Ads
Mà chuyện kế tiếp, Dung Thành Hoa Lạc còn có thể miễn cưỡng
chấp nhận, nhưng với Yến Tiểu Ất thì lại khó khăn rồi, bởi vì Trùng Trùng muốn
hóa trang cho hắn thành một nữ nhân.
Lý luận của nàng rất đơn giản, nếu bọn ma đạo có khả năng sẽ truy bắt một nam
nhân dẫn theo hai cô nương cộng thêm một con chó, vậy thì bọn họ chỉ cần giả
trang thành một đôi phu thê bế một đứa con, mang theo một đầy tớ về nhà mẹ là
được rồi.
“Ngũ sư muội ―― có thể hóa trang thành thê tử, lẽ nào không phải huynh thì
không được sao?” Yến Tiểu Ất có chút phiền não, lại có chút thẹn thùng.
“Độ tương phản nhất định phải cao mới dễ dàng che mắt người khác được.” Trùng
Trùng nói rất thẳng thắn đầy lý lẽ, “Sư huynh, muội biết việc này rất làm khó
huynh, nhưng vì phái Thiên Môn của chúng ta, vì hoàn thành nhiệm vụ sư phụ đã
giao, vì đúc lại Khước Tà Kiếm, vì tương lai tươi sáng của tiên đạo, sư huynh vẫn
phải hy sinh chút đi.”
Nàng đưa ra nhiều lý do như vậy, Yến Tiểu Ất cho dù có không nguyện lòng thì
cũng sao có thể nói ra chữ “không” được, vì thế nên một soái ca phong nhã rất
nhanh đã biến thân thành một nữ nhân cao quý, mà do ngũ quan của Yến Tiểu Ất đã
thanh tú sẵn rồi, nên hóa trang thành nữ nhân thật sự là rất đẹp.
“Ây da, nếu nam nhân ai cũng như vậy thì có còn cho nữ nhân sống không đây?”
Trùng Trùng cảm thán, vừa vò nhét vải vào ngực Yến Tiểu Ất vừa dùng khăn tơ quấn
quanh cổ hắn, phòng cho hột khế nam tính của hắn lộ ra ngoài, lại càng không ngừng
thuyết phục: “Sư huynh ánh mắt của huynh quá là man, cho nên khi đi đường nhớ
cúi đầu, ai hỏi gì cũng không đáp, làm ra vẻ e thẹn, như vậy mới nhập vai, biết
không?”
“Buồn[*]?”
[*]
Man (tiếng Anh) và “buồn” trong tiếng Trung đều phát âm là “man”.
“Là man, tức là rất có mùi vì nam nhân đó.” Trùng Trùng giải thích lung tung,
sau đó lại bắt đầu hóa trang cho Dung Thành Hoa Lạc.
Dung Thành Hoa Lạc vì đã từng theo học y thuật từ Đào Hoa sư thúc, vốn có thể
dùng chân khí để thay đổi dung mạo, nhưng vốn kiến thức của nàng chỉ là sơ thiển,
Người Vượt Biển lại là người của ma đạo, cho đến nay vẫn không ai biết pháp lực
hắn cao đến đâu, ba người tính toán rồi đều thấy đến lúc này rồi mà bị vạch trần
thì đúng là không tốt, cho nên chỉ đành sử dụng cách thức ngốc nghếch là hóa
trang từng chút một. Thoa bột thuốc lên cho vàng mặt, dán râu giả, còn đeo thêm
cái chụp mắt lên, mạo danh Độc Nhãn Long, chỉ cần không nhìn kỹ thì đúng là có
chút giống kẻ bán rong.
Trùng Trùng thì khá là dễ hơn,vì tay và mặt nàng đều có vết bỏng, sau khi đến
quán trọ thì bị Dung Thành Hoa Lạc thoa một lớp thuốc mỡ màu đen lên mặt, tuy
mát mát không còn đau nữa, nhưng cái bộ dạng đó thực sự là ―― chỉ cần nghĩ cách
nhét thêm nhiều vải vụn vào trong quần áo, che bớt đi thân hình yểu điệu, thì một
kẻ đầy tớ kinh điển của nhà giàu đã xuất hiện ra rồi, dễ sợ, ranh vặt, gian xảo,
béo ú tròn vo.
Khó khăn nhất là hóa trang cho cẩu cẩu thành đứa bé, tuy nó là con chó con,
nhưng vẻ ngoài cũng to không kém gì những đứa bé bình thường, may là Yến Tiểu Ất
đủ cao to, nữ nhân to lớn sinh đứa con to lớn cũng chấp nhận được. Vấn đề là bộ
dạng của cẩu cẩu, không phải chỉ hóa trang là giải quyết được, chỉ đành nhờ
Dung Thành Hoa Lạc biến mặt nó thành khuôn mặt ngốc ngốc đần đần của đứa bé,
nhưng mà vẫn thè lưỡi ra như chó, còn thân thể thì bọc lại kín kẽ.
“Mi nhớ là không được động đậy không được kêu, nhất định phải giả chết, nghe
chưa? Không là ta quẳng mi đi, cho mi làm con chó hoang!” Trùng Trùng cố ý cố ý
nói nột cách hung ác, nhưng con cún này là thần thú, có thể tâm linh tương
thông với chủ nhân, bởi thế mà nó biết Trùng Trùng chỉ đang dọa nó thôi, nên mới
phối hợp vẫy vẫy cái đuôi.
Tới giờ phút này Trùng Trùng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ mong cái thứ hiếu
động, không biết lạ này có thể giữ yên lặng vào thời khắc mấu chốt, đến lúc đó
cho dù có người trong ma đạo nghi ngờ thì cũng không đến nỗi cướp đứa bé từ
trong ngực của con gái nhà người ta mà quan sát được. Nói đi phải nói lại, chắc
là do lúc học dịch dung bằng chân khí Dung Thành Hoa Lạc không quá tập trung,
cho nên chỉ biến được mặt, không biến được toàn thân, hơn nữa dễ bị nhìn thấu.
Ngược lại Trùng Trùng khá hứng thú với món pháp thuật này, một lòng nghĩ sau
khi về phải theo học Đào Hoa sư thúc, vậy thì sau này làm việc xấu thì dễ dàng
hơn nhiều rồi.
Hóa trang xong, ba người vội vã quay về quán trọ hoang dã cách Biển Chết gần nhất
ở Tụ Quật Châu. Vừa mới tới nơi, Trùng Trùng giật cả mình, bởi vì lúc tới đây
quán trọ này vắng tanh như là sắp dẹp tiệm vậy, mà bây giờ lại người đông như
kiến, ngay cả bậc cầu thang cũng ngồi đầy người, cũng không sợ đống gỗ mục đó sập
xuống.
Đám người này đa số là những thương lữ đeo gói to gói nhỏ các mặt hàng hóa, một
số trông có vẻ làm ăn rất to, mang theo gần mười đầy tớ và cả lô hàng lớn, một
bộ phận nhỏ khác thì trông rất dữ tợn, tay cầm vũ khí, vừa nhìn đã biết là người
của ma đạo, giống như ba người bọn Trùng Trùng cả nhà đi với nhau thì khá là hiếm,
nhìn sao cũng thấy giống đi tị nạn, bởi thế nên họ vừa tới đã hấp dẫn vô số ánh
mắt của đám người trong quán trọ.
Sắp xếp cho “lão gia phu nhân” đứng ở trong một góc xong, Trùng Trùng vươn vai,
cảm nhận được lẵng Băng Hàn và đá Chân Hỏa trên người vẫn an toàn, lúc này mới
đi đến bên một người bán rong trông có vẻ trung hậu rồi hỏi: “Xin hỏi vị đại ca
này, khi nào thì bán thẻ đường?” Quán trọ nhiều người như vậy, Trùng Trùng
không thể không hạ thấp âm thanh.
Người
đó ngạc nhiên nhìn Trùng Trùng, “Đã bán từ sớm rồi, bây giờ mọi người đang đợi
thuyền.”
Hả? Bán rồi? Vậy chẳng phải là phải đợi chuyến sau sao? Thời gian mà chậm trễ,
khả năng bị Hoa Tứ Hải bắt được không phải là càng lớn sao?
Nhìn bộ mặt ảo não của nàng, người đó cười thân thiện: “Tiểu ca là lần đầu tiên
rời khỏi Tụ Quật Châu à? Sao lại không biết quy định?”
“Phải, lão gia và phu nhân nhà ta đều tới Tụ Quật Châu từ rất bé, chưa từng về
qua.” Trùng Trùng hạ thấp giọng: “Ta sinh ra ở đây, đây là lần đầu tiên về quê
nhà với lão gia và phu nhân, hi hi, để đại ca chê cười rồi, ta chưa từng mua
qua thẻ đường.”
“Thảo nào ngươi không hiểu.” Người đó nghe Trùng Trùng ngọt ngào gọi đại ca thì
rất có thiện cảm với nàng: “Thẻ đường ở đây đều là bán trước ba ngày, chút nữa
Người Vượt Biển sẽ tới đón và đưa mọi người qua biển. Lần sau nhớ phhải tới mua
trước ba ngày, ai, hôm nay cũng đã quá giờ rồi, chả biết xảy ra chuyện gì.”
Ba ngày? Ba ngày trước nàng còn bị nhốt trong động với Hoa Tứ Hải. Vừa nghĩ tới
Hoa Tứ Hải, nàng bỗng nhớ tới nụ hôn đó, nhớ tới đôi môi lạnh băng nhưng mềm mại
của hắn, máu toàn thân đều dồn hết lên mặt, tuy là vì đào thoát mới sử dụng mỹ
nhân kế, nhưng bây giờ nhớ lại tim vẫn đập thình thịch, cảm giác như là đã động
lòng vậy.
Diêu Trùng Trùng mi đúng là đồ ngốc, chỉ là một nụ hôn mà thôi, vì sao nhớ lại
lại đỏ mặt chứ, ngay cả nằm mơ mà cũng nóng hết cả người! Chắc chắn là Hoa Tứ Hải
có tà thuật ma đạo rồi, không thì nàng sẽ không bị vậy! Chắc chắn là thế!
Người đó thấy nàng đỏ mặt,tưởng nàng đang sầu não, vội nói: “Tiểu ca cũng đừng
vội, chỉ trễ ba ngày thôi, các ngươi là về quê, cũng không phải là làm ăn, qua
mùa phải đền.”
Hắn nào biết nếu Trùng Trùng đi trễ ba ngày, cái đền không phải là tiền, có thể
sẽ là đền mạng, cho nên nàng không đi không được. Nhưng nàng không ngờ người
bán vé lại là ông chủ chết dở sống dở đó, không là họ đã đặt sẵn vé trước khi đến
núi Tiêu Dao rồi, vậy bây giờ chẳng phải là được đi ngay lập tức rồi sao!
“Đại
ca có thể cho ta mượn xem thẻ đường của huynh không?” Trùng Trùng nói: “Tò mò,
đơn giản là tò mò thôi.”
“Không phải ta không cho tiểu ca mượn, mà là còn chưa đến tay.” Người đó nói:
“Người muốn vượt biển phải đăng ký với ông chủ, lúc lên thuyền mới phát thẻ đường
theo trình tự. Nếu ngươi vội, hay là, hỏi ông chủ thử xem, ta thấy đồ các ngươi
mang theo cũng không nhiều, xem có thể thêm chỗ không. Nhưng mà trước đây chưa
có ai làm qua, thử nột lần xem sao.”
Trùng Trùng gật đầu, cúi đầu cảm ơn, sau đó miễn cưỡng đi về phía quầy tính tiền.
Không thấy bóng dáng ông chủ đâu, nhưng chắc là dễ tìm thấy ở bên quầy tính tiền.
Mà trước đây nàng với ông chủ có gặp qua, bây giờ biến thành bộ dáng đáng sợ
như vậy, nhận không ra thì thôi, chỉ sợ là nhận ra, ngược lại càng quái dị hơn.
Hơn nữa, nàng có thể cảm nhận được bọn ma đạo kia nhìn nàng một cách chẳng hề
kiêng kị, làm nàng sợ sẽ xảy ra sự cố.
“Chuyện gì?” Nàng đang căng thẳng, không ngờ tới ông chủ đang ngồi trên chiếc
ghế thấp bên trong quầy, nghe thấy tiếng người đi qua, đột nhiên đứng lên, dọa
Trùng Trùng giật cả mình.
Nhìn
vẻ mặt của hắn, vẫn nhạt nhẽo chán chường như cũ, hình như không nhận ra nàng.
Tim của Trùng Trùng thả lỏng được chút, thầm nghĩ ông chủ này một ngày không biết
gặp bao nhiêu người,không thể nào nhận ra nàng được, nàng căng thẳng là do có tật
giật mình mà thôi. Nghĩ đến đây, nàng thả lỏng ra, công khai gõ gõ lên mặt quầy,
thấp giọng nói: “Ông chủ, thương lượng một chút, lão gia và phu nhân ta vội về
thăm quê nhà, nhưng mà mua thẻ đường trễ rồi, có thể thông cảm thêm chỗ cho bọn
ta không. Bọn ta chỉ có ba người, cũng không mang theo nhiều đồ, giá cả có thể
thương lượng.”
Ông chủ chỉ ừm một tiếng, không ngẩng đầu, nhưng lời nói ra lại làm tim Trùng
Trùng đột ngột giật thót, “Ca ca tỷ tỷ ngươi thành thân lúc nào vậy, còn sinh một
đứa con là chó nữa, hả tiểu ca Ấn Độ A Tam?”