”Ha đại thúc, đây
không phải lỗi của thúc, đây là ――” Trùng Trùng nắm lấy cánh tay của Ha
đại thúc, giọng nói nghẹn ngào, nàng không nói tiếp được nữa.
Thật ra nàng cũng không biết nói gì, bởi vì trái tim nàng đã rối bời từ sau câu chuyện này rồi.
Điều nguy hiểm nhất trong tình yêu Tiên Ma là thiên kiếp sao? Và sẽ
không thể nào tránh thoát được sao? Chỉ cần yêu phải kẻ thù của mình thì kết cục chính là chết sao? Trong tình huống này phải chọn cách buông
tay sao?
Ông trời ở đây sao vậy? Ông ta quản lý rộng rãi quá, vì sao không cho người ta chút ít tự do chứ!
”Nha đầu, không cần nói nữa.” Ha đại thúc vỗ lên bàn tay nàng, “Đại
thúc đã lựa chọn rồi, đã không còn có thể thay đổi được kết cục nữa,
nhưng đại thúc mong con đừng lầm lỡ. Con phải biết rằng bên chết sẽ bị
hóa thành tro bụi, còn kẻ ở lại thì phải đối mặt với sự cô độc vĩnh
hằng, điều đó còn khổ sở hơn cả chết. Nha đầu, con đừng đi lại con đường cũ của đại thúc, con phải quay đầu lại, có nghe không? Phải quay lại!”
Trái tim Trùng Trùng cực kỳ phản đối những lời này, nhưng lý trí lại
như bàn tay khổng lồ vô hình bóp chặt lấy trái tim của nàng.
Nếu tình yêu của nàng sẽ hại Hoa Tứ Hải phải chết, hoặc làm hắn phải
chịu nỗi đau vô tận, vậy thì nàng có còn ―― muốn yêu hắn không?
Ha đại thúc khẽ gỡ tay Trùng Trùng ra: “Nha đầu, ta phải đi rồi.”
Trùng Trùng không hiểu, “Đi? Đi đâu? Về nhà trúc sao?”
Ha đại thúc lắc đầu cười khổ, “Ta phải rời khỏi núi Vân Mộng phái Thiên Môn rồi, bây giờ ai ai cũng biết ta là Hắc ma đầu, nơi đây đã không còn chỗ cho ta dung thân nữa. Mấy trăm năm nay ta cứ mãi giả vờ làm người
trông rừng, quên đi những oai phong của ngày xưa, chỉ vì muốn bình yên
trông giữ Điệp Dực, để nàng không tịch mịch. Năm xưa sư phụ con không
màng sai trái to lớn của thế gian để nhận ta nhập môn, dùng tiên thuật
thay đổi dung mạo cho ta chẳng qua cũng chỉ vì để hoàn thành ước nguyện
của ta dành cho Điệp Dực. Vốn dĩ ta có chết cũng không muốn tiết lộ thân phận đâu, nhưng nếu hôm ấy ta không ra tay thì phái Thiên Môn chỉ còn
nước bị diệt môn, cho nên chỉ đành phụ lòng tốt và sự khoan dung của
chưởng môn sư huynh rồi. Nha đầu, con phải tự thu xếp cho tốt, sau này
đại thúc không còn ở bên cạnh con nữa, con mà còn gây thêm tai họa thì
con ――”
”Ha đại thúc, thúc đừng đi, thúc là ân nhân của phái
Thiên Môn, bọn họ sẽ không đuổi thúc đi đâu.” Trùng Trùng thấu hiểu nét
kiên quyết từ ánh mắt của Ha đại thúc nên sốt ruột kêu lên, muốn vươn
tay kéo ông ấy lại nhưng không biết đã bị trúng chiêu khi nào mà nàng
không còn động đậy được nữa.
”Ha ha, bọn họ sẽ không đuổi ta,
chưởng môn sư huynh cũng sẽ che chở cho ta, nhưng lòng người khó lường,
lời đồn đãi còn có lực sát thương hơn giết chết, chưởng môn sư huynh đã
ban cho ta cuộc sống yên bình suốt bao năm qua, vậy thì sao ta có thể
làm khó huynh ấy được? Sau này chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều những
lời lẽ gièm pha và hãm hại, chưởng môn sư huynh thân là người đứng đầu
Tiên đạo, chắc chắn huynh ấy sẽ khó cả đôi đường.” Nói đến đây, Ha đại
thúc nhìn lên bầu trời đầy sao mà thở dài, dáng vẻ ấy thật thê lương,
“Ta đã làm quá nhiều chuyện ác, lại hủy đi con người thiện lương nhất
thế gian, vốn đã nên chịu phạt rồi. Thật ra ông trời đã đối xử khá tốt
với ta rồi, ông ta khiến Điệp Dực yêu ta, cho phép ta ở lại đây bầu bạn
bên cạnh nàng. Ta đã mang giống hoa hóa từ tro bụi của nàng đi rồi, trời cao đất rộng, chắc chắn sẽ có chỗ cho ta dung thân. Nha đầu à, lúc nhớ
đại thúc thì đến đây chăm sóc cho vườn hoa nhé, ngày tháng hãy còn dài,
có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội gặp nhau.”
”Ha đại thúc đừng đi!
Ha đại thúc!” Trùng Trùng nước mắt giàn giụa, nàng chưa từng phải đối
mặt với sống chết nên màn chia ly này đã khiến nàng khó lòng chấp nhận
rồi, “Sư phụ ta sẽ không đồng ý đâu, thúc tự mình bỏ đi, chắc chắn ông
ta sẽ nổi cáu cho xem.”
”Nha đầu à, ngàn dặm dựng rạp nhưng thế gian này không có bữa tiệc nào mà không tàn, dù cho con có yêu nhiều,
có luyến lưu nhiều đến đâu thì cuối cùng vẫn phải chia ly thôi. Chúng ta tu Tiên, tu Ma chính là vì để thoát khỏi tất cả những điều này, nếu đã
làm không được thì chỉ còn cách thông suốt thôi.” Ha đại thúc vuốt mái
tóc mềm mại của Trùng Trùng, “Ta đã chuẩn bị thức ăn cho con trong vòng
mười ngày, con ngoan ngoãn ở lại đây tu luyện, nếu đại chiến lúc đạo lại nổ ra, khi con mạnh hơn một chút thì sẽ có thêm một chút cơ hội sống
sót. Vài ngày sau chưởng môn sư huynh sẽ đến thăm con, màn kết giới này
có thể mở ra từ bên trong lẫn bên ngoài, con nên học cách kiên nhẫn,
đừng cứ mãi cẩu thả thế này, còn về những cái khác ――” Ông ấy nhìn Trùng Trùng một cách sâu xa, “Con tự mình quyết định đi, ta chỉ mong con sẽ
không đau khổ, và không hối hận.”
Nói xong ông ấy lại nhìn
Trùng Trùng, sau đó đột ngột quay người, cất bước rời khỏi, Trùng Trùng
có gào khóc thế nào cũng không quay đầu lại.
Nhìn bóng dáng rắn rỏi của Ha đại thúc biến mất trong rừng trúc mà Trùng Trùng đau lòng cực kỳ.
Khi hoan lạc vui vầy, lúc chia ly đau khổ, quả nhiên là như vậy.
Ha đại thúc là người đầu tiên tiếp nhận kiêm yêu thương nàng tại thế
giới này, trong tim nàng thì ông ấy như một người thân của mình vậy, bây giờ ông ấy cứ vậy mà bỏ đi, không biết về sau có còn gặp lại nhau được
không, bảo sao nàng không lưu luyến chứ?
Nàng bình tĩnh lại để nghĩ về chuyện thiên kiếp, sau đó thì trái tim lại tiếp tục rối như tơ vò.
Phải làm sao với Hoa Tứ Hải đây? Tiếp tục đuổi theo hắn hay là buông
tay? Nếu nàng buông tay thì với tính cách lạnh nhạt của tên ma đầu đó,
chắc chắn hắn sẽ không tìm nàng đâu, rồi cả hai cứ thế xong chuyện sao?
Nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác, tình cảm
mà để lý trí chiến thắng thì đã không phải là tình cảm thật sự rồi, cho
dù nàng có đưa ra ví dụ đáng sợ đến đâu, có tưởng tượng ra tương lai
đáng sợ đến đâu thì nàng vẫn không thể nào từ bỏ hắn được.
Cũng giống như thiêu thân lao vào lửa vậy, biết rõ kết cục là sẽ bị thiêu
chết, nhưng vẫn không màng mà lao thân vào trong biển lửa!
Vì sao tình yêu của nàng lại khó khăn như vậy chứ? Tình cảm khó đôi đường, trái tim cũng khó đôi đường.
Vừa do dự nàng vừa nhớ lại ca khúc “Chết cũng phải yêu”.
Có chết cũng phải yêu,
Không lâm ly bi đát đến cùng cực sẽ không sảng khoái đâu,
Tình cảm có sâu sắc đến đâu thì cũng chỉ có thế mới đủ để bày tỏ.
Có chết cũng phải yêu,
Không khóc đến nỗi phải cười thì sẽ không vui sướng đâu,
Vũ trụ dù có bị hủy diệt thì trái tim này vẫn còn đây,
Vẫn sẽ xem mỗi ngày trôi qua như ngày tận thế để yêu nhau nhiều hơn.
Mỗi một phút một giây trôi qua đều đẹp đẽ đến mức rơi lệ.
Chẳng quan tâm con mắt người khác nhìn chúng ta thế nào,
Chỉ cần người dũng cảm đi theo ta thôi.
Tình yêu không cần ai đó cố tình sắp xếp gì cả,
Cứ ấp ôn, hôn nhau theo chính cảm giác thì sẽ sung sướng thôi.
Cứ tận hưởng hiện tại đi, chớ sợ hãi phải chịu tổn thương.
Chỉ khi chúng ta tin tưởng thì điều kỳ diệu mới đến với chúng ta được.
Có chết cũng phải yêu,
Không lâm ly bi đát đến cùng cực sẽ không sảng khoái đâu,
Tình cảm có sâu sắc đến đâu thì cũng chỉ có thế mới đủ để bày tỏ.
Có chết cũng phải yêu,
Không khóc đến nỗi phải cười thì sẽ không vui sướng đâu,
Vũ trụ dù có bị hủy diệt thì trái tim này vẫn còn đây,
Nghèo túng xơ xác cùng cũng phải yêu
Không lãng mạn đến cùng cực thì sẽ không sung sướng đâu.
Tóc sẽ bạc, đất sẽ vùi,
Nhưng nỗi nhớ sẽ không bao giờ nhạt phai.
Có bước đến đường cùng cũng phải yêu,
Không trường tồn sẽ không sảng khoái đâu.
Chẳng sợ lửa tình biến thành biển lửa,
Vì yêu nồng cháy mới đặc sắc mà.
Nàng không từ bỏ, nàng muốn thử! Nếu thật sự có thiên kiếp thì bất quá
nàng cũng học theo Điệp Dực, bảo vệ cho người mình yêu là được rồi. Ma
đầu đó tính tình lạnh nhạt, chưa chắc sẽ cực kỳ đau lòng như Ha đại thúc đâu, có lẽ chỉ khổ sổ một thời gian rồi sẽ quên nàng thôi.
Mà nàng yêu được một lần này thì cũng xem như không uổng công đến với thế giới thần ma này một lần.
Nàng phải yêu!
Quyết tâm xong rồi, pháp thuật Ha đại thúc dùng để nhốt nàng cũng được
giải bỏ, Trùng Trùng bắt đầu tích cực tu luyện. Nàng phải ra ngoài, nàng phải đi Tụ Quật châu tìm gặp Hoa Tứ Hải, nàng phải ngăn cản đại chiến
mười châu ba đảo, nàng phải cho mình, cũng cho tên đại ma đầu đó một cơ
hội!
Chỉ trong một thời gian ngắn mà nàng đã vượt qua được thời kỳ thoát thai và hoán cốt, sau đó chắc sẽ là thời kỳ tẩy tủy, luyện
tinh và ngộ đạo, thông thường người bình thường luôn phải tu luyện mấy
trăm năm mới làm được, còn với nàng thì e là sẽ nhanh hơn rất nhiều, có
lẽ sẽ là tốc độ của tên lửa, chỉ cần nàng chịu chăm chỉ thôi.
Nàng biết mình không phải là kỳ tài đạo thuật gì đó, nhưng bởi vì trong
người nàng có luồng thần khí màu vàng kim ấy, cũng giống như người ta
phải tiết kiệm từng đồng một để mua đồ, mà nàng thì vốn đã có một món
tài sản kếch sù rồi, có lẽ nó nhiều đến mức cả Bạch Trầm Hương cũng
không có, và nàng chỉ việc nhắm chuẩn món đồ nàng muốn mua, sau đó tìm
cách lấy tiền ra là được, hoàn toàn không cần phải trải qua quá trình
tiết kiệm tiền dài đằng đẵng.
Cho đến lúc này nàng mới tin mình đến thế giới này không phải là một sự ngẫu nhiên, hình như lão già kỳ
lạ nàng gặp phải khi đi du lịch đã có ý muốn đưa nàng đến thế giới này
vậy.
Ông ta còn vuốt qua đầu nàng, lúc ấy nàng thấy man mát, có lẽ luồng thần khí ấy đã chui vào cơ thể nàng bằng cách đó chăng.
Lúc tu luyện thì luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, vừa chớp
mắt đã qua mười ngày, đây là thuyết tương đối của Diêu Trùng Trùng.
Nàng không biết mình đã đến thời kỳ nào rồi, chỉ thấy cả người như sức
mạnh tràn trề, không làm chút gì đó thì sẽ không chịu được vậy, thế là
nàng bèn vội vã tắm nước lạnh, thay bộ đồ đẹp nhất trong nhà trúc, sau
đó đóng gói đồ đạc, cũng không quên gói mười mấy cái bánh ngọt Ha đại
thúc làm cho mình, cuối cùng cả người mặc bộ đồ cổ trang chẳng ra gì, mà lưng thì đeo ba lô jeans chạy vào trong rừng trúc.
Nàng vừa sợ vừa phấn khích, có cảm giác mình như một nữ tử bỏ nhà ra đi theo tình
lang vậy, nhưng nàng thì liều lĩnh hơn, bởi vì nàng không biết vị “công
tử” còn chưa ước hẹn cả đời với nàng có “nhận” nàng không, nhưng dù sao
thì nàng cũng đã “ước hẹn” hắn rồi.
Đi đến ven rừng trúc, lúc
này nàng mới nhớ tới việc mình hoàn toàn không biết cách phá kết giới,
huống chi sức mạnh của kết giới khá lớn. Nhưng lúc này nàng lại nhớ tới
một ca khúc, tên thì nàng quên rồi, nhưng lời nhạc thì rất đậm chất động viên: Đây là một câu nói rất hay, hãy thử đi, thử rồi lại thử thử không thành, lại thử tiếp… Hãy dũng cảm thử đi, hãy đừng sợ, hãy thử lại đi!
Trùng Trùng buộc chặt cá Ly Kỳ trắng dưới chân, rút Khước Tà Song Kiếm
ra, vừa hát vừa bổ kết giới bằng một hành động trông như đang đốn củi.
Diêu Trùng Trùng nàng cứ không tin nàng cậy mạnh thì sẽ không chó ngáp phải ruồi, chắc chắn nàng sẽ có thể mở được kết giới.