Dịch: Bùm Bùm
Hoa Tứ Hải mừng rỡ.
Cuối cùng Mao Lư cũng không dám gạt hắn, xem ra Huyền Hoàng Châu đúng
là có tác dụng, vừa mới vào bụng Trùng Trùng thì nàng đã lập tức có thay đổi rồi.
Tuy trông có vẻ tạm thời chưa cử động được cũng chưa nói chuyện được, nhưng ý thức nàng đã tỉnh táo rồi.
“Bây giờ bổn Vương hòa tan Huyền Hoàng Châu vào cơ thể giúp nàng.”
Hình như hắn đang rất vui, bởi vì khóe môi cứ luôn thờ ơ dứt khoát nay đã giương lên thành nụ cười mỉm.
Bình thường hắn không hay cười, nhưng hễ cười thì đúng là rất đẹp, tựa
như núi băng được xuân đến hòa tan vậy, là cảnh tượng ấm áp nhất trên
đời này.
Nhưng Trùng Trùng không vui nổi, bởi vì nàng nhìn thấy vết thương của nam nhân trước nay chưa từng biết thương tiếc cho bản
thân mình này lại chảy máu rồi.
Không nói chuyện được thì nàng
bật ra vài tiếng hừ hừ yếu ớt tỏ vẻ bất mãn, tứ chi không cử động được
thì nàng nặn cho mắt mình chảy ra hai giọt nước mắt tỏ vẻ sốt ruột.
Hơn nữa, tròng mắt vẫn còn chuyển động được nên nàng hoàn toàn có thể dùng nó để bày tỏ cảm xúc mãnh liệt của mình.
Trừng hắn! Trừng mãi hắn! Trừng tới khô mắt cũng không từ bỏ!
“Không sao.” Hắn hiểu ánh mắt của nàng, hiểu tấm lòng của nàng, bèn vươn tay chạm vào gương mặt đẫm nước mắt của nàng.
Có sao! Có sao! Nàng giận dữ, nhưng thật ra là đau lòng cứ nhìn đăm đăm vết thương trên eo hắn.
Vì sao? Vì sao hắn cứ mãi cho rằng bản thân mình chịu giày vò là chuyện nên làm, cứ mãi thờ ơ nhẫn nhịn vậy sao? Ai ai cũng chỉ nhìn thấy dáng
vẻ lớn mạnh vô địch của hắn, nhưng có ai biết được sự cô độc và đau đớn
không hề gián đoạn của hắn qua quãng thời gian ngàn năm này?
“Chữa lành cho nàng rồi nói sau.” Hắn muốn quay người nàng lại.
Không không không không không không không!
Nàng không phản kháng lại được, nhưng cả người nàng đều biểu hiện rõ vẻ cự tuyệt rất kiên quyết và sự bướng bỉnh đến cực độ, đã rõ ràng nói cho nam nhân này biết, nếu hắn không xử lý vết thương của mình trước thì
cho dù có phải cắn lưỡi tự vận hoặc nín thở chết, nàng cũng sẽ không bao giờ chịu cho hắn chữa trị.
Hoa Tứ Hải hết cách.
Nha
đầu này đã cứng đầu rồi thì đúng là cái gì cũng làm được, hắn vất vả như vậy cũng chỉ vì cứu nàng, vì không để tin đồn hai người có tình cảm với nhau truyền ra ngoài, bây giờ tất cả cũng nằm trong tầm tay rồi, không
được để thất bại trong khoảnh khắc cuối cùng.
Theo ý nàng vậy!
Khẽ thở dài một hơi hiếm thấy, Hoa Tứ Hải cởi áo ra, mau chóng xử lý vết thương trên bụng mình.
Từ bé đến lớn, cho dù vết thương có chí mạng ra sao, hắn cũng chưa từng để lộ ra trước mặt người khác, bây giờ lại không thể không phá lệ. Mà
từ lúc Trùng Trùng xuất hiện, chuyện hắn phá lệ cũng càng ngày càng
nhiều.
Hắn không có thói quen mang theo thuốc trị thương nên
chỉ có thể dùng hai tay kết băng đông lại vết thương, làm nó trông không quá đáng sợ nữa, đồng thời cũng có thể phòng ngừa nó lại nứt ra và chảy máu.
“Như vậy được rồi chứ?” Hắn hỏi Trùng Trùng.
Hắn không phải không hiểu rằng Phượng Hoàng có tình cảm với hắn, nhưng hắn
không hề có cảm giác gần gũi với nàng, chỉ đành xem nàng như thuộc hạ
bình thường mà thôi.
Nhưng dù sao đi nữa thì Phượng Hoàng cũng
đã theo hắn suốt ngàn năm, quản lý Tu La Vi Mang rất nề nếp gọn gàng,
nàng có cống hiến rất lớn đối với hắn và với Ma đạo.
Bởi vậy
nên hắn không thể bỏ mặc cho tính mạng của nàng, nếu lúc ấy người bị bắt là Tây Bối, Mã Tiểu Giáp hay là Ám Xử thì hắn cũng sẽ làm hệt như vậy.
Mà hắn đã sớm quen với đau đớn rồi, từ lúc nhập Ma đạo cho đến nay, vết thương nặng nhẹ chưa một lần dứt, cảm giác đau đớn đã bị mài mòn, chỉ
có lần này là đau hơn bình thường, bởi vì hắn bị chính Băng Ma Đao của
mình chém phải, e rằng cũng phải cần một quãng thời gian thì vết thương
mới lành lại được.
Cúi đầu nhìn, thấy ý phản kháng của Trùng
Trùng đã không quá mãnh liệt nữa, hắn mới từ từ quay người nàng lại, còn mình thì ngồi sau lưng nàng, một tay đặt lên huyệt Linh Đài trên đỉnh
đầu nàng, tay còn lại thì đặt lên đan điền của nàng, lồng ngực dán chặt
vào lưng nàng, đồng thời cũng gọi Tỏa Lân Long ra.
Rồng bạc đã
chắn một đao chí mạng giúp hắn, tổn hại nghiêm trọng dẫn đến việc tạm
thời không thể xuất hiện được nữa, và hắn cũng bị nội thương nghiêm
trọng, lúc này dẫn gọi ma khí, lồng ngực như bị hàng vạn lưỡi đao đâm
vào vậy.
Hắn cố ép mình nhịn đau, khẽ nhắm mắt lại.
Dần dần, bên trong vòng kết giới được Tỏa Lân Long giăng lên, một luồng
sáng bạc êm dịu bao phủ lấy hai người, hai bàn tay hắn cũng tản ra làn
sương cùng màu, đang từ từ dồn vào trong cơ thể của Trùng Trùng.
Nhìn từ xa, hai người như đang ôm chặt lấy nhau trong một chiếc vỏ trai khổng lồ vậy.
Trùng Trùng cảm thấy có hai luồng không khí lành lạnh nhưng rất thoải
mái đang xâm nhập vào trong cơ thể mình, nàng biết là Hoa Tứ Hải đã bắt
đầu chữa trị cho nàng nên vội vàng chỉnh đốn tinh thần.
Nàng
toàn tâm toàn ý tin tưởng vào hắn nên không hề chống đối một chút nào,
để hắn dẫn dắt cho suy nghĩ của mình. Nàng cảm thấy những luồng khí chạy tán loạn trong cở thể đều đang tập trung vào vùng bụng của mình như bị
nam châm hút vậy.
Thứ nóng hổi đó không phải là Huyền Hoàng Châu chứ? Rõ ràng khi vừa nuốt xuống, nó rất lạnh mà!
Song cũng phải nói, thứ nuốt từ miệng ắt là sẽ qua dạ dày, sau đó tất
nhiên là ruột, rồi sau đó, ọe, thật buồn nôn, không được nghĩ nữa.
Nhưng hình như Huyền Hoàng Châu không đi vào đường tiêu hóa mà hòa tan
vào trong tứ chi bách hài của mình hay là ở yên trong bụng như khi Long
lão đại còn sở hữu nó?
Tiên cũng được, Ma cũng được, Yêu cũng
được, Quỷ cũng được, hay thậm chí là Thiên đạo cứ nghe nói mà không thấy xuất hiện cũng được, tất cả đều phải đi qua con đường tu đạo. Là một
người hiện đại, nàng không quá am hiểu về đạo học, trước nay nàng đã
quen lý giải mọi chuyện trên góc độ của y học và khoa học mà thôi.
Có lẽ y học và khoa học đều dùng để phân tích, quan sát mặt ngoài cơ
thể người và vũ trụ nên trông có vẻ hơi dốt nát, còn tu đạo là thăm dò
những bí ẩn bên trong cơ thể và tinh thần của con người nên lại trông có vẻ huyền bí hơn, và Trùng Trùng không thể nào nắm bắt được thứ gọi là
tu đạo này, cứ cảm thấy nó rất quái lạ. Nâng cao sức mạnh bản
thân, kích thích tiềm năng cá nhân, đạt đến một không gian khác được
trường sinh bất lão cũng thôi, vậy mà rất nhiều thứ còn được họ tu luyện ra đặt trong bụng mình lại là cái gì?
Lẽ nào là —— Sỏi?!
Sỏi của heo gọi là Trư Sa, sỏi của bò gọi là Ngưu Hoàng, lẽ nào sỏi của Yêu gọi là Nội Đan, sỏi của Tiên gọi là Chân Nguyên, sỏi của Ma gọi là
Ma Nguyên? Vậy thì Nguyên Anh, Độ Kiếp, Phi Thăng có phải là hồn lìa
khỏi cơ thể không?
Nàng đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng cảm thấy luồng khí nóng đang tụ tập trong cơ thể bắt đầu chạy tán loạn như có
một con rắn con muốn xông ra khỏi đầu nàng vậy, khó chịu vô cùng, may có một luồng khí lạnh xâm nhập từ đỉnh đầu ép luồng khí nóng này xuống.
“Tập trung.” Giọng nói của hắn vang lên bên tai nàng.
Trùng Trùng giật mình, tuy không hiểu nổi đạo thuật và tu tiên nhưng
nàng vẫn biết rằng nếu nàng không tập trung vào việc chữa trị này thì có thể sẽ phải tẩu hỏa nhập ma, nói không chừng còn liên lụy đến Hoa Tứ
Hải nữa.
Mà hắn vốn đã là Ma rồi, vậy hắn còn có thể bước vào giai đoạn “Ma” càng sâu hơn, càng đáng sợ hơn không?
Thật ra thì đã nhiều ngày trôi qua rồi mà lòng dạ của nàng cứ mãi rối bời, không lúc nào được yên bình.
Nhìn vẻ ngoài thì ngoại trừ còn hơi thở cuối cùng ra, nàng gần như là
một người chết, nhưng chỉ có nàng biết, rằng nàng chỉ không nói được,
không động được thôi, ý thức vẫn không hề mất đi.
Lúc ấy nàng
một lòng muốn chắn giữa hùng yêu và Hoa Tứ Hải, song thần khí màu vàng
kim trong người nàng lại như nước lũ mà tràn khắp người nàng, cơ thể như đang bị lửa đốt, làm nóng chảy hết cả người nàng.
Sau đó nàng
chặt tay của hùng yêu ra sao, ngã văng ra ngoài thế nào thì nàng hoàn
toàn không cảm nhận được, chỉ thấy mình bị nhốt trong một nơi bốn phía
đều trắng xóa không rõ phương hướng, không tọa độ, không khoảng cách,
không thời gian, cái gì cũng không.
Nàng sốt ruột lớn tiếng gọi nhưng không một ai nghe thấy, song điều lạ lùng là phảng phất có một
đôi mắt thu hết mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài và lưu trữ trong tim nàng
vậy, khiến nàng nhìn thấy được, nghe thấy được tất cả mọi chuyện.
Nàng nhìn thấy hắn một đao bổ đôi hùng yêu, thấy hắn bay trên không sốt ruột đi tìm nàng nhưng lại tìm không thấy.
Nàng nóng lòng, không biết vì sao Khước Tà Song Kiếm lại hiểu được suy
nghĩ của nàng, bèn lóe lên ánh sáng mờ nhạt để hấp dẫn hắn.
Sau đó hắn đáp xuống, ôm lấy nàng gọi: Trùng Trùng!
Từ trước đến nay hắn luôn gọi nàng là đệ tử thấp kém phái Thiên Môn làm nàng rất bực tức, đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, sự ấm áp và tự
nhiên biết bao ấy, phảng phất tất cả mọi yêu thương và thương tiếc trên
thế gian này đều được gói gọn trong hai chữ ấy.
Hai chữ này được thốt ra từ miệng hắn, tim nàng vì nó mà đập, vì nó mà tan. Gửi thanks