Dịch: Bùm Bùm
Tại cửa điện Đá Đen, Hoa Tứ Hải nhìn xuống dãy kiến trúc dày đặc nhưng
rất trật tự dưới chân hắn, trận pháp được tổ hợp từ từng tảng đá to
tướng, xanh tươi bên trong, uy nghiêm bên ngoài, dưới khoảng trời được
Ma khí bao phủ dày đặc này chính là lãnh địa và thần dân của hắn.
Sau một thoáng cân nhắc, hắn vẽ quyết rồi chỉ ngón tay ra, một đốm sáng bạc nho nhỏ lập tức biến mất trong đêm tối. Ngay sau đó, một bóng đen
xuất hiện trước mặt hắn rồi cúi người hành lễ, người đó chính là Ám Xử
không phân rõ mặt mày trước sau.
”Trong lúc bổn Vương bế
quan, ngoại giới có từng xảy ra chuyện gì không?” Hắn hỏi, giọng nói còn lạnh lẽo trầm bổng hơn gió núi.
Ám Xử ấp úng không trả lời.
Hoa Tứ Hải nhíu mày lại, trước nay Ám Xử chưa từng thế này, lúc nào
cũng là dáng vẻ hỏi gì đáp nấy, chuyện gì mà khiến ngay cả Ám Xử cũng
không dám nói ra? Lẽ nào Trùng Trùng gặp chuyện gì rồi, lẽ nào có liên
quan đến Ma đạo sao?
”Đừng để ta phải hỏi lần thứ hai.” Hắn nói, không cần nổi giận mà đã bộc lộ được thái độ oai nghiêm.
”Quỷ Vương mượn Ma binh tiến đánh phái Thiên Môn, e rằng —— bây giờ
chắc đã về rồi.” Ám Xử trả lời một cách dè dặt, cả người cứng lại, đợi
phản ứng của Ma Vương.
Bất ngờ là Ma Vương không hành động gì,
nhưng gương mặt trắng bệch, ánh mắt lại sáng đến đáng sợ, chỉ thấp giọng hỏi: “Thế à? Ai đã cho phép?”
”Chuyện này được quyết định
trước khi Vương và Tây Bối quân sư quay về.” Ám Xử càng cúi đầu thấp
hơn, bóng dáng đen mờ hơi chút héo tàn.
”Phượng Hoàng.” Hoa Tứ Hải khẽ khàng thốt lên hai chữ này.
Một cơn gió núi thổi vèo qua, Ám Xử bất giác rùng mình, hắn cảm nhận
được sát khí đang lan tràn trong không khí, làm con người ta cũng sắp
thở không ra hơi. Cỏ cây bị gió thổi qua đều tản ra hơi thở mãnh liệt.
Hắn cảm nhận được, Vương, sắp nổi trận lôi đình rồi, nên bất giác co
người lại lùi về sau hai bước.
Hắn không hề biết rằng từng câu
từng chữ của hắn đều đang gõ vào trái tim của Hoa Tứ Hải, làm trái tim
của Ma Vương chợt như bị một bàn tay ma quỷ bóp chặt vậy, cơn đau cứ mãi từ tim lan tràn khắp tứ chi bách hài.
Phượng Hoàng!
Lúc hắn không có ở đây, chuyện trong Ma đạo đều do Tây Bối quyết định,
nếu Tây Bối không có mặt thì người quyết định sẽ là Phượng Hoàng. Tuy Ám Xử không khai ra tên của người đã cho Quỷ Vương mượn binh, nhưng câu
trả lời đã rất chắc chắn rồi.
Sao nàng cả gan dám làm chuyện
trọng đại như vậy?! Ngay cả khi hắn bị thương nặng quay về Tu La Vi
Mang, vội vã đến điện Đá Đen dưỡng thương, vì sao Phượng Hoàng không bẩm báo lại với hắn? Dám giấu nhẹm mọi chuyện! Nếu lúc ấy hắn biết chuyện
thì chắc chắn sẽ có thể ngăn cản kịp thời! Bây giờ, lão quỷ ấy đã quay
về, e rằng cho dù hắn có lập tức lao vội đến núi Vân Mộng thì cũng đã
trễ rồi. Nếu Quỷ Vương thua thì không sao, nếu thắng ——
Hắn không dám nghĩ!
Công lực của lão già đó ngang ngửa với hắn, lần đánh lén này làm sao
phái Thiên Môn chống đỡ được? Phái Thiên Môn bị tiêu diệt là chuyện tốt
với Ma đạo, nhưng người trên thế gian này chết hết cũng không sao cả,
còn Trùng Trùng thì làm sao? Nàng tiến bộ một cách thần tốc là thật,
nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực chiến, mà Quỷ Vương lại là kẻ làm việc
luôn tàn độc tuyệt tình, dù đã ở ẩn nhiều năm, nhưng xét theo phương
thức làm việc trước đây của lão ta, nơi nào lão ta đi qua thì nơi đó sẽ
gà chó cũng không tha.
Nàng sẽ thế nào đây?
Sợ hãi,
nỗi sợ hãi mà trước nay chưa từng có xuyên thấu trái tim hắn! Thì ra cảm giác sợ hãi là thế này, nó khiến cho hắn toát mồ hôi lạnh, sức lực cả
người bị rút đi hết, tim như bị búa nện vào vậy. Phát một thấy máu, phát hai thấy thịt, sau phát ba thì chỉ còn lại cảm giác sợ hãi tê tái và
mất mát.
Nàng sẽ chết chứ? Sự ấm áp duy nhất mà trái tim hắn lưu luyến sẽ biến mất từ đây sao?
Trong phúc chốc, từng cảnh tượng hai người quen biết nhau từ trước đến
nay lần lượt hiện lên trong tim hắn, khiến cho sự tê tái ấy dần dần biến thành nỗi đau khôn cùng, cắt xẻ hắn từng chút một. Hắn chưa từng biết
rằng thì ra mình bận tâm đến nàng như vậy, chưa từng biết rằng hắn không thể để mất nàng được.
Vết thương ngang hông đã lành được hơn
phân nửa, vậy mà hiện giờ lại có cảm giác một dòng chảy đang từ từ chảy
xuống. Nơi chưa lên da non lại lần nữa vỡ ra, nhưng hắn lại chẳng hề hay biết, bởi vì nỗi đau nơi con tim đã che lấp đi cảm giác đau đớn từ thể
xác rồi.
”Đưa Phượng Hoàng đến đây cho ta!” Hắn nói rành rọt từng chữ một, mỗi một chữ đều nặng đến mức có thể áp đảo cả núi cao.
Ám Xử vâng rồi vội vàng cúi người lui ra, không làm gì nặng nhọc mà
quần áo đã ướt đẫm mồ hôi rồi. Hắn hiểu, may mà hôm nay người trả lời Ma Vương là hắn, nếu là Phượng Hoàng thì e rằng đã vong mệnh rồi.
Lúc Phượng Hoàng đưa ra quyết định cho mượn binh sai lầm, hắn đã từng
khuyên nàng, nhưng nàng kiên quyết như vậy làm hắn cứ tưởng trong tay
nàng có Ma Vương lệnh nên không dám nói gì nữa. Bây giờ xem ra sau này
Ma đạo sẽ không còn nữ quân sư nữa rồi.
Hắn do dự trong chốc
lát, nhớ lại những điểm tốt của Phượng Hoàng trong những ngày qua rồi
cắn răng rẽ hướng phòng dành cho khách. Nơi đó là nơi Ma đạo tiếp đãi
khách, mặc dù Tu La Vi Mang hiếm khi có ai lui tới, nhưng thỉnh thoảng
khách đến viếng thăm đều sẽ trú ngụ tại đó, bao gồm Quỷ Vương, và cả Tây Bối quân sư.
Vương bế quan trong điện Đá Đen, Tây Bối quân sư
thì lại ở nhà dưỡng thương nên đã biết tin Quỷ Vương mượn binh trước
Vương một bước, vài canh giờ trước đã về đến tổng đàn rồi. Vừa về tới đã tìm hắn rồi nhắn nhủ lại nếu Vương muốn tìm Phượng Hoàng thì phải thông báo trước cho hắn (Tây Bối) biết, nếu không thì Phượng Hoàng sẽ khó
lòng giữ mạng.
Lúc ấy hắn không hiểu chuyện gì, bây giờ hắn đã tường tỏ rồi.
Vương và Tây Bối quân sư có mối quan hệ khác với người thường, nếu
Phượng Hoàng có cơ hội được cứu thì chỉ có Tây Bối quân sư mới cứu được
nàng. Mặc dù Phượng Hoàng ỷ vào lòng tin của Vương mà làm ra loại chuyện trái lệnh Vương hoàn toàn là đúng tội phải phạt, nhưng cũng đã tiếp xúc nhiều năm vậy rồi, hắn cũng không muốn nhìn thấy Phượng Hoàng bị đánh
cho tan thành tro bụi.
”Tiểu Ám, Vương muốn tìm Phượng Hoàng
rồi sao?” Còn chưa đến phòng cho khách thì Tây Bối quân sư đã đi ra tiếp đón, trông vết thương đã bình phục kha khá rồi, nhưng vẫn còn chút mệt
mỏi.
”Vâng.”
”Ta hiểu rồi, bây giờ ngươi đi tìm Phượng Hoàng, nhưng kéo dài thời gian một chút, cho ta thời gian một nén
hương. Chỗ Vương —— có ta lo.” Tây Bối đanh mặt lại, hiếm khi thấy hắn
nghiêm túc một lần.
Ám Xử vâng rồi bóng người từ từ hòa vào không khí.
Ngước đầu nhìn lên Vương điện đá đen sừng sững hùng vĩ nhưng lại vắng
vẻ lạnh lẽo trên đỉnh núi cao, Tây Bối thở dài, thân mình thoáng lay
động rồi bay lên đỉnh núi. Tu La Vi Mang có cương khí, chỉ có Vương và
hắn mới bay được, Ám Xử còn biết dời hình đổi ảnh, những người khác thì
chỉ có thể đi bộ, cái hắn lợi dụng chính là chút thời gian chênh lệch
này thôi.
Mấy canh giờ trước, hắn đang ở nhà bàn bạc chuyện
chuyển giao mười cửa tiệm cho Tặc Tiểu Tâm cô nương, vừa lúc muốn tìm
ông chủ Uông giúp đỡ mới biết chuyện Quỷ Vương đã mượn binh tiến đánh
phái Thiên Môn.
Lúc ấy hắn đã biết to chuyện rồi, nhưng đã quá
trễ để ngăn chặn, đành vội vã quay về Tu La Vi Mang, chuẩn bị làm vài
chuyện nước đến chân mới nhảy. Về bản thân Phượng Hoàng, hắn biết nàng
chắc chắn sẽ không được ở lại Ma đạo nữa, hắn chỉ mong nàng giữ lại được mạng sống, dẫu sao cũng là người chơi với nhau từ bé, tình cảm này
không thể nói dứt là dứt được.
Nữ nhân ấy à! Khi trí tuệ bị
lòng đố kỵ lấp kín thì cho dù là người thông minh đến đâu cũng sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn. Phượng Hoàng muốn mượn đao giết người, lẽ nào
nàng không biết rằng hành động này cũng chính là tự đưa mình lên con
đường chết hay sao.
Nếu Trùng Trùng chết rồi, lẽ nào Tiểu Hoa sẽ quay sang yêu nàng sao?
”Tiểu Hoa.” Tây Bối gọi khẽ, nhìn người bạn, cấp trên của hắn và cũng
chính là Vương của Ma đạo đang đứng thẳng người trong gió, cơ thể căng
cứng, lửa giận đã chiếm cứ cả thể xác và tâm hồn của hắn, làm cho cả
không khí ở xung quanh cũng trở nên nóng hầm hập, chỉ cần cho thêm một
đốm lửa vào thôi là sẽ nổ ngay.
”Ngươi đến đây làm gì?” Lời nói lạnh như băng, mà ánh mắt lại như lửa.
”Chắc là cầu xin ngươi tha cho Phượng Hoàng một con đường sống.” Hắn thở dài, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng.
Lúc Tiểu Hoa nổi giận, ngay cả hắn cũng phải cẩn thận mới êm chuyện.
Phượng Hoàng nói rất đúng, Ma Vương sở hữu sức mạnh vô địch có thể hủy
hoại trời đất, một khi đã nổi giận thì không một thứ gì có thể ngăn cản
được. Trước nay hắn chưa từng giận dữ đến mức này, nhưng bây giờ đã khác rồi.
”Cho ta một lý do.”
”Một ngàn năm, lý do này đủ chưa?”
Cần cổ cứng cáp của Hoa Tứ Hải khẽ quay sang để lộ sườn mặt nhìn chằm
chằm Tây Bối, “Đây không phải là lý do, không một ai dám tổn hại đến nữ
nhân ——” Hắn nghẹn giọng, bởi vì suýt nữa hắn đã nói ra bốn chữ “nữ nhân của ta”.
Từ lúc nào mà trái tim hắn đã xem Trùng Trùng là nữ
nhân của hắn rồi? Sự tồn tại thuộc về hắn, ẩn mình trong tim hắn, không
cho phép ai chạm vào và sỉ nhục ấy là toàn bộ tình yêu của hắn.
Sự sợ hãi lúc ban đầu, sự phẫn nộ của khi nãy đã trở thành một cảm xúc
không thể bày tỏ bằng lời, nó đánh thẳng vào trái tim hắn như muốn xông
ra khỏi lồng ngực vậy. Hắn vung mạnh tay lên, một luồng sức mạnh khổng
lồ từ bàn tay lao ra ngoài, sau đó thì một góc điện Đá Đen lập tức bị
sập đổ, từng tảng đá to tướng lăn từ trên đỉnh núi xuống, dường như cả
bầu trời cũng bị nứt ra rồi vậy.