Rõ ràng là không hề
ngờ rằng nàng sẽ đột ngột tấn công nên sau tiếng kêu thể hiện sự kinh
ngạc, đối phương cũng rút kiếm ra chống đỡ, một vầng sáng lam đậm quét
qua không trung.
Ba ánh kiếm quang va chạm nhau trên không
trông đẹp vô cùng, nhưng lại không hề gây ra tiếng động va chạm mạnh mà
quấn lấy nhau như bánh quai chèo, tạo cảm giác chúng không hề có sát
khí, ngược lại còn rất thân thiết với nhau nữa.
Trùng Trùng
ngẩn ra khi thấy kiếm quang này rất quen, nhưng nàng chưa kịp nhớ ra thì đã thấy gan bàn tay tê tê, Khước Tà Song Kiếm tuột khỏi tay, chúng bay
đi rất xa, chuôi kiếm còn bắn ra ánh sáng tựa như sao băng vậy, và bay
đồng thời với chúng còn có cả kiếm của đối phương nữa.
”Lục sư huynh!”
”Thất sư muội!”
”Ối, thần kiếm!”
”Đuổi theo!”
“Địch ta” rối loạn như tơ vò, cả hai chỉ luống cuống cho nhau một cái
liếc mắt rồi lập tức lần đuổi theo kiếm quang. Bạch Trầm Hương đã nhiều
lần nhấn mạnh rằng chúng là vật còn quan trọng hơn cả mạng sống, tuy
Trùng Trùng không quá tán thành, nàng vẫn luôn cảm thấy mạng sống của
mình quan trọng hơn tất thảy, nhưng hai thanh kiếm ngắn ấy chính là vật
có thể giữ được mạng sống của nàng.
May mà ba thanh thần kiếm
không bay quá xa, hai người nắm tay nhau bay đi, chỉ trong chớp mắt đã
đuổi kịp chúng. Vừa đến nơi đã thấy Diệt Hồn Kiếm của Ôn Đạo Ất cắm ở
chính giữa một mảnh đất ngập nước, Khước Tà Song Kiếm thì bay vòng quanh nó, ba thanh kiếm cứ ù ù mãi, dường như chúng đang chơi rất vui vẻ.
Trùng Trùng bước nhanh đến cầm lấy Khước Tà Kiếm, hai thanh kiếm ma sát mạnh vào nhau làm lửa bắn tung tóe hồi lâu rồi mới dừng lại: “Hai thanh kiếm tàn không nghe lời chúng mi, không có mệnh lệnh của ta mà cũng dám tự mình chạy đi chơi với bạn bè? Muốn chết hả? Có tin ta lấy đá Chân
Hỏa nung chảy bọn mi không?”
Ôn Đạo Ất trợn trừng mắt nhìn Trùng Trùng, y cẩn thận lấy Diệt Hồn Kiếm về cất kỹ.
Sư phụ nói tám thanh thần kiếm này là thần khí trời cao để lại, thà
rằng mình chết cũng phải bảo vệ chúng. Bình thường bọn họ rất yêu thương chúng, không chỉ ngày nào cũng lau chùi mà ban ngày mang theo bên người cũng rất cẩn thận, ban đêm khi ngủ còn phải đặt chúng lên giá đỡ đặc
chế bằng gỗ đàn hương.
Không một ai ngày nào cũng tiện tay vứt
thần kiếm lung tung, dùng chúng gọt trái cây, đốn củi, xem chúng như
kéo, còn lúc còn ném chúng như phi tiêu, mà bây giờ còn ma sát chúng vào nhau, chẳng sợ lưỡi kiếm bị thương giống như Trùng Trùng cả.
Trùng Trùng nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Ôn Đạo Ất thì biết y
đang nghĩ gì, bèn tiến lên một bước, chỉ vào Diệt Hồn Kiếm rồi nói:
“Thần kiếm là vật có trí tuệ, chúng giống như trẻ con vậy, suy cho cùng
vẫn là sắt thép cần phải mài giũa, phải có người dạy dỗ, răn đe chúng.
Người ta hay nói yêu cho roi cho vọt, các huynh cứ mãi yêu chiều chúng
như vậy, rốt cuộc là người đang dùng kiếm hay là kiếm đang dùng người?”
”Nhưng sư phụ nói ——”
”Con người sư phụ rất tốt, dáng dấp cũng không tệ, nhưng có lúc nói
chuyện thì lại giống như là —— thôi, huynh hiểu ý muội là được rồi. Theo ý của sư phụ thì như vậy thần kiếm đã chẳng phải vật cứu vớt chúng sinh rồi, bởi vì chúng sẽ bị thương mà! Dứt khoát xem chúng như bảo bối giữ
núi, chờ người khác tới chiêm ngưỡng đi. Sư huynh, huynh phải hiểu điều
này, một thanh kiếm mà không phát huy được tác dụng của nó thì nó sẽ
không còn giá trị tồn tại nữa!” Nàng nói rất hùng hồn, cố gắng lờ đi
hành vi không một chút tôn trọng thần kiếm của mình.
Nhưng
Khước Tà Kiếm bị gãy sau đó được đúc lại cũng được xem như là làm một
thanh mới rồi, lại bởi vì trong quá trình đúc lại có sử dụng máu của
Trùng Trùng, nên chúng có khả năng hiểu được suy nghĩ của nàng, cũng đã
quen với sự đãi ngộ như vậy. Ngoài ra, Trùng Trùng có tâm hồn tự do
thoải mái, nhưng qua sự phản ánh của Khước Tà Kiếm thì đó lại trở thành
linh khí ép người, song thật ra nhất trong thời kỳ cuối giữa thần kiếm
và kiếm chủ, thể theo tình trạng trước mắt thì chỉ có cặp đôi Trùng
Trùng là tốt nhất.
”Lục sư huynh, huynh đưa Diệt Hồn Kiếm cho
muội, muội dạy dỗ nó giúp huynh. Đúng là không nghe lời quá mà! Dám
quyến rũ cặp đôi bảo bối ngoan ngoãn của muội chạy nhảy khắp chốn, khiến chúng rời xa tầm tay của muội.” Trùng Trùng lại tiến lên trước một
bước.
Ôn Đạo Ất lùi về sau, ngượng ngùng giấu kiếm ra sau lưng, “Không dám phiền đến sư muội, huynh —— huynh —— xin lỗi.”
”Diệt Hồn Kiếm của huynh là vật xua đuổi tà ma tốt nhất, nó có thể
khống chế mọi loại quỷ quái, mang nó đi đêm cũng không lo gặp phải ma
quỷ.” Trùng Trùng học theo giọng điệu nho nhã của Đao Lãng sư thúc,
“Nhưng hiện giờ nó chưa được khử sạch lệ khí (hận thù, tà ác), chính khí chưa thức tỉnh hoàn toàn, muội có thể giúp huynh. Nào, để khí trừ tà
của muội khử giúp huynh.”
”Có lẽ —— có lẽ không cần phiền đến
sư muội đâu.” Trong phút chốc Ôn Đạo Ất không tiêu hóa kịp lời nói của
nàng, lại không dám đột ngột thay đổi thái độ với thần kiếm, sợ hãi quá
bèn chạy đi trốn. Diệt Hồn Kiếm cảm nhận được suy nghĩ và “sát khí” hùng mạnh từ kiếm chủ của Khước Tà Kiếm nên cũng rung ù ù bày tỏ sự hoảng
sợ.
”Đừng sợ, Băng Ma Đao của Ma Vương cũng từng bị muội ném
xuống giếng rửa sạch mùi máu tanh rồi, một Diệt Hồn Kiếm nhỏ nhoi thì là gì chứ.” Nữ ma đầu tiếp tục vươn móng vuốt ra.
Vừa nghe thấy tên Hoa Tứ Hải thì đầu óc đang bị Trùng Trùng tra tấn của Ôn Đạo Ất lập tức tỉnh táo lại.
”Sư muội, thân thể của muội đã bình phục hoàn toàn rồi sao? Do ma đầu
kia chữa trị giúp muội hay sao?” Y chuyển đề tài, kết quả khá thành
công, bởi vì vừa nhắc tới Hoa Tứ Hải là trái tim của nữ ma đầu liền mềm
oặt đi.
Đúng vậy! Hắn đã giúp nàng, hắn cứ luôn giúp nàng, ngay cả khi hắn trúng phải kế mượn đao giết người của Mao Lư, ngay cả khi
nàng cứ luôn vô ý cản trở công việc của hắn, mà hắn vẫn cứ giúp nàng,
thậm chí là xả thân vì nàng, đây không phải yêu thì là cái gì chứ?!
Ôn Đạo Ất thấy Trùng Trùng mỉm cười thì tưởng là nàng vui vì được bình
phục, bèn vội nói: “Sư muội mới bình phục không nên quá lao lực, hay là
chúng ta tìm đường trước rồi mới tính xem bước tiếp theo nên làm gì được không?”
Sư huynh nói chí phải, quả nhiên là người bình tĩnh lý trí, phải tìm đường trước. Đúng rồi, đường đâu? Đường!
Trùng Trùng hoảng hốt vội vàng nhìn ngó xung quanh, nhưng chỉ nhìn thấy cảnh vật như đúc của đầm nước, mà dấu chân của Hoa Tứ Hải thì biến mất
không thấy tung tích!
Lúc nãy nàng và lục sư huynh tưởng đối
phương là kẻ địch, chưa suy nghĩ thấu đáo đã ra tay tấn công lẫn nhau,
nhưng bởi Khước Tà Kiếm và Diệt Hồn Kiếm đều là thần binh bát kiếm, quen biết hơi thở của nhau, khôn ngoan lanh lợi như nhau, bèn rủ nhau bay về một phía chơi, mà hai người họ lại sốt ruột đuổi theo, sau đó để lạc
mất dấu chân của Hoa Tứ Hải, dẫn tới kết quả bị nhốt tại nơi này của bây giờ.
Làm sao đây? Núi Cổ Quái, đầm Mạc Sân biến đổi thất
thường, địa hình phức tạp, nàng với lục sư huynh là một cặp siêu mù
đường, đi trên con đường chính mà cũng lạc đường, hiện giờ ở trong đầm
chẳng phải là sẽ bị nhốt đến chết hay sao?
”Sao vậy, sư muội?”
Ôn Đạo Ất không hiểu vì sao gương mặt hồng hào của Trùng Trùng thoáng
chốc trở nên trắng bệch, bèn cất tiếng hỏi.
Lúc sư muội bị
thương có dùng tâm ngữ bảo y đến đảo Thương Hải đưa thư, tuy y không yên tâm nhưng y biết xưa nay vị sư muội này rất mưu trí, nàng làm vậy chắc
chắn là có ý nghĩa sâu xa nào đó, nên y đã tự động rời khỏi.
Nhưng muốn đến đảo Thương Hải thì phải tìm được con đường bí mật, nếu
không thì sẽ phải vòng qua núi Cổ Quái, đầm Mạc Sân, y cứ đi mãi sau đó
thì lạc đường. Rõ ràng y đã đi theo mặt trời, mặt trăng và ngôi sao rồi
mà, sao lại thế được? May mà trời rủ lòng thương để y gặp được sư muội,
nhưng nhìn mặt nàng, hình như cũng không chắc chắn rằng sẽ tìm được
đường đi.
”A, Vạn Sự Tri và A Đẩu đâu rồi?” Trùng Trùng bỗng nhớ ra.
Ôn Đạo Ất rụt người lại, sợ sư muội nổi giận sẽ giết người, vừa ngẩng
đầu đã thấy ánh mắt sắc bén của nàng, y không dám giấu diếm nữa, bèn nói một cách ấp úng: “Bất cẩn —— bất cẩn để lạc mất nhau rồi!”