Ôn Đạo Ất mừng rỡ, Trùng Trùng cũng phối hợp cười ha hả, nhưng lòng có hơi thất vọng.
Hai muội muội tiên nữ này nói là đến đây theo lệnh của sư phụ, điều đó
chứng tỏ nàng đã đoán đúng, có người đã sớm đưa thư đến Ẩn Lưu rồi.
Nàng đã sớm biết Bạch Trầm Hương sẽ không gửi gắm niềm hy vọng lên
người nàng và lục sư huynh đâu, vì dù sao Ma đạo cũng đang theo dõi sát
sao mọi hành động của Tiên đạo mà.
Nói không chừng hai người bọn nàng là mồi câu Bạch Trầm Hương cố ý thả ra nữa chứ.
Cái ông sư phụ vô lương tâm chết tiệt này! Quả nhiên càng là người ra vẻ mộ đạo thì càng nham hiểu xảo quyệt, lẽ trời soi rõ!
Nhưng ngược lại nàng không hề đoán được rằng thật ra con đường bí mật
dẫn đến Ẩn Lưu lại chỉ là một kết giới ẩn giấu trong núi Cổ Quái, đầm
Mạc Sân.
Vị trí của nó vốn đã khó tìm rồi, mà có lẽ chỉ có mỗi
hai kẻ thần kinh là nàng với lục sư huynh mới bước lên thứ trông như cái bẫy ấy thôi.
”Trùng Trùng, sư phụ nói không sai, muội quả thật là phúc tướng.” Vì mừng rỡ mà gương mặt Ôn Đạo Ất trở nên kỳ lạ, hai
mắt sáng như sao, nhưng cũng có thể xem như là phản ứng của loài sói khi gặp được mỹ nhân.
Hừ, ngầm ý chẳng phải là nói nàng là đồ ngốc không có thực tài, chỉ nhờ vào số phân chó, đâm bậy bạ mới tạo được
thành tích sao?
Một người cổ đại như ông ta thì biết gì chứ, Kakashi trong Naruto nói đúng lắm, vận may cũng là thực lực!
”Hai vị đạo huynh, bọn ta còn phải về báo lại với sư phụ, hay là bây
giờ chúng ta đi thôi.” Lam Thiên nói rồi nhìn Trùng Trùng.
Trùng Trùng chỉ đành lề mề đứng dậy, trông rất không tình nguyện.
Nàng phải đi tìm A Đẩu và Vạn Sự Tri, nàng phải thăm dò bí mật lục đạo
bất hòa, nàng phải tìm đại ma đầu, nàng không muốn đến Ẩn Lưu gì đó đâu! Có lẽ nàng sẽ phải dừng chân ở đó một thời gian, nhưng nàng có quá
nhiều chuyện quan trọng phải làm, nàng không thể chậm trễ được.
Nhưng bây giờ nàng đã lên lưng hổ rồi, phải làm sao đây?
Nàng suy nghĩ lung tung nhưng biết không tránh được chuyến đi đến Ẩn
Lưu này rồi, vì vậy mà gần như là theo bản năng, nàng vươn tay bám lấy
cổ của Bạch Hạc, nhấc chân muốn leo lên, nhưng chưa bò được lên cổ của
nó thì xung quanh đã nổi lên tiếng kêu kinh hoàng, có của người cũng có
của chim, hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Trùng Trùng chớp mắt, ngạc nhiên nhìn Bạch Hạc chạy tít ra xa.
Hình như con chim to xác này rất thích nàng, không những mổ trán nàng
mà còn dụi nàng, giơ vuốt ra hất cát chơi với nàng trong lúc nàng đang
ngẩn người nữa, nó không hề giống thần điểu chút nào, còn đáng ghét hơn
cả Vạn Sự Tri nữa, mà sao bây giờ lại tránh nàng như tránh ma vậy?
”Vị Trùng đạo huynh này ——” Tiểu mỹ nhân Tiểu Vũ đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Bạch Hạc Long Đế không phải để cưỡi.” Mỹ nhân mắt lam thì trực tiếp
bật cười.
Không phải để cưỡi? Vậy thì làm sao vượt biển? Không
phải đã nói là Thương Hải dễ vượt, ẩn đảo khó tìm hay sao? Còn nữa, tại
sao tiểu mỹ nhân Tiểu Vũ cứ nói chuyện với nàng thì lại đỏ mặt vậy?
Nàng ngờ vực cúi đầu nhìn, sau đó tỉnh ngộ.
Bây giờ nàng đang trong dáng vẻ của Ấn Độ A Tam, bộ quần áo do thuộc hạ của Hoa Tứ Hải mua mặc trên người lại trông hệt như chiếc bao tải cũ
kỹ, còn che đậy hết những điểm nữ tính của nàng, trên đầu còn bọc khăn
nữa, nghĩ chắc mặt mũi cũng không được sạch sẽ, có nhìn sao cũng thấy
giống “đạo huynh phái Thiên Môn” chứ không phải “sư tỷ Tiên đạo”.
Thảo náo lúc nãy lục sư huynh không gọi nàng là sư muội mà gọi là Trùng Trùng, xem ra y trong thật thà vẫn mang chút lanh trí. Tuy hai mỹ nhân
này không giống kẻ lừa đảo, nhưng y vẫn đề phòng, không để lộ bí mật
nàng là nữ nhân.
Mà chắc chắn khi hai sư huynh muội họ vừa gặp
đã ra tay đánh nhau cũng là do nàng mặc nam trang, lục sư huynh không
nhận ra nàng thôi.
Nếu không bị hiểu lầm thì tốt biết bao,
không chừng lúc này hai người nàng đã đi theo dấu chân của Hoa Tứ Hải ra khỏi núi Cổ Quái, đầm Mạc Sân rồi, không cần bắt buộc phải đến Ẩn Lưu!
”Xin hỏi các sư muội Ẩn Lưu, rốt cuộc phải làm sao mới vượt được biển
Thương Hải?” Ôn Đạo Ất hỏi, “Hai sư huynh —— đệ bọn ta rất muốn bái kiến chưởng môn sư thúc của Ẩn Lưu.”
Hả? Chưởng môn sư thúc? Có
nghĩa là một người già? Cũng có nghĩa là cho dù bà ấy chưa từng trải qua nhưng cũng có nghe nói qua về đại chiến lục đạo rồi? Cũng tức là hoạt
động gián điệp của nàng không nhất thiết phải về núi Vân Mộng mới làm
được, ở đây cũng có thể nghe ngóng được? Vậy thì chuyến đi đến Ẩn Lưu
của nàng cũng không có vẻ là tổn hao thời gian chứ!
Trùng Trùng đã quen tìm hy vọng trong tuyệt vọng, đã không thể quay đầu bỏ chạy thì sau khi phát hiện ra chuyện có ích lợi cho mình thì tâm trạng cũng được thả lòng, bén nháy mắt với Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ muội muội, không phải là
muội cõng ta vượt biển đấy chứ? Ta nghe nói thuật Hành Tẩu của Ẩn Lưu là cao minh nhất trong Tiên đạo đấy.”
Tiểu Vũ nghe xong đỏ mặt cúi đầu xuống.
Lam Thiên ở một bên trông thấy, tưởng rằng Trùng Trùng trêu ghẹo sư
muội của mình, tâm trạng hơi khó chịu. Nhưng kỳ lạ là nàng lại không hề
có ác cảm với hai vị đạo huynh này, hơn nữa các tỷ muội trên đảo cũng
đang mong ngóng hai người này đến, nên bây giờ nàng cũng không đành phất tay bỏ đi, chỉ đứng chắn trước mặt Tiểu Vũ mà nói: “Bạch Hạc Long Đế,
chân có tinh vân, chúng ta chỉ cần nắm lấy Tơ Thiên Tàm trên cổ nó rồi
theo sau nó là được. Trùng đạo huynh, trên Thương Hải dày đặc sương mù,
ngay cả bọn ta cũng thường xuyên bị lạc đường, chỉ có Bạch Hạc Long Đế
mới có thể tìm được đường đến đảo một cách dễ dàng. Mà nó lại bé như vậy thì làm sao có thể cõng người được chứ?”
Ôn Đạo Ất lập tức
vâng, sau đó quay đầu liếc Trùng Trùng một cái và ho khẽ, ý bảo nàng
phải đoan chính, đừng làm mất phong thái của phái Thiên Môn.
Trùng Trùng ném trả cho y một cái trừng dữ dằn làm y chẳng hiểu làm sao, không biết lại đắc tội gì với vị sư muội này rồi. Chỉ đành tiếp lời với hai sư muội Ẩn Lưu này thôi, mà đằng sau lưng thì sát khí đằng đằng làm lưng y đổ cả mồ hôi.
”Tiểu Vũ, muội đưa Ôn đạo huynh, tỷ đưa
Trùng đạo huynh.” Lam Thiên nói xong thì huýt sáo gọi Bạch Hạc Long Đế
đang trốn ở phía xa, sau đó kéo một con đến trước mặt Trùng Trùng rồi
nói: “Trùng đạo huynh cầm lấy Tơ Thiên Tàm này đi, sau đó đứng bên cạnh
Bạch Hạc là được.”
Trùng Trùng dại ra nhìn bàn tay với các ngón tay trắng trẻo thon dài vươn đến dưới mũi mình mà không biết nên cầm ở
đâu, bởi vì nàng không nhìn thấy dây tơ gì cả, lẽ nào vị sư muội Ẩn Lưu
này có vấn đề về thần kinh? Nàng có cần phải phối hợp với họ làm một màn bay giả không?
Nghe nói người thần kinh không bình thường rất
đáng sợ, chọc đối phương nổi giận rồi thì sẽ mang hai sư huynh muội họ
ra băm thành thịt vụn hiệu Thiên Môn mất.
”Trùng đạo huynh, cầm đi.” Lam Thiên giục.
Trùng Trùng nhìn sang Ôn Đạo Ất, thấy y cũng đang ngẩn người nhìn bàn
tay của Tiểu Vũ thì biết sư huynh cũng không nhìn thấy Tơ Thiên Tàm gì
đó giống nàng, hơn nữa còn đang mong nàng đưa ý kiến.
Nàng hết cách, đành vươn tay ra, sờ soạng bàn tay của Lam Thiên.
Không phải là nàng đang xâm phạm vị sư muội này, trước nay giới tính
của nàng rất bình thường, nàng không có hứng thú với nữ nhân, nhưng quả
thật là nàng không nhìn thấy cái Tơ Thiên Tàm gì đó ở đâu cả, chỉ hoàn
toàn dựa vào xúc cảm hệt như thầy bói xem voi.
Sau khi nắm được rồi, nhìn gượng mặt ửng đỏ của Lam Thiên, nàng bỗng ngộ ra một điều,
thứ không nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại, bởi vì trong tay nàng đích thực đang cầm một sợi tơ mềm dẻo.
Tơ Thiên Tàm có
tồn tại, chẳng qua là nó trong suốt đến không nhìn thấy mà thôi, đấng
sáng thế đúng là thần kỳ, thế giới của kiếm tiên quả nhiên khác xa, cả
hiện tượng vật lý cũng cũng không phải là thứ mà một con gà ở thế giới
này như nàng có thể hiểu biết được.
Gật đầu với Ôn Đạo Ất rồi nắm chặt Tơ Thiên Tàm trong suốt, Trùng Trùng đi qua bên cạnh chếch về phía sau của Bạch Hạc.
Ôn Đạo Ất mừng rỡ làm theo Trùng Trùng làm Trùng Trùng nhìn mà tức. Y
làm sư huynh kiểu gì vậy, cái gì cũng bảo sư muội nàng đây đưa ý kiến!
Điều này bất giác khiến nàng nhớ đến Yến nhị sư huynh.
Yến nhị
sư huynh không những đẹp trai mà con rất man, ai nói chủ nghĩa đàn ông
không dùng được? Chủ yếu là xem nữ nhân làm sao để thích ứng kiêm lợi
dụng nó thôi.
Bạch Hạc kêu lên, tiếng kêu thánh thót của nó nghe mà chói tai. Kế đó, nó vỗ cánh bay lên.
Lúc đầu Trùng Trùng còn hơi căng thẳng, nhưng cơ thể vừa bay lên không
thì dưới chân đã xuất hiện một làn sương màu tím nhạt không rõ hình
dáng, diện tích khoảng vài mét vuông, trong làn sương có những đốm sao
li ti đang lóe sáng trông thật đẹp, khiến người khác có cảm giác mình
đang đứng trên tấm thảm nạm đầy đá quý vậy.
Thì ra đây chính là Bạch Hạc Long Đế, chân có tinh vân.
Bạch Hạc càng bay càng cao, nàng kinh ngạc thấy trước mắt ngoài sương
mù ra thì chẳng thấy gì, nhìn lên trên không thấy trời, nhìn xuống dưới
không thấy biển, cả Ôn Đạo Ất và Tiểu Vũ ở cách đó không xa cũng mất
tăm, trong làn sương cũng có những đốm sáng lúc ẩn lúc hiện, hoàn toàn
khác xa với sương mù bình thường,
Nhưng thời gian bay không quá lâu, chỉ trong chốc lát thì Lam Thiên đã quay sang nói với nàng: “Trùng đạo huynh, chào mừng đến Ẩn Lưu tại đảo Thương Hải..”