“Chưởng môn sư huynh, xin đợi đã.” Ha đại thúc vội ngăn lại, “Huynh muốn nhốt Trùng Trùng vào tầng mấy ở động Côn Ngô Liên Thiên?”
“Liệt đồ như vậy, nhốt vào tầng chín phạt đi!” Bạch Trầm Hương nghiêm giọng nói.
Lời vừa dứt, chỉ cần là người đồng cảm với Trùng Trùng thì đều cả kinh, Ha đại thúc càng vội hơn: “Không được, sư huynh, khí âm lạnh và nóng bức của tầng chín quá đặc, Quát Cốt Phong Đao mỗi đêm càng lợi hại hơn, Trùng Trùng không có pháp lực, cô bé sẽ chịu không nổi.”
“Hừ, ngay cả Phong Lôi Chưởng của chưởng môn sư đệ mà ả cũng không xem ra gì thì tầng chín của động Côn Ngô Liên Thiên tính là gì chứ!” Dương lão đầu lại nhiều chuyện, nhưng không ai để ý đến ông ta.
“Sư huynh, nhốt nha đầu này vào tầng chín — e là không ổn.” Đao Lãng đến gần Bạch Trầm Hương nói nhỏ: “Tuy cô bé có chân khí hộ thể, nhưng trông có vẻ không biết sử dụng, chân khí vừa rồi chắc chắn là do ngẫu nhiên bị kích thích mà ra, nếu thật sự phải ngày đêm chịu Quát Cốt Phong Đao thì chẳng khác nào giết chết cô bé. Theo đệ thấy, hay là nhốt vào tầng bảy đi?”
“Tầng sáu mới ổn.” Mặc Vũ chen miệng.
“Vậy không bằng tầng năm đi.” Đào Hoa lại mở rộng thêm một tầng.
“Dứt khoát mời nó lên Quân Thiên hưởng phúc, thế nào?” Bạch Trầm Hương hừ lạnh, quét mắt đi, lập tức ép trở về câu “được đó” sắp ra khỏi miệng Ha đại thúc.
Lúc này, đang đứng ở một bên, Trùng Trùng đã khôi phục lại lý trí, khí thế chỉ vào mũi sư phụ gọi to tên Bạch Trầm Hương vừa rồi đã triệt để mất tăm, lén đưa mắt nhìn những nhân vật cao cấp của phái Thiên Môn kì kèo trả giá như đang đi chợ này, lại nghe họ nói muốn phạt nàng đi cái động Côn Ngô Liên Thiên gì đó, lập tức trưng ra bộ mặt thỏ con tội nghiệp, thiện lương lại vô tội, xem sư phụ Bạch Trầm Hương chết tiệt còn nhẫn tâm nổi không.
Nàng biết lần phạt này không miễn được rồi, chỉ đành nắm lấy cái kết quả tốt nhất. Nàng chưa đi qua động Côn Ngô Liên Thiên, cũng chưa nghe Ha đại thúc đề cập qua, nhưng nếu đã là nơi chịu phạt thì xem ra cũng không thoải mái gì, nghe bọn họ tranh luận chuyện tầng mấy, chắc cũng là nơi càng xuống càng đáng sợ như địa ngục chăng.
Nàng là một người yếu đuối, không chịu khổ được, dưới tình thế kết cục trái phải chưa phân, đương nhiên cũng không dám nói nhiều, thầm nghĩ phải giữ thái độ tốt, để trái tim sắt đá của Bạch Trầm Hương động chút lòng trắc ẩn. Nàng trừng mắt nhìn chằm chằm miệng của sư phụ, sợ những câu từ thoát ra khỏi đó sẽ đưa nàng vào chỗ chết, Bạch Trầm Hương bị nàng trừng đến run rẩy cả người, vừa đúng Đào Hoa cứ lảm nhảm lải nhải nhấn mạnh tầng năm thích hợp với Trùng Trùng biết bao, vì thế nên không tự giác mà thốt ra: “Vậy cứ theo đó mà làm đi!”
Vừa nói xong, ông ta hối hận đến hận không thể thưởng cho mình một cú Phong Lôi Chưởng, bởi vì đây là mức phạt cực thấp, mà những người khác lại như trút được gánh nặng. Trùng Trùng tùy mặt gửi lời, biết mức phạt cho mình không quá nặng, cũng rất vui vẻ.
“Phải nhốt bao nhiêu ngày đây?” Ha đại thúc lại hỏi một câu khác.
“Như Thương Khung, không có kỳ hạn! Xem giải quyết chuyện Khước Tà Kiếm ra sao rồi nói tiếp.” Bạch Trầm Hương phất tay áo, “Dương sư huynh, phiền huynh đưa liệt đồ này đi chịu phạt.”
“Chưởng môn sư đệ, đừng trách vi huynh lời thật khó nghe, đệ nhân từ nương tay như vậy, sau này ắt sẽ mang đến họa lớn!”
“Dương sư huynh, cám ơn đã nhắc nhở. Phái Thiên Môn có thể đứng vững hơn ngàn năm, tất nhiên sẽ không dễ bị hủy như vậy. Chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, chúng ta cũng không cần phải làm như là gặp phải địch thủ lợi hại.” Bạch Trầm Hương không cảm xúc nói ra một câu.
Ông ta thật sự không biết nha đầu này có chỗ nào tốt, làm sao mà chưa tới vài ngày đã được nhiều người yêu mến như vậy, trước mắt xem ra chỉ có thể phái Dương sư huynh làm quan hành hình mới không xảy ra những chuyện thiên vị, dù cho nha đầu này có muôn vàn chỗ tốt đi nữa, không nghe quản giáo như vậy cũng cần phải dạy dỗ lại chút. Hơn nữa, hình phạt cho nàng quả thật là có thể xem như không có.
Động Côn Ngô Liên Thiên chia làm chín tầng, lấy tầng năm làm tầng phân cách, bốn tầng dưới là nơi chịu phạt (tức tầng sáu đến chín), bốn tầng trên là nơi tu luyện (tức tầng một đến bốn). Chỗ kỳ lạ của nó là ở nhiệt độ ngày đêm, ban ngày nóng bức khó chịu, ban đêm băng hàn thấu xương, nhiệt độ biến đổi vô cùng mãnh liệt. Nhưng nói trên một phương diện khác, cũng chính vì loại khí hậu đặc biệt này cùng những viên tinh thạch màu lam có tinh lực cường đại được khảm trên vách đá mới khiến cho nó trở nên đặc biệt, là một nơi rất có ích cho những người tu đạo.
Bốn tầng trên của động Côn Ngô Liên Thiên chính là nơi thích hợp nhất để tu luyện, đệ tử Đông Thương Thiên, Tây Nguyên Thiên, Nam Viêm Thiên, Bắc Huyền Thiên, Trung Quân Thiên luôn thích tụm ba tụm năm đến ngồi thiền, ai công lực yếu thì ở tầng một, ai công lực mạnh thì có thể xuống thêm chút, đây cũng chính là lý do tiến độ tu luyện của đệ tử phái Thiên Môn luôn nhanh hơn đệ tử của những phái khác.
Còn bốn tầng dưới, cứ đến đêm là cuồng phong mạnh mẽ mãnh liệt từ tất cả các động huyệt to nhỏ dưới địa phủ lại nổi lên, thổi qua thân người mang đến đau đớn như bị gột xương, bị lăng trì vậy, cả đêm không ngừng, càng xuống dưới thì càng lợi hại, pháp lực mà thấp một chút thôi cũng không chịu được cơn giày vò này, nhưng cơn gió đó lại cứ không gây thương tổn gì cho con người, vì vậy mà nó trở thành nơi đệ tử bổn môn chịu phạt.
Điều kỳ lạ là tầng năm lại yên bình cực kỳ, hoàn cảnh chả khác gì bình thường, người sống ở đây không bao giờ bị giày vò hay rèn luyện bất cứ cái gì cả, trừ việc phải chịu cô độc vì nơi phân cách này không có một ai đặt chân bước vào.
Nhốt nha đầu này vào tầng năm thì làm gì có chút hiệu quả xử phạt nào, thuần túy là để nàng có một nơi yên tĩnh để trốn mà thôi. Vốn là ông ta cũng không muốn quá ác như vậy, định nhốt nàng vào tầng sáu hai ngày để nàng nếm chút khổ cực rồi sẽ đưa nàng sang tầng bốn cho tiện việc tu luyện, nào ngờ mấy sư đệ của ông ta cứ một mực hát ngược lại, làm ông ta nhất thời hồ đồ, đưa ra quyết định sai lầm nhưng lại không thể rút lại.
Con hư tại mẹ mà!
Không biết vì sao, trong đầu ông ta bỗng nảy ra câu này, quay đầu nhìn nhìn những “người mẹ” kia, thấy ai ai cũng vui mừng ra mặt, không khỏi thở dài một hơi, lặng lẽ niệm chú ngữ, duỗi tay thu chiếc vòng mẹ của Liên Liên Khán trên tay lão Hắc về, thay đổi lực kiềm giữ của nó, đưa cho quan hành hình, nói: “Nhờ Dương sư huynh đặt nó lên tảng đá phân giới ở tầng năm, để đảm bảo rằng liệt đồ này sẽ không đi lung tung.”
Dương lão đầu ngập ngừng tiếp nhận chiếc vòng, trong lòng dù có muôn vàn cái không muốn, nhưng biết vị chưởng môn sư đệ này của ông ta tuy bề ngoài uy nghiêm vững vàng, mà bên trong lại là một tính cách vô cùng bướng bỉnh, đã quyết định rồi sẽ không thay đổi, nên ông ta cũng không nhiều lời, phất tay gọi thủ hạ của mình qua, giữ lấy Trùng Trùng rồi đi, nào biết Trùng Trùng bỗng la to lên, dọa ông ta giật nảy mình.
“Sư phụ, đệ tử còn một yêu cầu cuối cùng!” Trùng Trùng gọi rất to rất thê lương, cứ như có chuyện gì sinh ly tử biệt vậy.
“Sư phụ? Không phải Bạch Trầm Hương sao?” Bạch Trầm Hương hơi nghiêng đầu lại, “Nơi này có đệ tử à? Ta ngược lại nghe nói có một người là lão tử cơ mà!”
“Oa, sư phụ, mặt nghiêng của người thật quá là đẹp nha.” Trùng Trùng chợt chen vào một câu nhảm nhí, không phải là vì nịnh bợ, mà là cái mồm nhanh hơn cái não, thấy gì nói đó.
“Xong rồi? Được, vậy thì đi suy nghĩ cho kỹ xem mình sai chỗ nào!”
“Không phải câu này! Không phải câu này!” Trùng Trùng liều mạng giãy khỏi hai thủ hạ của Dương lão đầu, “Chỉ là một yêu cầu nho nhỏ thôi, phạm nhân tử hình trước khi lên đường không phải còn có một bữa cơm cuối cùng sao, có thể — có thể mang vài mẩu bánh bột gạo Ha đại thúc làm đến cho con không? Không lấy loại hương mai, lấy loại hương lá trúc, ngửi thì thơm, ăn thì ngon. Còn nữa còn nữa, mang thêm chút Lan Hoa Lộ nữa, phải làm từ nước giếng ở Tử Trúc Lâm, nó phối với bánh bột gạo hương lá trúc là tuyệt nhất –“
Bạch Trầm Hương nghe đến xanh cả mặt, lửa giận bừng bừng phất tay áo bỏ đi.
Đại tiểu thư nàng tưởng mình đi hưởng phúc à? Nàng là đi chịu phạt, ấy vậy còn ở đó mà gọi món!