Đá Chân Hỏa được cho vào trong lẵng Băng Hàn, hàn khí giá rét và hơi nóng bức người giao nhau, không khí xung quanh lập tức khôi phục lại như bình thường.
Biển dung nham từ từ rắn lại thành những tảng đá màu xám nâu, mà có lẽ là do đá Chân Hỏa đã bị lấy đi, chú văn trên bốn phía vách núi cũng bắt đầu rơi rụng theo những tảng đá đang lăn xuống do sự chấn động của luồng khí xoáy, làm phát ra âm thanh ầm ầm.
Trùng Trùng ngồi chồm hỗm trên đất, một tay ôm lẵng Băng Hàn, một tay ôm chặt đầu gối Hoa Tứ Hải không buông, đợi cho chú văn tróc hết rồi mới đứng dậy, khẽ sờ ống trúc treo bên hông, thầm diễn tập một lần mưu kế của nàng.
Hoạn nạn qua đi, sư tử và heo con phải PK rồi, làm sao chuyển từ thức ăn cho sư tử sang heo con phi thiên, quả thật không phải là chuyện đơn giản.
Nàng không tự chủ được vặn vặn xương sườn, cái vòng bảo hộ đó tuy vừa đáp đất đã tan biến, nhưng cũng đã bảo vệ được nàng, bằng không thì nàng rơi xuống từ chỗ cao như vậy, không thể nào không tan xương nát thịt, lúc đó không cảm thấy gì, bây giờ càng nghĩ càng thấy đáng sợ, ngẩng đầu nhìn, thấy rất cao.
Mà vòng bảo hộ của Hoa Tứ Hải cũng bị tan rồi, hình như hắn đáp xuống tảng đá to giữa biển lửa trước nàng, vậy mà hắn lại không đỡ nàng lấy một cái, để mặc nàng ngã suýt nữa thành bánh thịt, không thương hương tiếc ngọc đến vậy, chốc nữa nàng làm chuyện có lỗi với hắn cũng là lẽ đương nhiên thôi!
Trùng Trùng tiến hành xây dựng tâm lý, nhưng sau khi lén liếc nhìn Hoa Tứ Hải, phòng tuyến tâm lý vừa được dựng lên lại sụp đổ.
Hắn vẫn cứ đứng vững tại đó, nhưng mắt nhắm chặt, tay trái vẽ quyết pháp kỳ lạ đặt trước ngực, trông thì như là đang điều tức (ổn định nhịp thở). Người khác điều tức thường là ngồi, chỉ duy nhất có hắn là vẫn giữ tư thế đứng, như là không cho phép mình có một chút yếu đuối nào vậy. Tay phải hắn rũ xuống, các ngón tay nắm chặt Băng Ma Đao trắng bệch, khóe môi có vết máu, những chấm mồ hôi li ti trên trán thấm ướt hai hàng tóc mai dài, mày nhíu chặt, trông như đang cố gắng chịu đựng cơn đau vô tận vậy, vẻ quật cường khiến người khác nhìn mà đau lòng.
Lúc ở trên mảnh đất bằng ngoài đỉnh động, hắn bị vây đánh từ ba phía, còn bị trúng chút mưu kế; lúc ở trong động, hắn bị phong ấn pháp lực, chân khí hộ thể còn sót lại không những phải dùng để bảo vệ nàng và Tỏa Lân Long, mà còn phải cưỡng chế ép hai món linh vật của đất trời lại gần khi chúng đang kháng cự tiếp cận nhau, tất cả đều làm cho cơ thể của hắn phải chịu một gánh nặng cực lớn, không bị thương mới là lạ.
Nói theo một phương diện nào đó thì mọi hành động của hắn không chỉ cứu được mạng nàng mà còn hỗ trợ cho nàng hoàn thành nhiệm vụ sư phụ đã giao nữa.
Nhưng nàng không những không thể trị thương giúp hắn, mà còn không thể không ở vào thời điểm này phản bội lại liên minh giữa hai người, thật sự là nàng không nỡ xuống tay. Nhưng tên nam nhân trước mắt này là sư tử đó, Vương của vạn thú, không ai sánh bằng, lớn mạnh đến nỗi vạn vật phải run rẫy, hắn mà khôi phục lại rồi thì còn đâu đường sống cho nàng đây?
Giả như chuyện này chỉ liên quan đến mình nàng, vậy thì sống hay chết thì cứ để hắn quyết định, vì suy cho cùng là hắn cứu mạng của nàng, để hắn một ngụm nuốt trôi nàng nàng cũng không có lời nào để nói. Nhưng còn có sư huynh, sư tỷ, cẩu cẩu và việc đúc lại Khước Tà Kiếm, điều này khiến nàng không còn cách nào khác ngoài làm chuyện có lỗi với hắn, bất quá thì sau này báo đáp hắn, một mạng đổi một mạng.
Lòng Trùng Trùng rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định hành động theo kế hoạch, trước đây nàng luôn là người vô tư lạc quan, cho dù đi về trước sẽ bị ngã, thường là nàng sẽ ngã trước rồi nói sau.
Thấy Hoa Tứ Hải vẫn không động đậy, nàng nhẹ tay nhẹ chân đi qua đó, muốn giúp hắn lau mồ hôi trên trán, nào ngờ tay còn chưa chạm vào thì cổ tay đã bị một bàn tay sắt bắt lấy.
“Không một ai có thể đánh lén bổn vương.” Hoa Tứ Hải nói lạnh lẽo: “Ngay cả lúc bổn vương ngủ cũng vậy.”
“Á á, đại ma đầu ngươi mau buông tay, đau đau đau!” Cánh tay bị bỏng còn bị bắt lấy, Trùng Trùng đau đến nhảy dựng, giơ chân đá qua, lại đá phải sắt, ngón chân như bị gãy vậy, “Ngươi cái tên mắc bệnh hoang tưởng bị sát hại, y hệt như Bạch Trầm Hương. Người ta tốt bụng lau mồ hôi giúp ngươi, ngươi ――” Trùng Trùng nhìn Hoa Tứ Hải bằng ánh mắt tức giận, nàng mà có mọc răng chó thì có lẽ sẽ lập tức cắn người.
Hừ, người bắt nạt nàng đều không có kết quả tốt! Lúc nãy nàng còn đau lòng cho hắn, bây giờ hết rồi, phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu!
Hoa Tứ Hải buông tay, “Cách xa bổn vương ra.”
“Ngươi nói xa thì xa à! Ta cứ lại gần!” Trùng Trùng bắt ngược lại tay Hoa Tứ Hải, tiếp đó là á một tiếng, phát hiện cánh tay Hoa Tứ Hải cũng bị bỏng rồi, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn nàng. Nhưng mà người ta chẳng kêu lấy một tiếng, nào có như nàng, kêu như con heo bị mổ.
Hoa Tứ Hải ngạc nhiên nhìn nha đầu ba phần giống người, bảy phần giống ma trước mắt, không hiểu vì sao nàng cứ không sợ hắn, đến mức hắn quên cả rút tay về. Từ lúc vào đời cho đến nay, hắn sát khí đầy mình, ma danh đồn xa, có biết bao người nghe thấy tên hắn đều e dè nhượng bộ, nàng không những không sợ, còn không biết sống chết mà tranh luận, bàn điều kiện với hắn. Rốt cuộc là nàng từ đâu tới? Rốt cuộc là nàng có một chút nhận thức nào về sinh tồn hay không?
Thấy miệng nàng cứ bô lô ba la kể ra đủ thứ chỗ không tốt của hắn, cứ như là hai người rất thân vậy, vừa nói vừa sờ sờ trong ngực, cuối cùng rút ra một chiếc lọ gốm, cắn nút bần ra, đổ một chút chất lỏng màu nâu đậm lên tay hắn.
“Đây là gì?” Hắn nhíu mày.
“Xì dầu.”
Xì ―― xì dầu? Đường đường một cô nương, không mang theo khăn thơm túi tiền bên người, vì sao trong ngực lại có một lọ xì dầu?
“Ta mua lúc ghé qua thành Cách Hải đó, nghe nói tiệm xì dầu đó tốt nhất Phụng Lân Châu.” Trùng Trùng khẽ thổi vết thương của Hoa Tứ Hải, ngón giữa nhẹ nhàng bôi đều xì dầu, “Ta rất khó ra được bên ngoài, định mua về làm món hột gà chiên. Hột gà chiên ngươi ăn qua chưa? Dùng làm bữa sáng rất tốt đó.
Bây giờ hắn đã xác định rồi, chắc chắn nàng sẽ chọc Bạch Trầm Hương tức chết. Hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào mà tham ăn, tham chơi, háo sắc và khác người như nàng.
Hoa Tứ Hải muốn rút tay về, bởi vì hắn thấy mất tự nhiên vô cùng. Rửa tay bằng máu cả tộc, thống nhất hơn nửa ma đạo, có lần nào mà không phải là gió tanh mưa máu, từ một đệ tử ma đạo cô độc trở thành Ma Vương ma đạo tôn quý tột cùng, có bao nhiêu lần không phải quanh quẩn bên vực sống chết. Trước nay hắn luôn tự mình trị thương, không quen có người giúp mình.
Nhưng Trùng Trùng không buông tay, hắn lại không thể vung khỏi tay nàng. Từ lúc chú văn tróc xuống, qua quá trình điều tức ngắn ngủi, pháp lực của hắn đã mau chóng khôi phục rồi, nếu hắn dùng sức vung, nha đầu này chắc chắn sẽ văng vào vách núi vỡ sọ. Hơn ngàn vạn người chết ngay trước mặt hắn, hắn cũng không chớp mắt lấy một cái, nhưng khi tại biển Chết, tại biển lửa, tại nơi đây, hắn lại không muốn nhìn thấy nàng chết, hoặc giả là ―― là bởi vì nàng là người duy nhất dám trưng ra bộ mặt dữ dằn với hắn.
Nhìn nàng lấy ra một chiếc khăn lụa trắng còn mới băng lại cánh tay đã thoa xì dầu của hắn, chân tay vụng về mà băng đến loạn cả lên, trái tim đóng băng của Hoa Tứ Hải bỗng xuất hiện một tia cảm xúc lạ lùng, nhột nhột, như là có cái gì đó khẽ cù một cái nơi thâm tâm đen tối của hắn vậy.
Bên tai nghe thấy tiếng than của Trùng Trùng: “Đại ma đầu, ngươi đúng là bất cẩn, nếu ta hạ độc ngươi thì sao hả? Mất cảnh giác như vậy, ngươi sống được đến hiện giờ thật đúng là kỳ tích.”
Hoa Tứ Hải không để ý tới nàng, lòng thầm nói nếu có người hạ độc ta, ta sẽ không biết sao? Kẻ hạ độc sớm đã chết mấy trăm ngàn lần rồi. Một người như nàng có thể sống sót trên tay hắn mới đúng là kỳ tích.
“Đại ma đầu, tuy là ngươi vì bản thân mình có thể ra khỏi động mới ra tay, nhưng dù sao thì ngươi cũng đã giúp ta. Ta cám ơn ngươi. Nhưng mà ―― cám ơn thì cám ơn, lẵng Băng Hàn, đá Chân Hỏa, mạng của cẩu cẩu và mạng nhỏ của ta đều không thể cho ngươi, cho nên hợp tác giữa hai đạo tiên ma đến đây chấm dứt. Còn về ngươi, ta sờ cũng sờ rồi, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Trùng Trùng lại nói.
Hoa Tứ Hải cau mày.
Nha đầu này điên rồi sao? Đá Chân Hỏa và con thần thú kia là của Tụ Quật châu, tất nhiên là phải giữ lại, còn về lẵng Băng Hàn và mạng nhỏ của nàng, hắn lấy để làm gì chứ? Lúc nãy tình thế cấp bách, xác thật là nàng không quan tâm đến sự đề phòng giữa nam nữ, vẫn cứ đeo trên người hắn, nhưng sờ với hôn là sao? Huống hồ cái loại lời nói như chịu trách nhiệm này, là lời mà nữ nhân nên nói sao?
Mà ngay lúc hắn mất tập trung, một bàn tay nhỏ nhắn sờ lên mũi hắn.
Đó là chuyện mà Trùng Trùng vẫn cứ luôn muốn làm, sau đó nàng dùng sức níu lấy chiếc cổ cao hơn nàng rất nhiều của Hoa Tứ Hải, bờ môi mềm mại dán lên hai cành môi lạnh băng kiên nghị của hắn, liều mạng hôn một cái, phát ra một tiếng chụt rất vang. Đồng thời nhân lúc Hoa Tứ Hải mất tập trung, một tay nàng chạm vào ống trúc bên hông, rút nút đậy ra dội thẳng lên Băng Ma Đao và Tỏa Lân Long.
“Tạm biệt đại ma đầu, ta muốn ngươi hứa lần sau gặp lại sẽ không giết ta. Ngươi không lên tiếng, ta xem như ngươi đã đồng ý.” Mặt Trùng Trùng trắng bệch, lòng niệm vội quyết pháp, nhân lúc Hoa Tứ Hải vẫn còn chấn kinh bởi nụ hôn lúc nãy, nhanh chóng bay về phía cửa động.
Phù, đây cũng được xem là nụ hôn của ác ma chứ. Chỉ là, ai mới là ác ma đây?