Dịch: Bùm Bùm
25
”Bắc Sơn Thuần, nhận một chiêu của bổn Vương!” Diệt Tuyệt trận bị phá
trong phút chốc, nhưng Hoa Tứ Hải không hề phá bỏ kết giới bảo vệ, chỉ
tự mình xông ra khỏi nó.
Hắn vung tay trái lên, trong ánh bạc
chớp lóe, Tỏa Lân Long hiện lên trong tay hắn, hệt như một con rồng bị
giam lỏng đã lâu không cầm được khát vọng phải ngao du Cửu Thiên, nó lao thẳng đến chỗ Bắc Sơn Thuần với tốc độ cực nhanh.
Bắc Sơn
Thuần đã phản ứng kịp thời ngay từ đầu khi trận pháp bị phá, trong khi
Hoa Tứ Hải vẫn còn bận giữ kết giới để bảo vệ cho Trùng Trùng không bị
tổn hại, do đó cú tấn công này không dùng hết toàn bộ sức mạnh, qua đó
Bắc Sơn Thuần mới tránh được, nhưng hòn giả sơn cạnh bên y lại ầm ầm đổ
sập, hoa cỏ xung quanh cũng hóa thành bột phấn, tung bay khắp chốn.
Uy lực của cú tấn công này khiến Bắc Sơn Thuần phải hoảng sợ, nhưng y là Vương của Nhân đạo, sao có thể lùi bước được?
”Cùng Kỳ!” Y quát lên, pháp ấn từ từ tập trung trong lòng bàn tay.
Trong chớp mắt, mặt đất cuộn lên một cơn gió lốc dữ dội mang theo trong đó mùi tanh nồng nặc, một con dị thú xuất hiện trên không ngay sau lưng Bạch Trầm Hương, đầu thì như con trâu khổng lồ, nhưng thân mình là mọc
đầy lông nhọn hệt như nhím. Sau khi xuất hiện thì ngửa đầu tru lên,
tiếng tru giống hệt con chó ngao dữ dằn, ngay cả Trùng Trùng ở bên trong kết giới cũng bị tiếng tru của nó làm cho ù tai, càng không cần phải
nói tới cả Bắc Sơn Vương cung đều bị rung động vì nó.
Người
trong Nhân đạo tất nhiên pháp lực tu vi sẽ không bằng năm đạo còn lại,
nhưng nếu Bắc Sơn Thuần đã có thể quản lý mười châu ba đảo, lãnh đạo
người phàm chống lại năm đạo khác thì không thể nào không có chút dị
năng hay là thần khí thần vật gì đó rồi. Nhưng việc y nuôi một con thần
thú ăn thịt người để sống này vẫn là chuyện khiến người khác phải bất
ngờ.
Con thần thú này trông oai hùng to tướng như vậy, rốt cuộc nó đã ăn bao nhiêu người mới tu luyện được như thế này?! Song theo bàn
tay hất lên của Bắc Sơn Thuần, cái thứ tên là Cùng Kỳ này bỗng từ trên
cao lao xuống, nhắm thẳng vào Hoa Tứ Hải.
Hoa Tứ Hải khẽ ngẩng
đầu lên, vững vàng đứng nơi đó nắm Tỏa Lân Long trong tay, chờ Cùng Kỳ
lao đến còn một khoảng cách không thể nào gần hơn được nữa mới lần nữa
vung lên. Món pháp bảo này tỏa ra ánh bạc rực rỡ, ngẩng đầu như rồng mà
tấn công thần thú của Bắc Sơn Thuần, đồng thời Băng Ma Đao ngắn nhưng
nồng nặc sát khí cũng xuất hiện trên tay phải của hắn rồi bổ thẳng về
phía Bắc Sơn Thuần.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng
Bắc Sơn Thuần nắm tình hình rất nhanh. Y rút một thanh kiếm dài từ eo
lưng, tạo ra một luồng kiếm quang màu tím chắn phía trước mình, cố gắng
lắm mới đỡ được Băng Ma Đao khí của Hoa Tứ Hải.
Nhưng dù y
thông minh lanh trí, người mang dị năng, còn nuôi được dị thú, có thể
xem như là một cao thủ của mười châu ba đảo rồi, nhưng sao có thể là đối thủ của Hoa Tứ Hải được?
“Ầm” một tiếng, ánh bạc chỉ bị cản
lại trong chớp mắt thì đã phá được ánh tím, thanh kiếm dài của Bắc Sơn
Thuần bị gãy làm đôi, trước mặt bị ánh sáng từ Băng Ma Đao bao bọc toàn
bộ.
Bắc Sơn Thuần nhắm mắt lại thầm thở dài. Cuối cùng vẫn phải chết trong tay tên ma đầu này, y thậm chí còn chưa dùng đến chiêu thứ
ba thì đã thất bại thảm hại rồi.
Tất nhiên y biết Hoa Tứ Hải là cao thủ đệ nhất mười châu ba đảo, có lẽ ngoại trừ Thiên đế Tuyên Vu Cẩn mãi ẩn cư ra thì không một ai có thể đơn độc làm đối thủ của hắn, nhưng cả hai chưa từng tỷ thí qua, trước đây y lại giam Hoa Tứ Hải hết ba
ngày, tên ma đầu này vì bảo vệ nữ nhân mình yêu, không để nàng bị sát
khí bên trong trận tổn hại mà đã tiêu tốn không ít công lực.
Những việc y đã chuẩn bị từ trước làm y cứ tưởng rằng có thể đánh một
trận được với Hoa Tứ Hải, nào ngờ đâu y đã đánh giá sai tình hình rồi.
Mà y là Vương của một đạo, kết quả của việc Vương làm sai chính là chết, bởi vì đó là lời hứa dành cho tất cả thần dân, là trách nhiệm của kẻ
làm Vương, bất cứ ai cũng có thể đầu hàng, chỉ riêng y là không thể.
Nhưng y không cam lòng, bởi vì đây không phải là trận chiến đích thực,
chỉ mới chưa tới ba chiêu mà y đã thất bại đến mức phải chết rồi!
Song lưỡi đao trong tưởng tượng không hề xuyên thấu cơ thể của mình, y
ngạc nhiên mở mắt ra nhìn, nơi nơi hoa rơi lả tả, tựa như cơn mưa hoa từ trên bầu trời vậy.
Vì y đã thua nên Cùng Kỳ biến mất rồi; ở
phía đối diện, Hoa Tứ Hải đang đứng thẳng tựa bút, tay cầm Băng Ma Đao
chỉ về phía y nhưng lại không ra tay, chỉ nhíu mày nói: “Tây Bối, vì
sao?”
Bắc Sơn Thuần quay người, không ngờ rằng phía sau mình vẫn còn có người đang ẩn náu.
Vì sao, vì để xoay chuyển tình thế vốn có của Nhân đạo, y đã huấn luyện thần thú, tìm kiếm thần khí, vậy mà hôm nay lại phát hiện y ở trong
cung chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng, khi cao thủ đích thực tấn công thì y hoàn toàn không có sức đánh trả, ngay cả khi có người đang ẩn náu mà y cũng không phát hiện nổi.
Nhân đạo thật sự yếu đuối đến vậy sao?
Trong bụi hoa không bị phá hỏng ở phía xa, một bóng người thản nhiên
bước ra, mái tóc hơi xoăn được buộc lỏng ở phía sau, mặc trên người
chiếc áo bào tao nhã nhưng lại thêu một bông hoa rườm rà, trong tay nắm
một đóa hoa, mặt thì cười nhưng ánh mắt lại phức tạp như ẩn giấu một
chút đau đớn vậy.
”Vương, cớ gì phải trực tiếp như vậy?” Ở
trước mặt người ngoài, hắn vẫn gọi Tiểu Hoa như thường, nhưng Bắc Sơn
Thuần được xem là người ngoài sao?
”Vì sao?” Hai chữ được ném qua nhưng lại là câu hỏi mang theo hàm ý không cho phép khước từ.
”Trùng cô nương, ổn không?” Tây Bối không trả lời Hoa Tứ Hải ngay mà
nhìn Trùng Trùng đang căng thẳng theo dõi trận chiến bên trong kết giới.
Mặc dù không có gương mặt trẻ trung đẹp tuyệt trần như Bắc Sơn Thuần,
cử chỉ hình như cũng không tao nhã bằng, nhưng sự cao quý, bất cần trong mỗi cử chỉ, sự dịu dàng, sự thiện chí xuất phát từ đáy lòng của hắn đã
làm cho đêm vốn nên sống mái với nhau này khác đi, đám hoa cỏ bị kiếm
phong đao khí giết chết dường như cũng được sống lại vậy.
”Tên
hồ ly chết tiệt, ta không sao.” Mặc dù ngôn ngữ không quá thân thiện,
nhưng giọng điệu lại tràn ngập niềm vui khi trông thấy bạn bè.
Tây Bối đưa tay ra như muốn chạm vào gương mặt đang ở cách xa mấy trượng của Trùng Trùng, nhưng lại dừng bất chợt trên không, sau đó cười một
cách bất lực, bởi vì liếc thấy đôi mắt như đang bùng cháy ngọn lửa đen
của Hoa Tứ Hải, cuối cùng hắn đã biết mình không thể nào làm lơ câu hỏi
của Hoa Tứ Hải rồi.
”Ta sao có thể trơ mắt nhìn ngươi giết chết hoàng huynh của mình được chứ? Tuy ta tu Ma, nhưng vẫn còn giữ chút
tính người, hy vọng Vương cho phép.”
Vừa dứt lời, ba người còn lại đều ngẩn ra.
Trùng Trùng ngạc nhiên tới há hốc mồm, hệt như con cá nhỏ bé bị mắc câu vậy; đao của Hoa Tứ Hải tuy vẫn còn chỉ về phía Bắc Sơn Thuần, nhưng
đao khí đã yếu đi; Bắc Sơn Thuần thì càng ngỡ ngàng hơn, y có một đệ đệ, nhưng sau lần từ biệt nhau của nhiều năm về trước thì cả hai đã không
còn gặp nhau nữa. Lúc ấy y mới mười tám tuổi, còn đệ đệ thì vẫn chỉ là
một thiếu niên mười bốn tuổi, lẽ nào nam nhân trông sắp ba mươi ở trước
mặt mình đây chính là một người khác mang dòng máu của Vương tộc Bắc Sơn sao?!
”Nói xem.” Hoa Tứ Hải lại nói, vẫn là hai chữ đơn giản ngắn gọn.
”Lẽ nào ta có thể nhận ca ca bừa hay sao?” Tây Bối phất tay áo bào, đóa hoa được xem như là vũ khí kia lập tức biến mất tăm, “Ta là con út của
Bắc Sơn Vương đời trước, tên là Bắc Sơn Ý, nhưng ta đã sớm tự nguyện
tách khỏi Vương tộc Bắc Sơn, gia nhập Ma đạo rồi.”
”Bây giờ ngươi là Bắc Sơn Ý hay là Tây Bối Liễu Ty?” Hoa Tứ Hải hỏi với vẻ vô cảm, nhưng trái tim lại dấy lên sự bất an.
Tây Bối, người bạn duy nhất của hắn.
Nhưng lời nói của Tây Bối đã khiến hắn yên tâm trở lại, “Bắc Sơn Ý đã
chết vào năm mười bốn tuổi ấy rồi, bây giờ người đứng tại đây là Tây Bối đại quan nhân ta.” Bờ môi hắn treo một nụ cười mỉm, đâu đó ẩn hiện nét
chua xót, “Có nhớ năm ấy không? Lần đầu chúng ta gặp nhau ——”
Hoa Tứ Hải không trả lời, nhưng trong đầu lại nổi lên vài mảng ký ức từ xa xưa.
Trên núi Bạch Thạch, một đứa bé nam ăn mặc cao quý đang tò mò nhìn một đứa bé nam trần truồng ngồi trên đá.
”Vì sao ngươi không mặc quần áo?”
”Ta không có.”
”Ta tặng ngươi một bộ nhé. Như vậy người ta mới không cười ngươi.”
”Chuyện này liên quan gì đến ngươi?”
”Bởi vì ta quyết định làm bạn của ngươi, bạn bè không mặc quần áo thì
tất nhiên ta cũng sẽ bị người ta cười. Yên tâm đi, ta mang theo rất
nhiều tiền từ nhà mình, chỉ hai chúng ta tiêu thôi. Này, ngươi đừng đi
chứ.”
”Đừng đi theo ta.”
”Ngươi bao nhiêu tuổi?”
”Còn đi theo ta thì ta sẽ đánh ngươi.”
”Ta bảy tuổi, ngươi trông cũng bảy tuổi, thì ra chúng ta bằng tuổi nhau.”
”——”
”Ta tên là —— Tây Bối Liễu Ty, còn ngươi?”
”Hoa Tứ Hải.”
”Ngươi là người của đạo nào?”
”Ma.”
”Vậy ta cũng nhập Ma nhé, chỉ cần ngươi không đánh người nhà ta thì ta sẽ không phản bội ngươi, ngươi xem ta tốt biết bao!”
”Nhớ lại chưa?” Tây Bối đứng giữa Bắc Sơn Thuần và Hoa Tứ Hải, “Ta
không có làm trái lời thề, nhưng ta cũng có chỗ khó xử, mặc cho hắn đã
làm cái gì, ta cũng sẽ không để ngươi giết hắn.”
”Ngươi đã gia
nhập Ma đạo?” Hoa Tứ Hải chưa kịp trả lời thì Bắc Sơn Thuần đã hỏi bằng
giọng điệu nghiêm khắc, “Ngươi vậy mà lại giúp Ma đạo tấn công Nhân đạo
sao? Xem ra ngươi là người đã phá trận pháp này, cứu tên ma đầu này ra
rồi. Ngươi biết không? Qua vài ngày nữa thì hắn sẽ bị trận pháp nhốt đến chết, mười châu ba đảo sẽ không còn giết chóc nữa, ngươi làm như vậy,
ngươi còn mặt mũi nào gặp tổ tiên tộc Bắc Sơn?”
”Xì, đừng nói
hoa lệ nữa, chẳng phải Tây Bối đã suýt nữa bị ngươi giết rồi sao? Nếu đã vậy thì ngươi đừng nhắc gì đến chuyện thiên hạ thái bình nữa. Hắn là
hắn, ngươi là ngươi, ngược lại hắn đã lấy ơn báo oán cứu ngươi một mạng. Tây Bối này, không ngờ ngươi lại là người tốt nhất.