Người yêu? Nói như vậy, vị cô nương này nhận ra sao? Tiếc là Khổng Tước không thèm để ý tới hắn, nhưng mà nếu vị cô nương xinh đẹp này đã nói thế, xem ra hắn với Khổng Tước vẫn là rất xứng đôi.
Trên mặt Rồng Đen ửng lên đám mây hồng đáng nghi, mà mặt của Khổng Tước lại lập tức đỏ lên, tức giận mắng to: “Đồ nữ tử vô lý, nói năng bậy bạ! Hôm nay tuyệt đối không để ngươi sống sót rời khỏi đây!”
Hả? Bị người khác phát hiện rồi thẹn quá hóa giận à? Xem ra quả thật đúng là mối tình bị cấm đoán. Ài, yêu chính là yêu, không có tới chút dối trá của loài người, ngay cả che dấu cũng không biết, y phản ứng lớn đến vậy, rõ ràng là thừa nhận rồi!
Trùng Trùng lúc cấp bách vẫn còn suy nghĩ lung tung, may mà luồng chân khí quái lạ kiêm mạnh mẽ đó trong cơ thể bị nàng chuyển qua chuyển lại chuyển tới thuần thục, đỡ được một chưởng phong của Khổng Tước, tạm thời tạo thành vòng sáng màu vàng kim kịp thời ngăn lại.
“Đúng là chó cắn Lữ Động Tân, nghĩ xấu cho người tốt.” Trùng Trùng mắng, mau chóng thu vòng sáng về, vận khí vào kiếm, đâm đại về trước một cái, hai luồng kiếm quang tím xanh lập tức bắn ra.
Rồng Đen và Khổng Tước cùng kinh ngạc kêu lên một tiếng, chia ra nhảy sang hai bên trái phải, nhưng gốc cây ở giữa lại đen đủi, một cành cây to tướng bị luồng khí tím đánh rụng cả xuống, luồng xanh không đánh chuẩn, xuyên qua khu rừng và biến mất trong tầng tầng lớp lớp cây lá rậm rạp.
Ý, biết tấn công rồi! Oa ha ha, lão tử cuối cùng đã biết tấn công rồi. Không khó mà, chỉ cần nắm chặt kiếm, dẫn đường cho luồng nhiệt lưu đang chạy lòng vòng trong cơ thể là được, muốn nó đi tới đâu, thì liều mạng nghĩ tới bộ phận đó là xong. Lần này tuy chỉ bổ trúng cành cây, nhưng cũng rất có tác dụng dọa người đó chứ.
“Lữ Đông Tân là ai?” Lúc Khổng Tước tránh xẹt đi, tay áo bồng bềnh, tóc tơ tung bay, tư thế đẹp đẽ vô cùng, mà Rồng Đen lại tránh như dời một tảng đá, bùm một tiếng nhảy qua một bên, vậy mà vẫn còn lòng dạ đi nghe ngóng lung tung.
“Chính là một đại thúc lão bạch kiểm[*] phong lưu của Tiên đạo bọn ta, thích lấy cớ chuyên chở để đi quyến rũ những cô gái trẻ tuổi.” Trùng Trùng vừa đáp, vừa dùng chân khí trên kiếm lại kết thành vòng bảo hộ, không chú ý rằng hiện giờ mình đã có thể vừa nói chuyện vừa vận dụng chân khí.
[*] Tiểu bạch kiểm là từ Hán Việt đã quá quen với các bạn đọc, nó mang nghĩa những chàng trai được phụ nữ nuôi cơm, ngắn gọn là trai bao. Và với lão bạch kiểm cũng vậy, cũng là người được phụ nữ nuôi cơm, gọi ngắn gọn nhưng dài hơn trai bao một chữ, đó là trai già bao.
Lại đỡ được một chưởng phong của Khổng Tước, Trùng Trùng bắt chước theo, lại vung một kiếm ra. Lần này là luồng khí xanh chặt đứt một cành cây, nhưng luồng khí tím lại đánh lên mảnh đất bùn, làm bùn bắn tung tóe lên nửa người Khổng Tước.
Khổng Tước cực yêu cái đẹp, trông thấy áo và mặt của mình đều dính đầy bùn, nóng tới cùng vung song chưởng. Nhưng Trùng Trùng ở bên này đã lại phòng ngự sẵn rồi, thế nên chưởng phong của y tuy đánh ra vang ầm ầm, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đánh lên vòng sáng, chưa tổn thương chút nào tới Trùng Trùng.
Bây giờ tình cảnh là thế này, lúc Trùng Trùng vung vẫy Khước Tà Kiếm, Khổng Tước né đông né tây, mà lúc Khổng Tước tấn công, Trùng Trùng đã sớm tạo vòng sáng màu vàng kim. Hai người một công một thủ, ngươi công ta thủ, trông giống như đánh theo hiệp trong trò chơi nhập vai ấy, mỗi người một cái, ai cũng không được lợi, cứ như vậy tốn nội lực và thể lực chơi.
Rồng Đen gia nhập trận đấu cũng không phải, muốn khuyên hai người dừng tay cũng không được, chỉ ý vị chạy qua chạy lại, kêu: “Hai cô cô ơi, đừng đánh nữa, có chuyện gì thì nói chuyện không được sao?”
“Rồng Đen, đây chính là cái thật lòng mà ngươi nói sao? Nhìn ả yêu nữ này làm nhục ta như vậy là ngươi cũng mặc kệ!” Thời gian không lâu, Khổng Tước có chút mất thể lực, không còn gì kiêng dè nữa, kêu Rồng Đen tới giúp y.
Y không biết nữ nhân trước mắt này là ai, nhìn thì rất yếu, lúc đánh nhau cũng không theo hình thức gì, nhưng chân khí dư thừa không thể tưởng nổi, giày vò cả nửa ngày, không những không lộ vẻ mệt mỏi, ngược lại còn càng ngày càng phấn khích, như là chơi rất vui vậy. Cứ tiếp tục như vậy, y sẽ bị thiệt chết mất.
“Mà cái tên này ngươi lạ nhỉ, ta nào có làm nhục ngươi, là ngươi xông vào địa bàn của ta trước, sau mới ra tay đánh ta trước, ngươi đừng tưởng đẹp là có thể không nói lý nha, đối với ta ngươi không có lực sát thương.” Trùng Trùng rất hiểu biết kiểu đánh theo hiệp trong trò chơi nhập vai, nhưng rất sợ con rồng vừa giống lợn rừng vừa giống hươu này giáp công (đánh từ hai mặt) nàng, nếu vậy thì nàng sẽ lo được cái này lo không được cái kia. Bây giờ nàng ngay cả cách phá hủy đá Liệt Địa còn chưa nghĩ ra, mà đã bị cặp đôi đồng tính quái lạ này quấn lấy, bao giờ mới có cơ hội làm việc chính đây!
Rồng Đen rất khó xử, bởi vì Trùng Trùng nói rất đúng, là Khổng Tước vô lý, hắn làm sao mà xuống tay với vị cô nương rất được lòng người này được chứ.
“Rồng Đen, ngươi mà không ra tay nữa, ta thề từ nay về sau không nói một câu nào với ngươi nữa.” Khổng Tước giận dữ nói: “Ngươi không nghe ả ta nói gì sao? Nếu ả truyền những gì ả đoán bậy ra ngoài, trên đời này còn chỗ cho chúng ta dung thân sao?”
“Ta làm gì có đoán bậy, nam nam yêu nhau cũng chả có gì mà, đây là chuyện riêng của các ngươi, làm cái gì mà trời đất bất dung chứ.” Trùng Trùng bổ một phát mạnh xuống, Khổng Tước tránh không kịp, cánh tay chịu một cú, lập tức thảm thiết kêu lên một tiếng, quỳ xuống không đứng dậy nổi.
Trùng Trùng nhìn nhìn song kiếm của mình, nghiêm trọng nghi ngờ con chim chết dẫm này đang giả vờ, chính là vì để con lợn rừng ngốc nghếch kia đau lòng, ép hắn tự mình ra tay. Mà nói đi cũng nói lại, cổ đại luôn xem lợn là một loài rồng, nói không chừng rồng đen chính là lợn đen.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Rồng Đen nhảy tới đối diện Trùng Trùng, áy náy nói: “Cô nương xinh đẹp, ta không muốn tổn thương tới cô, nhưng cô làm Khổng Tước của ta bị thương, còn làm y tức giận, ta không thể để mặc cô làm vậy. Bây giờ ta dùng Độc Long Giác húc cô lên bay lên trên, sau đó đầu cô sẽ ngã xuống trước, chiêu này có tên là Ngã Lộn Đầu. Ta không dùng sức, chỉ để Khổng Tước xả giận chút là được.”
“Ngã lộn đầu con mẹ ngươi.” Trùng Trùng tức tới nói tục, “Các ngươi chạy tới địa bàn của ta, hai đánh một còn có cái đạo lý gì chứ, ngươi cái tên ngụy quân tử tội ác muôn phần, không phải, là ngụy rồng!”
Rồng Đen tự biết mình đuối lý, cúi đầu không dám trả lời, chỉ khom lưng vốc hai nắm bùn lên chà vào nhau, cả hai tay đều dính đầy bùn. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Khổng Tước, hình như là không biết làm sao cho đành. Trùng Trùng nào chịu bỏ qua cơ hội quá tốt này, Khước Tà Song Kiếm chia ra chỉ về phía Khổng Tước và Rồng Đen, dùng sức vung qua.
Dưới tình huống cấp bách, chân khí bỗng nhiên tuôn trào vào bàn tay, kiếm khí chói mắt hơn nhiều so với lúc nãy, tấn công thẳng hướng hai con yêu quái. Khổng Tước thét to một tiếng, lăn xuống đất, cực kỳ chật vật mới tránh thoát một cú, đồng thời miệng phun một đốm lửa, nhưng không phải phun Trùng Trùng, mà là phun về phía Rồng Đen.
“Ngươi phải dốc hết sức lực!” Y lớn tiếng ra lệnh.
Trùng Trùng đã sớm biết lúc nãy y giả bị thương, nhưng không ngờ y còn biết phun lửa, tuy rằng nó vàng đen thùi không oai phong như A Đẩu lúc ở núi Tiêu Dao, nhưng cũng đã trực tiếp đốt lên hai tay Rồng Đen.
Làm cái gì vậy? Làm heo quay ăn?
Lại nhìn Rồng Đen, kiếm quang màu tím của Trùng Trùng nhắm đánh ngay người hắn, nhưng bị bộ quần áo lạ lùng trên người hắn đỡ lại, không bị thương chút nào, mà đốm lửa Khổng Tước phun ra cũng không làm gì được hắn, tuy tay hắn đang bốc cháy, nhưng chỉ đốt lớp bùn nhão biến thành đất sét.
Hai tay hắn lại chà nữa, đất sét biến thành tro bụi, sau đó rải lên bầu trời, lúc tro bụi rơi xuống, bóng người hắn đã biến mất.
“Ngươi phải dốc hết Sức Mạnh Đụng Núi!” Khổng Tước lại lớn tiếng ra lệnh, khuôn mặt treo nụ cười tà ác chờ xem Trùng Trùng gặp vận đen.