Vừa mới bước chân ra
khỏi cửa phòng thiền đã thấy bầu trời quang đãng tự dưng hiện lên một
chiếc cầu vồng rực rỡ sắc màu, nhưng chiếc cầu vồng này lại không hề đơn giản, các sắc màu cứ xoắn xuýt lại với nhau, hai sắc tím xanh yếu ớt
lòng vòng bên trong, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại đầy rẫy hiểm nguy.
Tu tiên đến cảnh giới của Bạch Trầm Hương đã không cần phải bay bằng
kiếm trong một cự ly ngắn nữa, chỉ cần nhún người nhảy lên, người khác
chỉ thấy bóng dáng của ông ta biến mất trên không trung, thay vào đó là
một luồng sáng đỏ nhạt quét qua bầu trời, tiếp đó đã đáp xuống “hiện
trường vụ án”, cũng chính là võ trường của Lễ Phật tự.
Lúc này
trong ở chính giữa võ trường có mười mấy người đang vây lại, tất cả đều
tung hai chưởng lên cao, cố gắng điều khiển vũ khí đã xuất lên trên
không của mình, trong đó có cả Thương Đế Ất, Yến Tiểu Ất và Ôn Đạo Ất.
Trên bầu trời đầy rẫy sắc màu, nhưng tất cả đều bị quanh quẩn xung quanh chiếc cầu vồng ấy, có vẻ như bị hút vào rồi, không thể nào thu vũ khí
và pháp lực về được.
Có hai người đang đứng ở hai đầu cầu vồng, trong đó một bên chính là đại đệ tử Huyền Phong của Lễ Phật tự, lúc này y đã mồ hôi đầm đìa, áo tăng màu vàng đã ướt đẫm, trông có vẻ đang
chống đỡ rất cực khổ, bên còn lại chính là “liệt đồ” của ông ta, hình
như nàng còn thảm thiết hơn bên kia, gương mặt trắng không còn một tơ
máu, hai tay run lẩy bẩy và đang càng ngày càng cong gập lại, lập tức
thôi sẽ không còn chống chọi được nữa.
Cả võ trường chỉ có mỗi
Dung Thành Hoa Lạc đã tỉnh lại không tham gia trận chiến, và lúc này
đang sốt ruột như kiến bò trên chảo, khi nhìn thấy Bạch Trầm Hương đến
thì lập tức chạy vài bước lên trên, hấp tấp gọi: “Sư phụ!”
Bạch Trầm Hương khẽ phất tay ngăn cản nàng nói tiếp rồi cấp tốc nhún người
bay lên trên không, đáp xuống chiếc cầu vồng tập hợp đủ mọi sắc màu ấy,
tay phải tung chưởng, ngay sau đó tay áo bào lập tức căng phồng lên như
hứng trọn gió, một sức mạnh vô hình tựa như bàn tay khổng lồ nắm trọn
lấy chiếc cầu vồng.
Kế đó, ông ta giật mạnh một phát, chiếc cầu vồng hút trọn mọi ánh sáng ấy lại bị chính ông ta kéo cho đứt lìa và
ném lên càng cao hơn, trong lúc đó nó vẫn cứ vang lên tiếng tách tách
như lửa cháy, vẫn lấp lóe các sắc màu rực rỡ, nhưng ngay tức khắc đã
biến mất không còn bóng dáng.
Tiếng hô hoán nổi lên bốn phía,
tiếng vũ khí rơi không ngừng vang lên, những người tham gia tỷ võ được
giải thoát khỏi pháp lực lũ lượt đổ ập xuống đất, mà Bạch Trầm Hương thì quay người qua, chỉ một bước đã từ trên không đáp xuống đất, vạt áo bào và tay áo to rộng phấp phới trong gió, cả người đều biểu hiện lên vẻ
phóng khoáng khôi ngô, hành động nhẹ nhàng dứt khoát, làm cho Lan Trúc
vừa mới chạy qua đây nhìn mà hai mắt phát sáng, mến mộ không thôi.
”Trăm năm không thấy Bạch đạo huynh ra tay rồi, hôm nay được thấy, tu
vi của Bạch đạo huynh lại tiến bộ lên nhiều rồi, lão nạp xin bội phục.”
Nam Minh đại sư thán phục.
”Đúng rồi đúng rồi, Bạch sư huynh quả nhiên là cao thủ đệ nhất Tiên đạo ta.” Lan Trúc cười híp mắt khen tặng.
Bạch Trầm Hương cố gắng hơi cong khóe môi xem như cảm tạ, nhưng hàng
mày lại nhíu chặt, “Nam Minh sư huynh, do tiểu đồ nghịch ngơm, không
hiểu lễ nghĩa dẫn đến việc suýt nữa gây ra tai họa, kính mong Nam Minh
sư huynh rộng lòng tha thứ.” Nói rồi quay lại đi xem đứa đầu sỏ kia.
Nhưng cái ông ta thấy là Trùng Trùng và các sư huynh khác nằm thành một đống, nhưng những người khác đều đã đứng dậy rồi, chỉ còn mỗi nàng nằm
bất động trên bãi cỏ, ba sư huynh đang hoảng hốt vừa lay vừa gọi nàng.
Bạch Trầm Hương thấy rét lạnh, thầm nói không phải là liệt đồ này bị
thương nặng rồi chứ? Tức thì không rãnh hàn huyên với Nam Minh đại sư
nữa, bước nhanh đến bên Trùng Trùng, một tay đỡ gáy nàng, khẽ khàng giúp nàng ngồi dậy.
Vừa thăm dò huyệt Linh Đài của nàng thì Bạch
Trầm Hương không cần ai chọc cũng tức, ngón tay điểm một phát lên đùi
của Trùng Trùng.
Một tiếng bịch và tiếng kêu thét cùng lúc vang lên, Trùng Trùng một giây trước còn như người bị thương nặng sắp ngủm
bây giờ lại nhảy cẫng lên như bị lửa đốt mông, nói giọng hờn dỗi: “Sư
phụ điểm huyệt tê của người ta làm gì vậy, ôi ôi, tê quá tê quá.” Rồi
vươn tay bắt lấy Thương Đế Ất đang đứng bên cạnh.
”Liệt đồ! Vi
sư vừa nhìn đã biết rồi, còn muốn gây họa sao?” Bạch Trầm Hương lửa giận ngút trời mà không biết trong mắt của Lan Trúc, dáng vẻ tức giận của
mình đẹp trai biết bao, bây giờ ông ta chỉ đăm đăm vào việc Trùng Trùng
giả chết để trốn tránh trách nhiệm mà thôi.
”Chẳng qua chỉ tỷ
thí đạo pháp một chút với Huyền Phong sư huynh, sau đó xảy ra chút
chuyện ngoài ý muốn thôi mà.” Trùng Trùng trốn ra sau lưng Thương Đế Ất, bởi vì biết mình đuối lý nên giọng nói nàng nhỏ như muỗi kêu, đại sư
huynh thân hình cao to như chú gấu vậy, là một tấm bia đỡ tuyệt vời.
”Đạo hạnh của ngươi ra sao mà dám tỷ thí với Huyền Phong, đúng là không biết lượng sức mình! Qua đây! Nói rõ ràng là chuyện gì?” Bạch Trầm
Hương quát lên.
Trùng Trùng lắc đầu tỏ ý không thể ngoan ngoãn
qua đó để sư phụ một chưởng đánh chết được. Đầu năm nay, sư phụ đánh
chết đệ tử đã trở thành chuyện đương nhiên rồi, có làm gì cũng không
chối cãi được, vẫn nên an toàn là trên hết thì hơn.
Bạch Trầm
Hương cảm thấy trán mình đang giật giật, nhưng phát tiết ngay tại trận
cũng không tốt cho lắm. Thật ra chẳng qua là ông ta chỉ muốn xem thử
liệt đồ này có bị nội thương hay không, sợ lúc nãy mình giận quá mất
khôn làm nàng bị thương thôi.
”Huyền Phong, vẫn là con đến đây
nói đi.” Nam Minh đại sư gọi đệ tử của mình, “Mã Nghị sư điệt là khách,
lại vào Tiên đạo không lâu, đây lại chẳng phải là đại hội luận pháp, sao con lại ra tay không biết kiềm chế như vậy? Làm ái đồ của Bạch sư thúc
bị thương thì biết làm sao đây?”
Huyền Phong là một hòa thượng
trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dung mạo hiền hậu, có nhìn làm sao cũng không giống sẽ đánh người vô cớ. Lúc này y đã gần như kiệt sức, nhưng vẫn gắng gượng người đứng dậy, trước tiên là hành lễ với sư
phụ, sau đó đi đến trước mặt Bạch Trầm Hương nói: “Bạch sư thúc, xin thứ lỗi tiểu điệt đã vô lễ, Mã Nghị sư muội không sao chứ?”
”Nó
thì có chuyện gì chứ, ngược lại là con kìa, không sao chứ?” Bạch Trầm
Hương kiểm tra mạch của Huyền Phong, thấy y chỉ mất sức nhưng không bị
nội thương, lúc này mới yên lòng, sau đó lại quay người nhìn Trùng
Trùng.
Trùng Trùng đang ló đầu ra từ sau lưng Thương Đế Ất để
nhìn lén, thấy ánh mắt sắc bén của Bạch Trầm Hương quét qua đây thì lại
vội vã rụt trở về.
Huyền Phong nói: “Cám ơn Bạch sư thúc, nếu
không phải được sư thúc cứu, chỉ e rằng tiểu điệt và các sư huynh đệ đều sẽ bị thương. Thật ra chuyện này không thể trách Mã Nghị sư muội đ ——”
Bạch Trầm Hương được xưng tụng là cao thủ đệ nhất Tiên đạo, xem ra
không phải là hư danh, lúc nãy ông ta chỉ đơn giản một kéo một vung đã
giải được thế giằng co của nhiều người như vậy. Tuy nàng đã từng thấy sư phụ ra tay, nhưng được nhìn tận mắt như vậy thì vẫn là lần đầu tiên.
Đồ sư phụ chết tiệt, lúc đánh nhau còn đẹp trai như vậy, đáng tiếc ông
ta cứ khăng khăng không chịu nghe nàng giải thích, xảy ra chuyện gì cũng quen nếp đổ lên đầu nàng, thật oan ức quá đi! Nhưng mà không sao, bây
giờ mọi người đều đã đến đây như mong muốn của nàng rồi, lúc này chính
là lúc tạo thời cơ cho Tiểu Bát làm việc.
Kế giương đông kích
tây của nàng đúng là hay thật mà! Không nàng thì còn ai nghĩ ra được nữa chứ? Trùng Trùng vui vẻ nghĩ ngợi, hoàn toàn không nghe thấy Huyền
Phong sư huynh nói cái gì, mà Bạch Trầm Hương thì chỉ nghe vài câu đã
hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra là các đệ tử của ông ta xông vào võ
trường, thấy các đệ tử Lễ Phật tự đang luyện tập đạo pháp thì hai bên
bắt chuyện nhau, đứa liệt đồ này của ông ta trước nay không thích tu
luyện, mà chẳng biết sao lúc này lại thích thú vô cùng, cứ muốn tỷ thí
với nhau. Con người Huyền Phong thận trọng, vốn không muốn đồng ý, nhưng thấy nàng hưng trí bừng bừng thì không nỡ làm trái ý nàng, đành nói chỉ tỷ thí một chút thôi.
Huyền Phong là người tài xuất chúng
trong số những người đời sau của ba phái lớn, cũng biết Trùng Trùng vừa
nhập môn chưa lâu, nên chỉ nhún người lên tung một chưởng với một phần
pháp lực thôi, nào ngờ tuy Trùng Trùng tu hành còn nông nhưng lại mang
trong mình luồng thần khí thâm sâu, mà bản thân nàng lại không biết kiểm soát chính mình, vừa ra tay đã tung một chiêu tuyệt sát.
Nhưng vừa xuất chiêu xong, Trùng Trùng đã hoảng sợ nhận ra rồi, sợ làm người
khác bị thương nên vội vã thu chiêu lại, nhưng pháp lực đã tu luyện
nhiều năm của Huyền Phong phản ứng lại theo bản năng, đã đánh trả lại
một chiêu hệt theo thế công của Trùng Trùng. Thương Đế Ất, Yến Tiểu Ất
và Ôn Đạo Ất đứng xem ở một bên hốt hoảng chưa kịp nghĩ ngợi đã ra tay
ngăn cản.
Nhưng ba người vừa ra tay thì tình thế lại bất lợi
cho Huyền Phong, các sư đệ của Huyền Phong chỉ đành ra tay giúp đỡ cho
sư huynh của mình, kết quả sức mạnh của tất cả mọi người bị cuốn vào
nhau và bị thần khí vàng kim lớn mạnh của Trùng Trùng hút chặt lấy,
không một ai chạy thoát được, và ai buông tay ra trước đều sẽ nghênh đón một con đường chết, nên chỉ đành trụ lại.
Nếu không phải có
người cấp tốc báo tin, nếu không phải ông ta đến đây kịp thời thì e rằng tất cả đều sẽ bị thương mất thôi. Nhưng suy cho cùng vẫn là do đứa liệt đồ kia của ông ta gây ra cả.
”Đế Ất, mang nhốt Mã Nghị vào
phòng dành cho khách, không cho nó chạy lung tung nữa!” Bạch Trầm Hương
nghe Huyền Phong nói xong thì nhìn Trùng Trùng đang trốn sau lưng đại sư huynh mình bằng ánh mắt giận dữ, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không
ổn, “Hoàng Ất đâu rồi?”
Há, lúc này mới nhớ tới Tiểu Bát sao? E là Tiểu Bát đã sớm nhân lúc lộn xộn mà làm xong chuyện rồi! Trùng Trùng cố gắng xem nhẹ đi ánh mắt đe dọa đang xuyên thấu qua cơ thể “gấu”
cường tráng của đại sư huynh mà bắn lên mình nọ, không thèm để ý đến nó.