Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 175

Dịch: Bùm Bùm

Núi Cổ Quái hay biến đổi thế núi, như mộng như ảo, nhưng ngọn núi nhỏ mà hang động này tựa vào thì lại có thật.

   Cửa hang rộng bằng một thùng nước, mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi, cỏ cây không sống nổi, hài cốt vương vãi khắp nơi, ngay cả nham thạch cũng nhuốm màu đỏ sẫm, lởm chởm chút đen bóng, tất cả đã nói rõ việc độc của xà yêu vô cùng mạnh, cắn nuốt vô số sinh linh, Hoa Tứ Hải cười nhạt.

   Chắc chắn hang động này là nơi yêu phụ đó tu luyện, cửa hang chỉ đủ cho thân rắn chui vào, nhưng bên trong chắc chắn có bí mật khác. Bà ta tưởng rằng trốn ở đây thì hắn sẽ không cách nào ra tay sao?

Đúng, hắn thân là Ma Vương, cho dù có thể biến thân thành bất cứ thứ gì thì cũng sẽ xem thường việc chui vào một chiếc hang rắn chật hẹp như vậy, nhưng yêu phụ này sắp mất mạng lại là một sự thật không thể nào đổi thay.

Hắn lùi về sau hai bước, nhún người lên, làn sương như đụn mây đen lượn lờ dưới chân hắn.

Hắn đứng vững trên không, tay trái đặt trước ngực niệm quyết, tay phải cầm Băng Ma Đao vung ngang một đường.

   Ánh hồ quang màu bạc quét qua, nơi mặt đầm ẩm ướt lặng gió bỗng nổi lên tiếng gió vù vù, không khí trở nên rét lạnh, sấm chớp ầm ầm, sương mù dày đặc quanh năm bị cơn gió lạnh thấu xương này cuốn bay tán loạn, sau đó tập trung lại trên Băng Ma Đao, tạo thành một cơn lốc khí hình phễu, từ trên cao đưa xuống đối diện với cửa hang.

Sát khí lập tức lan tỏa, ngay cả côn trùng sâu bọ dưới lớp đất ướt cũng kinh hãi, hoảng hốt càng vùi sâu vào trong đất hơn.

   Trong tiếng gầm thét của bão táp, Hoa Tứ Hải buông ngón tay niệm quyết xuống, hai cánh tay giang rộng, con rồng bạc xen kẽ vằn đen mảnh lại chui ra khỏi lồng ngực hắn, gầm thét vọt lên tận trời cao, sau đó lại lao nhanh xuống, cứ vậy phấn khích bay lượn trong cơn lốc khí màu trắng xám.

“Hắc Long Khí.” Cánh môi Hoa Tứ Hải khẽ động, nhẹ nhàng thốt ra ba chữ này.

   Rồng bạc nghe chủ nhận gọi thì lập tức ngừng lại động tác bay lượn trong cơn lốc khí, vằn đen mảnh trên thân ngày càng nhiều, dần dần dày đặc cho đến khi cả con rồng gần như biến thành nửa bạc nửa đen thì thân rồng mới bắt đầu lượn vòng, đầu rồng oai phong ngời ngời ngửa thẳng ra sau như sắp lao xuống.

Đầm rộng rồng rắn, rồng rắn địch nhau, cho dù rắn có mạnh đến đâu thì ở trước mặt rồng cũng sẽ trở nên yếu ớt.

Hoa Tứ Hải vung tay phải lên chỉ về hướng cửa hang.

   Theo sự chỉ đạo của Băng Ma Đao, rồng bạc há miệng phun ra một sợi xích bằng khí đen, vung xuống mặt đất với khí thế dữ dội, cơn lốc khi màu trắng xám lập tức bị cú nện mạnh mẽ này đánh cho tan biến.

Khí đen chạm đất phát ra tiếng nổ vang như sấm dội, lửa bốc chọc trời trong làn khí đen, cửa động bị nổ ra thành hai nửa, trên mặt đất dù không có bất kỳ vật nào có thể bén lửa, nhưng ma lửa vẫn bốc cháy ngùn ngụt, nếu thêm một chút gió vào thì chắc chắn lửa sẽ bén vào trong hang.

Hoa Tứ Hải lại vung đao chỉ lên đỉnh núi, một sợi xích bằng khí đen lập tức vung lên theo chỉ đạo, chỉ một cú đánh mà gần như cắt ngang đỉnh núi, cát đá rơi vãi ào ào, uy lực của nó khiến tất cả vật sống giấu mình trong đầm đều lo lắng hãi hùng.

Trong hang càng là vang lên tiếng kêu thét của rất nhiều nữ tử, tiếp theo đó là tiếng thở sợ hãi.

   “Yêu phụ, nếu ngươi không muốn hóa thành bột vụn cùng ngọn núi này thì mau chóng ra ngoài, bổn Vương sẽ cho ngươi được toàn thây.” Hắn đứng trên không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, gương mặt góc cạnh rõ ràng thoắt sáng thoắt tối dưới ánh lửa không chứa đựng chút thương xót nào.

Rồng bạc bay lượn vòng quanh người hắn, sự tiêu điều nồng nặc trong không khí, cái chết như chiếc lưới vô hình đang giăng chặt kín chiếc đầm này.

Tình thế này không cho phép ai được cự tuyệt.

   Tiếng thét ngừng trong chốc lát, hình như người trong hang đang xem xét cục diện trước mắt, sau đó trong tiếng xào xạc, một bóng người từ từ bước ra khỏi hang.

Dáng người cao thon, mái tóc đen chấm lưng được búi bởi sợi dây ngọc vòng qua trán, ngũ quan đẹp thì đẹp, nhưng lại như một mỹ nhân bằng gỗ, không một chút sức sống và sinh lực, ánh mắt nhìn chằm chằm trước mặt, ngay cả dáng đi cũng cứng đờ không thôi.

   Đi sau nàng là một con rắn khổng lồ, trên thân rắn màu lục biếc có nhiều đốm đỏ, vảy cứng tựa thép, trườn đến đâu thì nơi đó phát ra tiếng ma sát rất nhỏ.

Nó không theo quá gần mà đi cách người ấy khoảng một trượng, hơn nữa một thì đi, một thì trườn, nhưng không hiểu vì sao lại mang đến cảm giác tương đồng nhau cho người nhìn.

“Xin Ma Vương điện hạ tha mạng!” Con rắn đứng lại trước cửa hang, đuôi vẫn còn trong hang, thân rắn thì uyển chuyển ngoắt ngoéo tránh đi những tảng đá lăn xuống từ đỉnh núi.

“Long lão đại, từ lúc ngươi đối đầu với bổn Vương thì nên nghĩ đến kết cục của hiện tại.” Hoa Tứ Hải vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

   “Tiểu phụ nhân biết tội rồi, kính mong Ma Vương điện hạ khoan hồng.” Long lão đại vẫn trong hình rắn mà thốt ra tiếng người, “Ta mạo phạm Ma Vương điện hạ, vốn đã đáng chết, nhưng xin ngài niệm tình ta phận nữ yếu mềm, lòng tham không đáy nên một phút hồ đồ, mắc phải sai lầm to lớn, bây giờ biết hối hận thì đã muộn, Yêu đạo vì lỗi lầm này của ta mà tổn thất nặng nề. Nếu Ma Vương điện hạ tha mạng cho ta, sau này Yêu đạo nguyện làm một tiểu binh tiểu tốt, thề chết cũng thần phục dưới gót Ma đạo.”

Giọng điệu của bà ta chan chứa sự khiêm nhường và chân thành, thêm vào chút ít van xin và ăn năn hối lỗi, cộng thêm Yêu thuật Mê Tâm của bà ta, quả thật có thể khiến người nghe phải đau lòng xót thương, nhưng tiếc rằng người trước mặt bà ta là Ma Vương, một người vốn không bao giờ động lòng vì sự sám hối giả dối của bà ta.

Hắn vốn đã lạnh lùng, huống chi con rắn hai đầu được truyền thuyết Thượng Cổ tạo ra này còn là đầu sỏ làm người hắn yêu bị thương nặng, bây giờ càng là phương thuốc duy nhất để chữa lành cho nàng, hắn làm sao có thể bỏ qua được?

“Bổn Vương đã nói, chỉ cần ngươi tự mình ra khỏi hang thì sẽ cho ngươi được chết một cách sảng khoái, toàn thây.” Tay trái hắn vuốt lên thân Băng Ma Đao, giữa các ngón tay lập tức xuất hiện một quả cầu ánh lên sắc bạc.

Chỉ cần Long lão đại không phản kháng thì khi quả cầu đánh trúng bảy tấc[*] của bà ta, bà ta sẽ chết mà không một chút đau đớn nào, cho dù bị lấy đi Huyền Hoàng Châu cũng sẽ không cảm nhận được gì, hơn nữa còn có thể giữ lại chút linh hồn, để loài dị thú Thượng Cổ này tiếp tục được tồn tại trên đời.

[*] Bảy tấc: trích từ câu “Đánh rắn đánh bảy tấc”, vì sao phải đánh bảy tấc, xin xem tại đây   Ma khí trên Băng Ma Đao không phải hạng tầm thường, kẻ chết dưới Băng Ma Đao đều sẽ hồn bay phách tán, lần này hắn làm như vậy đã là sự khoan hồng trước nay chưa từng có rồi.

“Ma Vương điện hạ!” Long lão đại nhận ra được ý muốn giết mình của Hoa Tứ Hải, bèn khản giọng kêu lên: “Ta biết ngài đến vì “Cờ Tụ Yêu”, ta bằng lòng hiến dâng nó cho Ma Vương điện hạ, xin ngài tha cho tiểu phụ nhân đây một mạng!”

Hoa Tứ Hải khẽ nhíu mày, “Long lão đại, bổn Vương có nói, Yêu đạo giúp Ma đạo thì chắc chắn sẽ được lợi ích, nếu không giúp, chỉ cần ẩn cư nơi Yêu giới, không đối địch với Ma đạo, bổn Vương cũng sẽ không bắt ép, ngươi tưởng rằng bổn Vương thật sự không liên hợp với Yêu đạo thì không được sao?”

Long lão đại vốn tưởng Hoa Tứ Hải đến vì Cờ Tụ Yêu, nên đã giữ lại món bảo bối này để đổi lấy sinh mạng, đầu cơ kiếm lợi. Lúc này thấy Ma Vương hoàn toàn không xem trọng nó thì lại cảm thấy ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.

Phải biết là chỉ cần phất Cờ Tụ Yêu thì vạn yêu đều sẽ nghe lệnh đấy.

   Bà ta làm Yêu Vương rất không danh chính ngôn thuận, tất cả đều vì bà ta vô tình có được lá cờ này thôi, tuy chưa từng phất qua lần nào, nhưng có trong tay cũng đủ làm chúng yêu kinh hãi rồi.

“Cờ Yêu phất, vạn yêu tụ, Ma Vương điện hạ ―― không lấy ư?”

“Không.” Hắn trả lời dứt khoát.

   “Không phải con lừa đó bảo Ma Vương điện hạ đến đây tìm ta sao? Không phải nó nói với ngài rằng lá cờ này rất quan trọng sao?” Bà ta hỏi một cách sợ hãi.

Hoa Tứ Hải nhíu mày, lòng thấy hơi phiền chán.

   Hắn rất muốn lập tức lấy Huyền Hoàng Châu rồi giết bà ta, nhưng tình hình Phượng Hoàng đang đứng đờ người ở một bên rất không ổn, hắn không thể manh động, chỉ đành đứng đây nghe Long lão đại lải nhải, không ngừng cầu xin hắn tha mạng cho bà ta.

Thấy Hoa Tứ Hải không lên tiếng, Long lão đại biết mình đã đoán nhầm, bèn cất cao giọng nói: “Ma Vương điện hạ, ta chết dưới đao ngài thì vốn không nên oán thán, bởi có câu nói trời gây họa có thể tránh, tự gây họa không thể trốn. Nhưng Ma Vương điện hạ ngài là ai chứ? Xin đừng trúng phải kế mượn đao giết người của kẻ khác, trở thành con cờ trong tay chúng!”

“Thế nào?”

   “Mao Lư Đầu Mục!” Long lão đại thấy Hoa Tứ Hải khẽ hạ giọng bèn vội vã tranh thủ thời cơ, “Chính là nó, nó là kẻ phản đội Yêu đạo, mấy trăm năm trước bị ta đuổi khỏi Yêu đạo, chắc chắn là nó xúi giục ngài đến giết ta. Ta chết rồi thì nó sẽ có thể làm mưa làm gió trong Yêu đạo, tuy ta đáng chết, nhưng ta không cam lòng khi Ma Vương điện hạ bị nó lợi dụng!”
Bình Luận (0)
Comment