Xem ra trước khi đưa đá Chân Hỏa qua, Mặc Vũ sư thúc đã vái qua trời đất rồi, chỉ cần lẵng Băng Hàn được mở ra thôi thì lập tức có thể đúc kiếm!
Ba vị sư thúc cắn chặt răng, chân khí tu luyện trăm ngàn năm không ngừng phát tán ra từ cánh tay, tạo thành ba luồng sáng đỏ đậm nhạt khác nhau, vây lẵng Băng Hàn bên trong.
Dưới đất, các luồng khí hỗn độn cuốn hết cát vàng lên, quay vòng tích dưới đất nơi ba người đứng, từ từ ngập cả chân, đùi và eo, bàn thờ cũng bị chìm trong đó, chỉ còn ly hương to kia là vẫn lộ ra bên ngoài, những nén nhang trong ly vậy mà không bị tắt, vẫn quật cường mà cháy, làn khói bốc thẳng tắp lên cao.
Thời gian cứ từng giây từng giây trôi qua, ba vị sư thúc đứng im như tượng điêu khắc, những người đứng xem bên ngoài cũng ngưng thở, hình như ngay cả thời gian và không khí cũng ngưng đọng lại. chỉ có lẵng Băng Hàn đang cấp tốc quay vòng, bão cát trong vùng trũng dần dần gia tăng, còn có Bạch Trầm Hương bất an đi tới đi lui.
Ầm!
Trên bầu trời bỗng đánh sét ầm một cái, tiếng lớn đến nỗi như trời sắp sập xuống, làm những người có mặt đều giật cả mình, ngay cả cát dưới chân cũng bị chấn động, lở ào ào đổ xuống như sắp sập. Trùng Trùng vội vàng nắm chặt tay Yến Tiểu Ất ở bên cạnh, ổn định người rồi nhìn lên.
Lẵng Băng Hàn không còn quay nữa, từ trong lẵng phun ra một cột lửa xuyên chọc trời. trời vốn đang quang đãng, bây giờ càng sáng chói hơn nữa, bầu trời sáng trong thêm cát vàng trải khắp chói tới mắt mọi người như bị rỉ ra máu vậy.
Cột sáng màu đỏ dưới hẹp trên to, cũng không biết là ngang bao nhiêu mét, mà trông nó như là không gánh nổi cân nặng của mình vậy, cứ đung đưa trái phải, nhìn giống vòi rồng, mà hình như cũng giống đám yêu ma đáng sợ bay từ trong lẵng ra.
Đỉnh cột sáng trào ra một ngọn lửa lớn, tuôn trào, cuồn cuộn, cắn nuốt như đám mây lửa, tia lửa bắn lung tung, cả bầu trời đều như bị mắc vào lò nướng lửa vậy, nếu như trên Cửu Thiên có Thiên Cung, e là cũng sẽ bị đốt phải!
Mây hình nấm! Đây có phải là đúc kiếm đâu, rõ ràng chính là tạo hạt nhân! Chỉ có điều cái nấm này có màu đỏ, tức là độc tính càng lớn, càng đáng sợ!
Cả người Trùng Trùng toát mồ hôi, mồ hôi lạnh, bởi vì hình như lửa chỉ đốt trên cao, ở dưới đất không hề nóng, chỉ là không khí trở nên mát hơn. Nhưng nàng thấy khả năng giữ bình tĩnh của mình tốt hơn rất nhiều, tuy có căng thẳng bấm sâu vào cánh tay Yến Tiểu Ất, nhưng lại không có lập tức ngã quỵ.
Nhớ ngày đó nàng vì muốn tránh kiếm khí mà nàng căn bản đánh không lại mà nằm úp sấp dưới đất tại chốn đông người, mất mặt vô cùng, cho tới nay vẫn là trò cười cho các sư huynh sư đệ. Nhưng bây giờ nàng thật sự muốn học như đà điểu, chôn đầu mình vào cát để tránh nạn, tuy không có tác dụng, nhưng ít nhất cũng có thể an ủi tâm lý không phải sao? Lý luận của Trung y là: Ý niệm rất quan trọng! (BB: Ai còn nhớ đoạn trên không? Đó là đoạn bạn Sâu vừa tới núi Vân Mộng, vừa lúc thấy Bạch Trầm Hương đang xử tội Thương Khung, sau đó Bạch Trầm Hương tung chưởng đánh Thương Khung, mà bản lại tưởng là đánh mình nên bản né đó. Chi tiết xin quay về chương 9)
“Xuất kiếm!” Mặc Vũ sư thúc lại quát to lần thứ hai.
Lần này là sư phụ của Mã Nghị ――con kiến trên chảo nóng ―― cũng chính là đại thúc Bạch Trầm Hương ra trận.
Hắn lấy xuống chiếc hộp gỗ vẫn luôn đeo trên lưng, ngẩng cao đầu, ngốc nghếch một hồi như nhảy điệu ông đồng, sau đó ném mạnh một phát, chiếc hộp đó đã lao về phía cột sáng. Lúc bay ngang đầu Mặc Vũ, nó như có ý thức mà ngừng lại một chút, như là không muốn bay tiếp. nhưng Bạch Trầm Hương ở bên này dồn pháp lực không chút do dự, cuối cùng chiếc hộp không thể chống lại được đành phải lao vào cột sáng màu đỏ.
Còn rất xa mới vào tới mà chiếc hộp đã cháy thành tro bụi, mấy đoạn thần kiếm gỉ sét bên trong lại bị cuốn vào trong ngọn lửa. Tức khắc, ánh sáng màu đỏ như máu khắp trời đất tối đi, nhưng ngay lập tức lại quay về màu sắc ban đầu, mấy đoạn kiếm gãy bị năng lượng vô hình trong cột sáng cuốn tới tung bay xuôi theo cột sáng, làm Trùng Trùng có cảm giác như đó là những tảng đá thiên thạch bay qua bay lại trong dải ngân hà màu đỏ.
Nhưng mà, nhiệt độ cao như vậy, những đoạn kiếm gãy vẫn không bị ảnh hưởng gì, không hổ là thanh thần kiếm mà thiên lôi địa hỏa cũng không tổn hại được! Lẽ nào đá Chân Hỏa cũng không thể nung chảy được nó? Vậy sao nó lại gãy trong tay nàng vậy? Lúc rút kiếm, nàng không hề dùng sức, Khước Tà Kiếm đã gãy rời như bị gỉ sét.
Con kiến trên chảo nóng bò tới bò lui, mà ba vị sư thúc dưới vùng trũng đồng thời ra sức nhảy lên, nhảy ra khỏi đụn cát vàng ngập tới eo, lần nữa đứng trên mặt đất.
Hai tay Mặc Vũ hướng lên cao, một tay cầm kiếm gỗ, một tay cầm pháp bảo là cây bút sắt của mình, chân khí trong người chia làm hai luồng, đỡ phía dưới lẵng Băng Hàn, phòng cho nó không rơi xuống.
Mà lẵng Băng Hàn vì đã bị mở ra, hàn khí từ băng tinh vạn năm không còn tiếp tục ngăn nhiệt khí của đá Chân Hỏa được nữa, bảo bối này của phái Thiên Môn bắt đầu nóng chảy, nước đá chảy từng giọt từng giọt xuống như mưa. Càng đáng sợ chính là, quần áo, mái tóc của Mặc Vũ sư thúc bắt đầu bốc cháy!
Nhiệt khí thì luôn bốc lên cao, cho nên ngọn lửa cháy mạnh trào ra từ đá Chân Hỏa toàn bộ đều bốc lên trời, còn những người xung quanh không ai cảm thấy nóng ngoài Mặc Vũ, bởi vì hắn đứng ngay dưới lẵng Băng Hàn, bị liên lụy bởi sự nóng chảy của lẵng Băng Hàn.
Nhưng mà hình như họ đã sớm có sự chuẩn bị, Thương Khung và Đào Hoa đều là một tay chỉ kiếm gỗ lên trời, hỗ trợ Mặc Vũ ổn định lẵng Băng Hàn đang rung động và nóng chảy, tay còn lại thì cầm pháp bảo của mình, ngăn cản hơi lửa không ngừng tấn công lên người Mặc Vũ.
Thương Khung dùng bầu Càn Khôn Toái Ngọc tạo kết giới rượu cách người Mặc Vũ mấy mét, Đào Hoa thì dùng quạt Tứ Phương quạt ra Băng Chướng (chướng khí băng), hơi rượu gặp hơi lửa lập tức bùng cháy, lửa gặp hơi lạnh lập tức hóa thành sương, nhìn từ xa, Mặc Vũ sư thúc bị bao vây bởi vòng lửa và sương mù dày đặc, những người pháp lực thấp như Trùng Trùng đã không còn thấy bóng dáng của Nam sư thúc nữa, chỉ nhìn thấy Tây sư thúc và Bắc sư thúc không ngừng thi pháp, chỉ trong chốc lát mà quần áo đã ướt đẫm.
Trùng Trùng từng nghe nói qua, trước khi tu đạo Mặc Vũ sư thúc là một thợ rèn, cho nên chưởng môn mới cử hắn tới đúc lại kiếm. Có lẽ hắn cũng biết quá trình và sự nguy hiểm khi đúc kiếm, cho nên đã sớm vái qua trời đất, còn chọn sẵn hộ pháp. Nhưng có lẽ hắn không ngờ rằng thanh thần kiếm này khó đúc như vậy, đặt nó trước đá Chân Hỏa – bảo vật có thể làm non sông nước biếc bốc cháy – mà vẫn vô dụng, không có dấu hiệu gì là nóng chảy thành nước thép.
Trùng Trùng xem rèn sắt trên ti vi ―― cho thanh sắt vào lò lửa, đợi nó đổi thành màu đỏ như than, dùng kìm gắp nó ra, đặt lên cái đe sắt, lấy búa gõ cả hai mặt, sau đó ngâm vào trong nước để làm nguội. Cho dù là Can Tương và Mạc Tà[*] rèn kiếm cũng phải có cái lò chứ, mà phái Thiên Môn bọn nàng thì cái gì cũng không có, lẽ nào kiếm tiên đúc kiếm chỉ cần dựa vào suy nghĩ? Hay là thần binh Thượng Cổ này vốn đã không giống bình thường, có thể tự mình hợp lại?
[*] Can Tương và Mạc Tà tên của hai vợ chồng thợ rèn kiếm Trung Quốc cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô. Cùng với thầy dạy nghề của họ là u Dã Tử, Can Tương Mạc Tà được coi là những thợ rèn kiếm giỏi nhất thời Xuân Thu mà sản phẩm tiêu biểu là hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà.
“Chưởng môn sư đệ, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, đợi cho thiên hương đốt xong thì thiên thời cũng đã qua rồi, cho dù ba sư đệ có thể gắng gượng được thì e là kiếm cũng khó thành, huống chi miễn cưỡng như vậy, tu vi của ba đệ ấy cũng bị tổn hao nghiêm trọng, phải mau chóng nghĩ cách đi thôi.” Một giọng nói già nua lanh lảnh vang lên, chính là Dương sư bá mà Trùng Trùng ghét nhất.
Bạch Trầm Hương vốn đang vội tới đi đi lại lại, nghe vậy càng ngẩn ra hết hồi lâu, cắn răng nói: “Đưa Vô Song cho ta!”
Vô Song? Cái gì vậy? Nghe giống tên người, hơn nữa còn là tên của một cô nương. Bạch Trầm Hương kêu người ta đưa cô nương cho hắn là ý gì? Lẽ nào là muốn thả lỏng một chút?! Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong được, không ngờ nha, hắn sao có thể dâm đãng như vậy được chứ!
Keng một tiếng, mỹ nhân nàng tưởng tượng không xuất hiện, một cây thiền trượng lấp lánh ánh vàng được một tiểu đạo đồng chuyển đến tay Bạch Trầm Hương, Trùng Trùng nhìn món vũ khí này thấy rất quen mắt, cao hơn một người, phía trên có rất nhiều vòng vàng, rất giống Cửu Tích thiền trượng của Đường Tam Tạng.
Kiếm tiên không dùng kiếm cũng không có gì, nhưng mà năm cao thủ tuyệt đỉnh của một phái mà không dùng kiếm thì lạ lùng quá đấy. Đông sư thúc Đao Lãng dùng dây Tiêu Dao Liên Hoàn, Tây sư thúc Thương Khung dùng bầu Càn Khôn Toái Ngọc, Nam sư thúc Mặc Vũ dùng bút sắt Phích Lịch (sấm sét), Bắc sư thúc Đào Hoa dùng quạt Tứ Phương, tới cả chưởng môn cũng là cây thiền trượng, một người tu đạo mà dùng pháp khí của Phật môn đã rất lạ rồi, vậy mà còn đặt tên là “Vô Song”?
Đời trước của phái Thiên Môn có bí mật gì chăng?
“Chưởng môn sư đệ, còn nước còn tát, không thể chiêu gọi thiên lôi!” Dương sư bá lại kêu lên, vẻ mặt rất hoảng sợ.
“Khi lẵng Băng Hàn nóng chảy đến hết, nơi này sẽ trở thành biển lửa địa ngục, sẽ có rất nhiều người không thể sống sót, bây giờ không ra tay, đến lúc hối hận thì đã muộn rồi!” Bạch Trầm Hương đột nhiên cầm thiền trượng Vô Song lên.