Trùng Trùng không nhiều lời, quay ngược vỏ kiếm, nghiến răng nghiến lợi đi về phía tảng đá Liệt Địa cách nàng gần nhất.
Vạn Sự Tri vội vàng nhảy ra khỏi túi da, ngăn trước mặt Trùng Trùng nói: “Ma nữ hỗn thế, ngươi muốn làm gì?”
“Không phải ngươi nói phải phá đá Liệt Địa sao?” Trùng Trùng giơ cao thanh kiếm ngắn, “Biến xa chút, không thì ngộ thương ngươi, ta không chịu trách nhiệm đâu!”
“Xem ra ngươi đúng là tưởng Bạch Trầm Hương là đồ ngốc rồi.” Vạn Sự Tri thu lại đôi cánh gà đang giương ra, bất lực nói: “Nếu đá Liệt Địa dễ bị phá như vậy, Bạch Trầm Hương chỉ cần mai phục mấy người, đợi mọi người đi hết rồi đập nát đá là được, còn phí sức lớn như vậy làm gì? Hơn nữa, nếu thật sự đúng như vậy, Hoa Tứ Hải sẽ không cử người canh giữ chăng? Cho ngươi hay, đá Liệt Địa cũng là thần vật, cho dù ngươi có bản lĩnh gọi thiên lôi, thì cũng không chắc là không phá được.”
“Vậy ngươi nói để làm gì? Nói nhảm vui lắm sao?” Trùng Trùng tức tới mức lại muốn giẫm nó thành bánh nhân thịt gà, nhưng nàng vô cùng sốt ruột, không biết trên tháp đã xảy ra chuyện gì, thử hai lần cũng không bay lên được.
Quay đầu nhìn, thấy tháp tuy không có cửa, nhưng vẫn còn có cửa sổ, thế là định trèo cửa sổ lên, nào biết mới chạy vào phạm vi của móng tháp, đã bị một lớp kết giới vô hình ngăn lại. Nàng chạy vội, bị đụng phải lùi về sau mấy bước, suýt nữa ngồi bệt cả xuống đất. Lại nhìn Vạn Sự Tri, hình như nó đã sớm biết có kết quả này, mà nó không nhắc nàng, mang vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa. Nếu như gà có thể biểu lộ cảm xúc, bây giờ hẳn nó đã bày ra vẻ mặt vô sỉ nhất rồi.
“Ma nữ chủ nhân, ít nhất cũng nghe ta nói nguyên nhân hậu quả đã, không thì sao ngươi có thể xác định có giúp được hay không chứ? Yên tâm, bọn họ trong phút chốc chưa phân thắng bại đâu. Hoa Tứ Hải tuy lớn mạnh vô địch, nhưng Bạch Trầm Hương liều cả cái mạng già, giả sử ông ta thật sự có lòng phá tháp, lúc đánh nhau thì liều mạng mà đánh, còn Hoa Tứ Hải cũng có điều cố kỵ, e là vẫn phải dây dưa một phen nữa!” Vạn Sự Tri thấy Trùng Trùng cầm kiếm phóng qua đây, sợ giật cả mình, vội vàng giương đôi cánh ngắn nhỏ ra, chuồn hết mấy bước về một hướng.
Trùng Trùng từ từ rút kiếm dài ra, mài qua mài lại hai thanh vào nhau, phát ra tiếng kim loại chói tai, đe dọa: “Tốt nhất cái ngươi nói có ích, bằng không ――”
“Ta nói ta nói, xin ngài cất kiếm vào, rất dễ ngộ thương đó.” Vạn Sự Tri nhìn chằm chằm luồng sáng trên Khước Tà Song Kiếm, “Ta không biết vì sao Hoa Tứ Hải muốn dựng tòa tháp bằng đá này, cũng không biết hắn muốn làm gì, nhưng ta biết chuyện về mảnh đất Lạc Lối và tháp Thông Thiên. Ma nữ hỗn thế, cảm phiền ngài nhìn mảnh đất bùn đỏ kia một cái.”
Trùng Trùng cẩu thả quen rồi, Vạn Sự Tri không nói, nàng đúng thật là không chú ý tới mặt đất. Vừa nhìn thì giật nảy mình, không ngờ tòa tháp bằng đá trắng này lại được xây trên một mảnh đất bùn loãng. Mảnh đất đó quả thật chính là lớp bùn loãng dày, còn có bọt đang sôi trào lên. Nhìn vẻ ngoài có vẻ là ném một viên đá vào cũng sẽ chìm xuống, làm sao lại chịu được một tòa tháp lớn như vậy? Mảnh đất Lạc Lối, tháp Thông Thiên, cái gì đây? Giải thích theo nghĩa của từ thì lẽ nào Hoa Tứ Hải muốn lên trời?
“Mảnh đất Lạc Lối là mảnh đất duy nhất có linh tính, biết di động trên đời, trước nay chưa từng có ai tìm thấy nó, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bởi vì hành tung của nó bất định, lại rất dễ bị hoảng sợ rồi biến mất. Ài, Hoa Tứ Hải đúng là có bản lĩnh, cả ta cũng không biết mảnh đất Lạc Lối trốn trong núi Vô Cùng.” Vạn Sự Tri khen ngợi: “Trên thực tế, nghe nói mảnh đất Lạc Lối là một giới nhãn còn sót lại sau khi khai thiên lập địa, nói thẳng ra thì chính là thế giới vô biên, mười châu ba đảo không hề hoàn mỹ, có một vết sẹo nhỏ bị lưu lãi, mà chỉ cần tìm được vết sẹo này, dựng một tòa tháp bảo Thông Thiên, thì sẽ có thể mở được đường từ các giới khác lên Thiên giới.”
“Ngươi nói ―― hắn muốn lên Thiên giới? Hắn lên đó để làm gì?” Trùng Trùng ngơ ngác hỏi.
“Ta nào biết, có lẽ là có đụng chạm với Thiên đạo chăng.” Vạn Sự Tri đi tới đi lui, “Rất nhiều rất nhiều năm trước, ta cũng không nhớ là bao nhiêu năm nữa, giữa lục đạo có một trận hỗn chiến thảm thiết, đó là trận chiến phân chia phạm vi thế lực của lục đạo, cũng là trận chiến đã định sẵn kết quả, trước đó, lục đạo sống lung tung trên mười châu ba đảo, vô cùng hỗn loạn, ngày nào cũng xảy ra tranh chấp.
Trận chiến đó sau này mới nói, nhưng từ đó về sau Thiên đạo khai giới sống riêng biệt, Quỷ đạo lui về cõi U Minh, Yêu đạo ẩn thân nơi Ẩn giới, Nhân Tiên Ma đạo cùng sống ở Nhân giới, nhiều năm nay không còn xuất hiện các cuộc tranh đấu quy mô lớn nữa, cũng rất ít khi quấy rối lẫn nhau, bề ngoài thì có thể xem là hòa bình. Nhưng mà lần này Hoa Tứ Hải ra sức muốn mở đường lên Thiên giới, chắc chắn không phải để đi chơi.”
“Không phải là hắn muốn tìm Thiên đạo đánh nhau đó chứ!” Trùng Trùng xanh cả mặt, Thiên đạo nghe qua có vẻ rất bí hiếm khó dò, rất không dễ dây vào, vậy thì chẳng phải là hắn sẽ rất nguy hiểm hay sao?
“Khó nói, lai lịch của Hoa Tứ Hải không ai biết, gần như là hắn bỗng chốc xuất hiện, không ai biết hắn là ai, nhà ở đâu, phụ mẫu là ai, xuất từ môn phái nào, lúc hắn xuất hiện là có dáng vẻ của một cậu bé bảy tuổi, nhưng ma khí lại rất nồng, cho đến khi hắn thống nhất hơn nửa Ma đạo, cũng không ai tra được lai lịch của hắn, cho nên sẽ có người biết vì sao hắn muốn mở đường lên Thiên giới sao? Hơn nữa ta cũng vô cùng tò mò với Hoa Tứ Hải, chuyện của mảnh đất Lạc Lối và tháp Thông Thiên, trên đời này có rất ít người biết, thế thì Hoa Tứ Hải lại làm sao mà biết được? Là ai nói hắn biết? Hắn tới núi Vô Cùng dựng tháp Thông Thiên, chỉ e là mấy trăm năm trước đã chuẩn bị sẵn rồi, mà Bạch Trầm Hương lại chẳng phát hiện ra, đoán chắc là hiện giờ cũng đang mù mờ, không biết Ma đạo muốn thế nào. Ôi, cái tên nam nhân này, khắp người đều là điều bí ẩn.”
“Hắn muốn mở đường từ giới nào lên Thiên giới chứ?” Trùng Trùng theo sau Vạn Sự Tri, đi vòng quanh tháp Thông Thiên.
“Ngươi nhìn thấy những lá bùa chú màu đen dưới chân tháp không?” Vạn Sự Tri nói có chút đắc ý: “Ta thông thạo tất cả ―― À ừm, cũng không thể nói là tất cả, nhưng chín chín tám mươi mốt giới trên đời, mỗi loại bùa chú của riêng mỗi giới ta đều biết.”
“Nhiều giới vậy?!” Trùng Trùng nhảy dựng, nàng tới cái thế giới gì vậy, chiến tranh thế giới cũng đánh xong rồi, còn chia nhiều giới như vậy, thế chỗ nào chẳng phải là nơi cực kỳ không an toàn sao?
“Thật ra chi có bốn giới lớn, Thiên giới, Minh giới, Ẩn giới và Nhân giới, những giới khác đều rất nhỏ, giống như tảng đá vứt đi sau khi xây nhà, có nơi còn không có ai sinh sống. Mà loại bùa chú này thuộc riêng Minh giới, vậy chính là, con đường Hoa Tứ Hải muốn mở chính là con đường từ Minh giới lên Thiên giới. Vấn đề là, hắn là Ma Vương của Ma đạo, vì sao muốn mở con đường này chứ?”
Trùng Trùng dừng bước, mắt nhìn chằm chằm những lá bùa chú màu đen lóa mắt dưới móng tòa tháp bằng đá trắng, lòng như trăm mối tơ vò. Nếu như những gì Vạn Sự Tri nói là đúng, vậy thì tháp Thông Thiên Hoa Tứ Hải phải tốn rất nhiều tâm huyết mới dựng lên được, hiện giờ thấy sắp dựng xong rồi, tạm không bàn tới việc nàng có phá được hay không, vấn đề là nàng phải đối nghịch với hắn sao?
Nàng không biết hắn muốn làm gì, nhưng nếu sư phụ kỳ quặc đã liều mạng ngăn cản, đặt cược bằng tính mạng của tất cả mọi người, chắc hẳn là chuyện rất to lớn. Hơn nữa nhìn tình thế, trên tháp đang đánh tới ngươi chết ta sống, nếu không phá hủy tháp Thông Thiên, e là phái Thiên Môn sẽ lâm vào mối nguy bị diệt môn. Thân là đệ tử phái Thiên Môn, nàng không thể trơ mắt khoanh tay đứng nhìn các sư huynh sư đệ bỏ mạng được, hơn nữa các sư thúc và Ha đại thúc đều tốt với nàng như vậy, mang đến cho nàng cảm giác như ở nhà tại thế giới này.
Nhưng, Hoa Tứ Hải ba lần bốn lượt cứu mạng nàng, mà nàng lại nhiều lần tính kế với hắn, lần này nếu thật sự phá hoại chuyện lớn của hắn, chuyện lớn mà hắn đã vạch kế hoạch suốt nhiều năm, chắc chắn hắn sẽ rất hận nàng. Vừa nghĩ tới hắn sẽ hận nàng, tim nàng khó chịu đến mức không muốn đập nữa.
Một bên là mạng của rất nhiều người, một bên là ước mơ của hắn, bắt nàng lựa chọn đúng là khó khăn!