“Chuyện ta căn dặn làm đến đâu rồi?” Hoa Tứ Hải đưa ly rượu lên uống cạn. “Đã tìm thấy tung tích của vật đó rồi.” Tây Bối Liễu Ty nói: “Ta
phải ở lại đây chuẩn bị nhân công, đây là một công trình to
lớn, lại phải thực hiện ngay trước mặt phái Thiên Môn người ta, nên cần phải cẩn thận chút. Chuyện phiền phức như vậy, ta
hiếm khi tìm được thú vui, vậy mà bị ngươi phá hỏng rồi.”
“Thú vui?” Hoa Tứ Hải lại uống một ly rượu, muốn không nhìn “tảng
đá to” kia, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy như mọc sợi cỏ vậy,
lại đưa mắt liếc qua.
“Nữ nhân chính là thú vui của ta. Ta nhìn trúng nha đầu này, nàng
ấy không như những nữ nhân khác, vừa hiếm có vừa đùa vui. Vốn
là ta định mua sợi xích đó, sau đó tặng ngược lại cho nàng
ấy, một cử chỉ tao nhã biết bao, vậy mà bị ngươi phá hỏng
hết. Bây giờ sao đây? Ngươi lấy mạng ta mua sợi xích đó, lẽ nào từ đây ta phải theo họ của nàng ấy, lần này bị thiệt to
rồi.”
“Nếu đã không đáng, vì sao còn mua?”
“Tiền ta chẳng màng tới, chính là không muốn thua ngươi, ta với người từ bé tranh đến lớn, chưa một lần nào thắng qua, nghĩ mà
chán. Cơ mà ngươi chạy đến đây giở cái trò gì vậy? A, ta hiểu
rồi, ngươi không phải muốn sợi xích này, mà là tưởng ta không
làm việc chính, nên lại giở cái tính phát cáu thối tha, cố
tình đến phá đám. Mà cũng tốt, song ma tranh đấu, tảng đá đắc lợi. Một sợi xích nhỏ nhắn cũng có thể mang lại sự giàu có, có thể thấy vật không quan trọng, quan trọng là vận may.”
Hoa Tứ Hải cau chặt mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi
biết là ta nhất định phải làm cho bằng được chuyện này, nếu
đã có cơ hội thì cho dù gì đi nữa cũng không được bỏ lỡ.”
“Yên tâm, ta đang chuẩn bị, trong vòng một tháng là có thể khởi
công rồi. Nhưng mà ―― sợi xích này thuộc về ai?”
“Ngươi còn nợ ta bao nhiêu mạng?”
“Về ta sẽ lật tra lại sổ sách, ước chừng còn cả ngàn cái chăng.” Trên gương mặt vẫn luôn cười híp mắt của Tây Bối Liễu Ty lộ ra chút bất lực, “Hay là vậy đi, dù sao cái ngươi ra cũng không
phải vàng bạc thật, sợi xích thì xem như là ta mua, nhưng tặng
cho ngươi, sau đó trong sổ ta sẽ giảm bớt một cái mạng ta nợ
ngươi. Hừ, nước chảy đá mòn, ta không tin ta trả không hết.”
Hoa Tứ Hải không nói, phất tay giải bỏ kết giới, mặt không cảm
xúc lại nhìn về phía Trùng Trùng, thấy vẻ đá bề ngoài đã
bắt đầu biến hóa rồi, có lẽ là vì pháp lực không đủ, từ từ
khôi phục hình người, nhưng bản thân nàng lại không biết, nằm
tại đó không động đậy. Chắc là do khi nãy quá hoảng sợ, mảnh
râu con trên mặt lệch qua một bên, chiếc mũ trên đầu cũng rơi
xuống, lộ ra mái tóc ngắn ngang tai màu đỏ rượu, lại phối hợp với cục u nhỏ màu xanh trông như cái sừng trên trán kia, đỏ
xanh xen kẽ, rất là đẹp mắt.
Lúc nãy Hoa Tứ Hải không nhận ra nàng, cảm thấy đây chỉ là một
học đồ nhỏ của phái Thiên Môn đang giở trò mà thôi. Nhưng mái
tóc ngắn đỏ nọ của Trùng Trùng quá đặc biệt, khiến hắn lập
tức nhớ lại ngày hôm đó là nữ nhân này làm sứt một mảnh nhỏ trên thân Tỏa Lân Long của hắn.
Dựa vào tính cách không cho phép ai mạo phạm mình dù chỉ là một
chút, hắn hẳn phải lập tức siết chết nha đầu này cho xong
chuyện, nhưng lúc này hắn lại thấy lạ vì mình không muốn phát hỏa, mà là thấy buồn cười. Hắn chưa từng thấy qua nữ nhân
nào làm trò khôi hài, tự mình gạt mình như vậy, suy nghĩ kỳ
quặc đi biến thành tảng đá trong phòng khách đã đành, bây giờ
còn muốn lê lết ra ngoài cửa hông nữa.
Hắn không biết là Trùng Trùng ngoài biến đá ra thì không biết gì
hết, dưới tình huống sinh mạng bị uy hiếp thì tất cả hành
động đều là phản ứng theo bản năng mà thôi! Nàng nằm ở đó
đến tê rần cả tay chân, nhưng hình như hai vị trên lầu kia trò
chuyện rất say sưa, vì thế nên con người không có sức nhẫn nại
là nàng đây lại lần nữa nảy sinh ý đồ chuồn đi.
Ta lê! Ta lê!
Nàng cảm thấy lực kiềm giữ của Liên Liên Khán được gỡ bỏ rồi nên
vô cùng mừng rỡ, cầu mong hai ma đầu này đừng chú ý đến nàng, nào biết từ lúc bắt đầu thì hành tung của nàng đều lọt hết vào trong mắt người ta rồi, nàng ở đó diễn trò xiếc, hai vị
khán giả nam thuộc ma đạo ngồi trên lầu xem rất thích thú.
“Ngươi đang làm gì?” Tây Bối Liễu Ty kinh ngạc kêu lên.
Trùng Trùng giật mình suýt nữa rơi cả tim, may là nàng lừa mình
dối người quen rồi, nên vẫn không động đậy duy trì một tư thế,
hy vọng là mình nghe nhầm. Sự thật là nàng quả thật đã nghe
nhầm, bởi vì Tây Bối Liễu Ty đang trừng to đôi mắt, kinh ngạc
nhìn Hoa Tứ Hải.
“Ngươi ầm ĩ cái gì?” Hoa Tứ Hải bị hắn trừng đến sởn gai ốc, hơi nghiêng đầu qua trừng lại.
“Không phải. Ngươi biết mình đang làm gì không đó?” Nét kinh ngạc của Tây Bối Liễu Ty không giống như là đang giả vờ, “Ta với ngươi
quen biết lâu như vậy, ngươi chưa bao giờ làm qua loại chuyện
này, ngươi ―― ngươi ấy vậy mà ―― đang cười. Trời ạ, thì ra ngươi biết cười.”
“Ta biết cười thì có gì lạ, rõ ràng là nha đầu kia buồn cười
mà!” Hoa Tứ Hải không cẩn thận để lộ cảm xúc, không khỏi có
chút tức giận.
Trùng Trùng ở một bên nghe rất rõ, không biết nha đầu họ nói là
chỉ ai, nhìn xung quanh một hồi, thấy trong phòng khách rộng
lớn chỉ có ba người, mà nàng là nữ nhân duy nhất ở đây, nàng
hoảng hồn cúi xuống nhìn lại mình, quả nhiên thấy mình tứ chi chạm đất, đang bò ra hướng cửa chính.
Thì ra là nàng chọc cho khối băng lớn đó cười, có lẽ bọn họ đã
sớm nhìn thấy phép Chướng Nhãn sơ cấp của nàng rồi, vậy mà
còn ác liệt giả vờ không biết, xem nàng biểu diễn xiếc. Thật
quá đáng, dám không mua vé!
Nghĩ tới đây, nàng dứt khoát đứng lên, chậm rãi phủi bụi trên
người xuống, “Để hai vị chê cười rồi, tiểu nữ xin cám ơn Nhã
Tiên Cư mà Liễu đại quan nhân đã ban cho. Nếu không còn gì nữa
thì mời hai vị mau chóng rời khỏi, ta chuẩn bị đổi nơi này
thành thư viện, nhà nhỏ, không tiếp đãi nổi hai vị tà thần cao quý.”
“Ta đã nói nàng ấy thú vị rồi mà.” Tây Bối Liễu Ty cười nói, rõ ràng là nói với Hoa Tứ Hải.
Lúc Trùng Trùng nói chuyện đã sớm dồn hết lực xuống hai chân, hai ma đầu đó vừa nói chuyện, nàng cảm thấy thời cơ đã đến,
nhấc chân chạy về phía cửa hông. Ngoài cửa là một ngọn núi
giả, nàng trốn vào đó, họ không chắc sẽ tìm được nàng, nếu
như có thể liên lạc được với nhị sư huynh bọn họ, đến lúc đó
bay lên trời rồi, cho dù hai tên ma đầu có đuổi theo đi nữa thì
tốt xấu gì cũng giảm được khả năng chịu chết, còn hơn là ở
đây chạy đâu cũng chết.
Thấy Trùng Trùng chơi trò giương đông kích tây, Hoa Tứ Hải vỗ lan can một phát bay xuống, tay trái túm vào khoảng không, vốn đã
bước một chân qua bậc cửa, Trùng Trùng cảm thấy có một luồng
lực khổng lồ hút lấy nàng, làm cả người nàng mất khống chế
bay về sau, lọt vào lồng ngực của một người.
Tiếp xúc với Hoa Tứ Hải ở cự ly gần mới cảm thấy hắn cực kỳ cao lớn, nàng không thấp, nhưng đầu nàng mới miễn cưỡng tới được
vai hắn, sức ép mang lại từ lồng ngực hắn càng làm cả người
nàng lọt thỏm vào trong bóng dáng của hắn.
Nàng nhấc chân lên, dùng sức đạp xuống chân Hoa Tứ Hải, đồng thời
khuỷu tay thúc mạnh về sau, đây là thuật Phòng Lang nàng đã
được học (Lang của sắc lang), khá là hiệu quả, nhưng
khi nàng đang hối hận vì mình ko mang giày cao gót nhọn thì
lại cảm thấy tay và chân đều đánh vào khoảng không, ngược lại
là tay phải của Hoa Tứ Hải vươn qua ngăn lại, đáng ghét nhất
chính là ―― hắn, hắn dám chạm vào con heo sữa của nàng!
Bà nội, nàng dốc sức nuôi nó hai mươi sáu năm, vẫn một mực chờ
được dâng hiến cho chân mệnh thiên tử của mình, vậy mà bị tên
đại ma đầu này tiên hạ thủ vi cường mất rồi?!
Càng đáng hận hơn là, heo sữa của nàng được cho ăn đến béo nụ,
cảm giác khi sờ vào chắc chắn là rất được, vậy mà ma đầu
này lại không có lấy chút sắc tình nào, một chút phản ứng
cũng không có, lẽ nào nàng không có mị lực nữ tính sao? Đây
cũng quá ―― quá tổn thương lòng tự trọng của người ta rồi!
Hừ, tuyệt đối không thể chịu thiệt được!
Trùng Trùng tức giận cực điểm, quay nửa người qua, cũng túm lấy
ngực của Hoa Tứ Hải, lòng nghĩ mọi người sờ nhau một cái,
cũng xem như là công bằng.
Hoa Tứ Hải không ngờ tới đệ tử thấp kém phái Thiên Môn này lại
làm như vậy, nhất thời không tránh khỏi, bàn tay nhỏ bé trắng
nõn của Trùng Trùng túm lấy vạt áo trái của hắn, sau đó nghe thấy nàng a một tiếng kêu lên thảm thiết.