Lầu Tu Biến là một nơi thanh tịnh tao nhã, gần như nằm bên ngoài Bắc Sơn Vương cung.
Nhung Trùng Trùng lại thấy bất an, mặc dù ngoại trừ Băng Băng cẩn thận
và tỉ mỉ hầu hạ họ ra thì không một ai đi vào sân lầu nho nhỏ này, bao
gồm cả Bắc Sơn Thuần, nhưng nàng cứ cảm thấy có ai đó đang trốn trong
bóng tối giám sát họ như hổ rình mồi vậy.
Bắc Sơn Thuần
nhìn mặt mũi đẹp tuyệt, trông như tính cách ôn hòa, nhưng ánh mắt y lại
thâm sâu khó lường. Cảm giác ban đầu của Trùng Trùng không hề sai, y là
vật thể được tổng hợp từ các sự vật mâu thuẫn, người khác nhìn không
thấu, chạm không tới.
Thật ra nàng không hề lo cho mình, mà nàng lo cho Hoa Tứ Hải.
Bây giờ hắn tương đương như sống trong ổ của địch rồi, với hắn mà nói
thì bốn phía đều tràn ngập nguy hiểm, vậy mà không biết vì sao vẫn còn
ung dung điềm tĩnh như vậy. Có lẽ đây chính là phong thái của kẻ mạnh
nhất chăng, bởi vì quá mạnh nên không xem bất kỳ nguy hiểm nào ra gì,
cho dù Thái Sơn có sập xuống cũng không thay đổi vẻ mặt, nào có như
nàng, ngày nào cũng đứng ngồi không yên.
Kỳ lạ là Bắc Sơn Thuần mãi không hành động gì, hai nam nhân cũng đều giữ im lặng, ngoài mặt
thì như hòa thuận, nhưng Trùng Trùng nhận thấy được sóng ngầm có xu
hướng vỗ ầm ầm, càng là yên bình thì càng đáng sợ.
”Bắc Sơn Thuần sao còn chưa ra tay?” Trùng Trùng ngồi trong lòng Hoa Tứ Hải, gần như là cắn tai hắn mà hỏi ra.
”Y muốn ra tay làm gì?” Hoa Tứ Hải một tay ôm người nào đó đã lười
biếng dựa vào lòng hắn từ sớm rồi không động đậy nữa, tay còn lại nâng
chum trà lên thưởng thức, phong thái bình tĩnh, không một chút hoảng
loạn và căng thẳng.
Trùng Trùng ngạc nhiên trừng hắn, nàng hơi
giận hắn biết rõ còn cố hỏi, sau đó lại thở dài một cách thoải mái, rồi
càng ỷ ôi vào lòng hắn hơn.
Mấy ngày nay hắn luôn ở trong trạng thái thế này, ở trong Bắc Sơn Vương cung tựa như đứng ngay đầu ngọn
sóng, vậy mà hắn cứ tự nhiên nhàn nhã như đang ở nhà mình vậy. Nhưng mặc dù Trùng Trùng căng thẳng nhưng cũng thấy cực kỳ hạnh phúc, cứ như đã
gả cho hắn rồi, đang qua cuộc sống gia đình đầm ấm vậy.
Hắn là
người im lặng ít nói, nhưng hắn lại dung túng cho hành động sôi nổi
nghịch ngợm của nàng, trong ánh mắt hắn chưa từng thể hiện ra vẻ chán
ghét bao giờ. Có lúc hắn đang đọc sách hay ngồi yên như đang chìm vào
trong thế giới của bản thân mình, không hề chú ý tới xung quanh, nhưng
khi Trùng Trùng hấp tấp đụng vào đâu đó để bị thương, đau đến khẽ hít
vào một hơi thì hắn sẽ cau mày trông như rất đau lòng vậy. Có lúc Trùng
Trùng không chịu ngồi yên kéo hắn đi dạo quanh lầu Tu Biến, bất cứ
chuyện nhỏ nhặt không đáng nói nào cũng bị nàng cười tít mắt nói tới
nước bọt văng tứ tung, dù hắn không tiếp lời nhưng ánh mắt nhìn nàng rất ấm áp, sự cưng chiều đã biểu đạt hết qua hành động rồi. Chỉ cần Trùng
Trùng gọi thì cho dù đang ở đâu, đang làm gì, hắn đều sẽ đáp một tiếng.
Điều này cuối cùng cũng làm Trùng Trùng hiểu ra hàm ý của câu nói “bình thường mới là thật”.
Nếu ngày tháng cứ trôi qua biển cạn đá mòn thế này thì cũng sẽ không
ngán ngấy chứ nhỉ? Không cần ngày nào cũng tình tứ, không cần sống chết
cũng phải dính lấy nhau, chỉ cần ở bên nhau thì chuyện vặt vãnh ngày
thường cũng trở nên rất ngọt ngào. Ngày tháng cứ vậy trôi qua như thoi
đưa, cộng lại thì chính là dù cho có sống hay chết thì cũng sẽ không
thay đổi.
Trùng Trùng cứ hay nghĩ như vậy, nàng rất mong bây
giờ mười châu ba đảo được hòa bình, và nàng sẽ đi theo hắn về nơi hắn đã sinh ra, tạo ra một chốn bồng lai, sống cũng được, chết cũng được, chỉ
cần được ở bên nhau, mãi mãi cũng không chia lìa.
Nhưng nàng
không thể không đối diện với sự thật —— đây là sự yên bình trước khi xảy ra đại chiến, đây là lần diễn thử của hạnh phúc, còn việc nó có thể
thành hiện thực hay không thì còn cần nàng phải cố gắng!
”Lạ
quá, chàng là kẻ địch lớn nhất của y, vậy mà y lại thịnh tình tiếp đãi
chàng.” Trùng Trùng lo có người nghe lén nên luôn nói rất nhỏ tiếng, “Sẽ không thể là vì giữ lại phong độ của Vương giả chứ? Lẽ nào hai nước
giao chiến, không chém sứ giả? Chà, ví dụ này không thích hợp cho lắm,
nhưng chàng hiểu ý của ta mà phải không?”
Hoa Tứ Hải gật đầu, nhưng lại hỏi này đáp nọ: “Vết thương của nàng sao rồi?”
”Hay là chàng nhìn thử xem?” Trùng Trùng chớp mắt, gương mặt lộ ra vẻ xấu xa, còn có chút ít mờ ám và chòng ghẹo.
Vết thương của nàng nằm trên bả vai, bởi vì bị Quỷ trảo túm phải nên có âm độc, hôm ấy khi mở áo nàng ra, khí đen đã lan đến vùng ngực rồi.
Theo lời Hoa Tứ Hải thì sở dĩ nàng đột nhiên yếu đi lúc ở đáy Biển Chết
là bởi có liên quan đến việc khí độc lan vào tim.
Lúc Hoa Tứ
Hải hút độc cho nàng, nàng cứ tưởng rằng sẽ giống y hệt với quá trình
hút độc trị thương như trong phim cổ trang, để rồi thấy hơi xấu hổ. Bởi
vì nàng vốn sợ nhột, nàng lo mình sẽ phụt cười trong tình huống vừa kiều diễm lại vừa nghiêm túc này mất, như vậy quả thật không ra gì cả. Nhưng về sau nàng mới phát hiện, bàn tay của Hoa Tứ Hải cách vết thương nàng
tới nửa thước thì đã có thể hút khí đen ra rồi, sau đó vung chưởng đánh
tan nó.
Kết quả này đúng là làm nàng thấy hơi thất vọng, xem ra nàng đã háo sắc quá lắm rồi.
Nhưng mặc dù Âm đc65 đã được thanh lọc, song vết thương của nàng vẫn
rất sâu, gần như là xuyên qua cả xương, nếu không phải trước đó nước
Biển Chết đã chặn lại vết thương của nàng, và sau đó Hoa Tứ Hải lại ngày ngày dùng Ma khí giảm đau cho nàng thì có lẽ nàng đã đau đến chết rồi.
”Còn đau không?” Hắn nhẹ giọng hỏi, tay khẽ vuốt tóc Trùng Trùng.
Trùng Trùng lắc đầu, “Không đau cho lắm, nếu chàng kể chuyện cho ta nghe thì ta đảm bảo sẽ không đau chút nào.”
”Làm càn.” Hắn trách móc, nhưng trên mặt lại không hề mang vẻ trách cứ
gì cả, “Còn về Bắc Sơn Thuần, y không ra tay không phải là y không muốn, mà là y đang đắn đo. Y là Vương của một đạo, tất nhiên sẽ có nhiều điều lo ngại, mỗi làm một chuyện đều phải cân nhắc đến hậu quả. Bây giờ y
không nắm chắc, nếu liều lĩnh ra tay sẽ chỉ trả một cái giá thật đau
đớn, và còn để các đạo khác ngư ông đắc lợi nữa, đó là điều y không muốn xảy ra.” Lúc Trùng Trùng hỏi thì hắn không trả lời, bây giờ lại giải
thích chi tiết cho nàng nghe.
”Vậy thì chúng ta phải nhanh
chóng rời khỏi mới đúng chứ, lỡ như ngày nào đó y nắm chắc rồi thì sao?” Trùng Trùng víu cổ Hoa Tứ Hải để hắn cúi xuống nhìn mình, nghe ý kiến
của nàng, “Chúng ta ngày ngày ở trong lầu Tu Biến, chưa từng ra ngoài
lấy một lần, mặc dù ngày tháng trôi qua rất hạnh phúc, yên bình, nhưng
nói không chừng Bắc Sơn Thuần đã bố trí binh lực cả rồi. Ta biết chàng
rất mạnh, nhưng nếu lấy một địch nhiều ——”
”Ta sẽ không để y
nắm chắc.” Hoa Tứ Hải nhìn thẳng vào mắt Trùng Trùng và nói rất nghiêm
túc, “Hơn nữa nàng cũng không cần nói chuyện nhỏ tiếng như vậy, Bắc Sơn
Thuần có cho người giám sát chúng ta, nhưng có ta ở đây, hắn không dám
đến gần, tất nhiên cũng sẽ không nghe thấy chúng ta nói gì.”
”Lời tình tứ cũng không nghe thấy?” Trùng Trùng cười một cách gian ác.
”Không nghe thấy.”
”Nhưng ta vẫn thấy chúng ta nên thân thiết hơn chút nữa, thỉnh thoảng
tay trong tay dạo chơi Bắc Sơn Vương cung hay gì đó, ta phải tìm một món đồ trong Bắc Sơn Vương cung, nhưng không biết nó ở đâu, cứ luôn muốn
thăm dò đường đây.”
Hoa Tứ Hải thở dài.
Nàng ngồi trong lòng hắn thì thầm bên tai mà còn muốn sao mới được xem là càng thân thiết hơn đây?
”Nàng muốn tìm cái gì?” Hắn hỏi.
”Bảo bối bí mật bị lọt vào Bắc Sơn Vương cung của phái Thiên Môn ta.”
Tất nhiên nàng là vì để tìm hiểu về bí mật đại chiến lục đạo rồi, nhưng
tạm thời nàng không thể nói cho Hoa Tứ Hải biết, sợ hắn cố chấp với việc tấn công Thiên đạo, giết chết Tuyên Vu đế, làm nàng không nghĩ ra được
cách hóa giải ân oán.
Vì vậy nàng nói dối.
Vạn Sự Tri
nói trong Bắc Sơn Vương cung có một quyển sách tên là Thủy Thư, trong đó ghi chép bí mật về đại chiến lục đạo. Theo lý thì nơi chứa sách chắc
chắn sẽ rất bí mật, hơn nữa còn được lực lượng binh lính hùng hậu trông
giữ. Những ngày qua nàng phải dưỡng thương, còn phải giả vờ ngoan ngoãn
để thuộc hạ của Bắc Sơn Vương lơ là, vì vậy nàng chưa có cơ hội đi tìm.
Nàng định sẽ hành động trong mấy ngày này.
Những ngày tháng yên ả bên Hoa Tứ Hải đương nhiên là ngọt ngào thư thái rồi, nhưng hai người họ cứ như đang ngồi trên một miệng núi lửa sắp
phun trào vậy. Hơn nữa, bên ngoài Bắc Sơn Vương cung, không biết Quỷ
Vương Dương Bá Lý đang giở âm mưu gì, ngộ nhỡ phái Thiên Môn và Ma đạo
bị lão gây hấn rồi đánh nhau thì làm sao? Nếu hai bên bị thương vong
nặng nề thì oán giữa hai bên sẽ càng thêm khó gỡ, dù nàng rất muốn ích
kỷ rằng chỉ lo cho bản thân mình, nhưng tiếc rằng nàng không làm được.
Vẫn nên gỡ bỏ mớ đay này trước đi, ngày tháng sau này hãy còn dài mà!
Vừa ngẩng đầu thì đúng lúc Hoa Tứ Hải cúi xuống nhìn nàng, hai đôi mắt
chạm nhau chợt xẹt ra tia lửa không thể dập tắt được. Không biết ai bắt
đầu trước mà hai đầu càng tựa càng gần, sau đó là chạm nhau, thâm nhập,
quấn quít, bốn cánh môi giao nhau, càng hôn càng nóng.
Hoa Tứ
Hải một tay ôm Trùng Trùng để cơ thể nàng dán chặt vào mình, một tay
vòng ra sau gáy nàng, say mê trong hương thơm ngát của nàng.
Mấy ngày qua hắn tận lực kiềm chế bản thân, tuy rất muốn lập tức khiến
nàng triệt để trở thành người của mình, nhưng đây là địa bàn của Bắc Sơn Thuần, nguy hiểm đâu đâu cũng có, hắn phải giữ cho mình tỉnh táo, bất
cứ lúc nào cũng phải cảnh giác. Nhưng nàng lại cứ luôn vừa như cố ý vừa
như vô tình mà quyến rũ hắn, làm hắn không thể nào trốn tránh, qua đó
không thể nào kiềm chế được nữa.
Hắn cố gắng hết sức mình kéo
nàng ra, nhìn đôi mắt lấp lánh ánh nước của nàng, chúng đẹp đến mức trái tim của hắn cũng phải tan chảy ra mất rồi.
”Đại ma đầu, chàng có yêu ta không?” Nàng hỏi khẽ khàng.
Hắn nhìn nàng, câu nói ấy nghẹn trong cổ họng, khi nó sắp được thốt ra
khỏi miệng thì bỗng “lạch cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra, một giọng nói vừa ngượng ngập vừa xấu hổ vang lên, “Ôi trời, thất lễ thất lễ!”