng nàng rất muốn vung đao ra chém nữ nhân trước
mắt này thành phấn vụn.
[*] Chữ nhịn (忍 – nhẫn) được cấu tạo bởi chữ nhận (刃-lưỡi đao) ở trên và chữ tâm (心-trái tim) ở dưới.
Xét về dung mạo, con sâu này không bằng nàng; Xét về võ công, còn lâu
mới bằng nàng; Xét về phép thuật, có thúc ngựa cũng không đuổi kịp nàng. Cho nên nàng nhịn là vì Vương, và là nàng tình nguyện, hoàn toàn không
bất bình. (BB: Không nhịn được nữa, cho dù không bằng, nhưng Ma Vương
người ta không thích cô.)
Nhưng nàng cũng mong Vương mau chóng bắt đầu hành động biết bao!
Nàng muốn trông thấy Vương giẫm đạp năm đạo khác dưới chân như Ma thần
được tưới máu; nàng muốn mãi mãi đi theo bên cạnh Vương, giúp đỡ Vương,
vừa tôn sùng lại yêu Vương; nàng muốn thấy Vương giành lại tất cả những
gì mà mình đã mất đi; nàng muốn sánh vai cùng Vương xưng bá thiên hạ.
Không một ai được ở bên cạnh người Vương, trừ nàng.
Dẫu cho rằng, nàng cũng không đi được vào trái tim Vương.
Ma đạo làm được tất cả mọi chuyện! Bắc Sơn Vương thì là gì chứ? Tiên
đạo là gì chứ? Hai đạo Yêu, Quỷ đang ở ẩn lại muốn phản loạn là gì chứ?
Thiên đạo ở tận trên cao cũng là gì chứ?
Có Ma Vương với sức
mạnh hắc ám vô tận thì hủy thiên diệt địa chỉ là chuyện dễ dàng như trở
bàn tay, cho dù năm đạo còn lại có chung tay đối địch với Ma đạo cũng
thế thôi!
Nhưng mà, hiện giờ chưa được hành động.
Vậy thì cứ để cho con sâu không biết trời cao đất dày này đắc ý, phô trương thêm một lúc đi!
Mười châu ba đảo này phải bị biến động là chuyện không tránh khỏi rồi,
bởi vì bắt đầu từ ngày khai thiên lập địa thì đã định sẵn sẽ có người
hủy diệt hết tất cả rồi.
Mà nàng thân là nữ nhân duy nhất không bài xích việc hủy diệt, cái nàng sở hữu chính là cơ hội, một cơ hội đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần sự sỉ nhục của ngày hôm nay!
“Phượng Hoàng quân sư, Vương nói ―― Vương nói không được động đến Trùng tiểu
thư, nói rằng cô nương ấy muốn làm gì cứ làm, chúng ta đừng quan tâm là
được.”
Ông chủ Uông đứng sau lưng Phượng Hoàng, ông ta thấy rõ
nhất nha đầu nói năng vô lý lại khó dây vào nọ làm cho quân sư xinh đẹp
thông minh của bọn họ tức đến nắm tay siết lại rồi buông, buộng ra lại
siết, ông ta nhịn không được bèn tiến lên khuyên bảo, vì ông ta sợ hai
đạo đánh nhau thật rồi, Trùng cô nương kia bị tổn thương gì rồi, ông ta
sẽ khó ăn nói với Ma Vương.
Những cái môi có gươm, lưỡi có kiếm này thật là đáng sợ quá đi.
HHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH Đường phân cách
HHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH
Lời tác giả: Hôm nay đổi kiểu đường phân cách, phía trên đường phân
cách H là chính văn, phía dưới đường phân cách H là lời nói nhảm của tác giả và chút ít spoil.
Có bạn nói thích H, nói thật là tôi cũng thích. Nhưng tôi không muốn mình phải H vì thích H, tôi thích rung động rồi đến với nhau, sau đó mới nước chảy thành sông.
Theo cảm nhận của tôi thì những gì càng khó có được mới càng quý giá.
Nếu chưa đẩy ngã một ai đó mà hắn đã ngã trước rồi thì e là cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hơn nữa, tôi viết văn không bao giờ thích vừa bắt đầu đã H, tôi muốn để họ rung động như nước chảy vậy, từ từ, không hay không biết mà làm chìm ngập nhân vật chính, chìm ngập mọi người, cuối cùng chìm ngập tất thảy.
Cho nên đẩy ngã Tiểu Hoa phải qua quyển ba, và vẫn đang tiến hành. Cho
nên hôm nay tặng mọi người đường phân cách đầy rẫy H, cho các bạn đẩy
ngã trên tinh thần.
Bởi vì mọi người cứ mãi giục Tiểu Hoa ra
sân, theo lý thì tôi không nên tiết lộ nội dung đâu, nhưng bị giục mãi
cũng nóng ruột, chỉ đành báo cáo chút ít vậy. Trong vòng 4 chương nữa
Tiểu Hoa sẽ xuất hiện.
Các bạn nhẫn nại chút đi, hợp đồng đã
quy định, một ngày chỉ được đăng bấy nhiêu đó, mà nội dung tình tiết thì cần phải trải rộng, không thì nó sẽ không được gọi là sách, mà gọi là
đề cương mất rồi.