“Giống lúc nãy ngươi đánh Khổng Tước vậy, dồn chân khí vào
kiếm. Ai ai, cái trong tay ngài là thần kiếm, không phải sắt gỉ, không cần trực
tiếp cắm vào trong bùn, dùng kiếm quang là được rồi.” Vạn Sự Tri ở một bên chỉ
huy Trùng Trùng.
Nhưng mà bùa chú nào có dễ vẽ vậy, ngoằn ngoèo khúc khuỷu, giống chữ người
ngoài hành tinh, Trùng Trùng liên tiếp tập vẽ hết mấy lần cũng không được,
không khỏi phiền não bất an, suýt nữa bỏ cuộc.
Mà Vạn Sự Tri rõ ràng bề ngoài là con gà con, lúc này lại giống thầy giáo, kiên
nhẫn chỉ dạy từng bước một cho cái vị chủ nhân không có lòng kiên nhẫn này, vừa
dỗ vừa khuyên, rất không dễ dàng gì mà vẽ ra được chút giông giống, lại hướng dẫn
nàng vẽ bùa ở xung quanh tảng đá Liệt Địa bên góc Tây Nam, mệt suýt nữa đứt
hơi.
“Xem ra dạy ngươi niệm bùa chú là không
được rồi, may mà ngươi đeo Kim Vĩ Vũ của ta, chủ nô hai ta cũng được xem là tâm
linh ăn ý, cho nên để ta niệm giúp ngươi, ngươi tập trung tinh thần múa kiếm là
được. Có gọi được Thiên Lôi hay không thì phải xem cái bước cuối cùng này rồi!”
“Cái
gì? Còn phải múa kiếm? Ta không biết nha! Từ lúc tới phái Thiên Môn đến nay ta
ngay cả một chiêu kiếm pháp cũng chưa học qua, không có thời gian.” Trong lòng
Trùng Trùng bỗng có một cảm giác như trút được gánh nặng, cảm thấy vấn đề như nặng
ngàn cân này không cần nàng quyết định, quả thật là thoải mái.
Nhưng lời của Vạn Sự Tri lại làm Trùng Trùng lần nữa rơi vào thế khó cả đôi đường,
“Đúng rồi, ngươi bận gây họa mà! Ai, xem như ta chưa nói, là ta nói nhảm được rồi
chứ! Nhưng mà ngươi phải biết, đây không cần chiêu thức riêng biệt nào, chỉ cần
tập trung suy nghĩ vào song kiếm, dẫn đường cho Thiên Lôi đánh trúng đá Liệt Địa
là được rồi.”
“Múa may tùy ý?”
“Múa may tùy ý!”
“Vậy ngươi làm mẫu cho ta đi?”
Cuối
cùng Vạn Sự Tri cũng nhịn không nổi nữa bộc phát cơn giận, giương đôi cánh ngắn
nhỏ ra, “Nói nghe hay thật, ta làm mẫu được sao? Dựa vào đôi cánh tàn này?!”
Trùng Trùng muốn cười, nhưng trong lòng lại đè nén tới hoảng.
Đối
với thế giới này, nàng chỉ là một kẻ xâm nhập ngoài ý muốn, có lẽ cũng là một
khách qua đường, con đường trước mắt nàng mù mịt mênh mông, nàng cũng chưa từng
nghiêm túc suy nghĩ qua mình nên đi tiếp như thế nào, đối xử với những người xuất
hiện bên cạnh mình như thế nào, nàng chỉ muốn sống ngày nào hay ngày ấy. Bởi vì
nàng không biết nơi nàng thuộc về là nơi nào, càng không biết có một ngày nào
đó nàng cũng sẽ như lúc đột nhiên đến đây mà đột nhiên biến mất hay không.
Là cái người lạ lùng trong hốc núi kia đưa nàng đến đây sao? Là hắn cho nàng luồng
chân khí kỳ lạ này, vì sao lại chọn nàng? Ước nguyện cả đời này của nàng chính
là hòa vào xã hội qua những ngày tháng bình thường, vì sao lại làm không được
chứ?
Mười châu ba đảo, lục đạo thiên hạ, tất cả đều rất lạ lẫm với nàng. Nàng vô ý bị
cuốn vào, mà vận mệnh lại ném nàng vào trung tâm của mọi mâu thuẫn, cố tình khiến
nàng dây dưa với nhiều người như vậy, ép nàng phải lựa chọn. Nàng càng tránh
thì càng là tránh không thoát, nếu như ý trời có thật, nàng tin là được rồi!
Có
câu nói rất hay, ý trời cao luôn khó dò, nàng chỉ cảm thấy có một sức mạnh vô
hình, từng bước từng bước đẩy nàng đến nơi đầu sóng ngọn gió, khiến nàng không
thể lùi bước.
Đúng thật là ý trời sao? Hay chỉ là trùng hợp, lựa chọn ngẫu nhiên? Hoặc nàng
là môi nữ[1] bẩm sinh?
[1]
Môi nữ phát âm giống mỹ nữ, là cách chơi chữ xuất phát từ Internet, hiện giờ một
trong các nghĩa của “môi nữ” trong đời sống thường ngày mang nghĩa chế giễu, chỉ
những cô gái có tướng tá, học vấn, ngoại hình, thái độ vân vân không tốt. Môi =
mốc, meo.
Bây giờ nàng không còn lựa chọn nào khác, vận mệnh đã chuẩn bị hết tất cả rồi,
chỉ đợi nàng tới nhấn chốt mở, nàng có thể không nhấn sao?
Rút kiếm ra, nàng bắt đầu múa may. Đó là bài Thái Cực Kiếm lúc giảm cân nàng học
từ các ông bà lão trong khu dân cư mỗi sáng, học tới lung tung cả lên, mười
chiêu quên hết chín chiêu rưỡi, còn nửa chiêu thì múa không quá đúng quy tắc,
nhưng chuyện này cũng không có sao, vì dù sao Vạn Sự Tri nói chỉ cần dùng suy
nghĩ dẫn dụ Thiên Lôi là được.
“Vẫn không tệ, ta phải niệm chú rồi.” Vạn Sự Tri nhìn Trùng Trùng múa bài “kiếm
pháp” khó coi như là Khiêu Đại Thần[2], che đậy lương tâm khen một câu.
[2]
Khiêu Đại Thần (khiêu = nhảy), là một nghi thức thỉnh gọi thần tiên lên đồng trừ
tà, xuất phát từ tông giáo Tát Mãn thuộc Mãn tộc ở Đông Bắc, tục gọi là Khiêu Đại
Thần, chi tiết về nghi thức xin tra Baidu đại thẩm. Ngoài ra trong cuộc sống,
Khiêu Đại Thần cũng dùng để chỉ những người (thần kinh) không bình thường, có vấn
đề.
Mà ngay vào lúc này, âm thanh đinh đinh đang đang lần nữa xuyên thấu qua kết giới
màu tím, truyền tới thông qua thân tháp, làm một người một gà đều cả kinh. Bởi
vì điều này chứng minh trận chiến trên tháp, Ma đạo đang chiếm thế thượng
phong. Thế ngang nhau đã bị phá, hành động dựng tháp lại lần nữa bắt đầu.
Còn ba tầng!
Quả nhiên Vạn Sự Tri nói đúng, không ai thắng được Hoa Tứ Hải, cho dù sư phụ kỳ
quặc liều mạng ra sao, chuẩn bị kế hay ra sao, đến cuối cùng vẫn là thực lực
quyết định tất cả! Hắn nám giữ sống chết của tất cả mọi người, rốt cuộc hắn là
Ma Vương hay là Diêm Vương đây?!
Đang ――đang ――đang ――
Âm thanh đó như đang gõ từng cái một lên
tim Trùng Trùng, vô ý đã thúc đẩy động tác của nàng, cảm giác bức bách buộc
nàng phải đuổi đi những suy nghĩ không đáng có trong lòng, tập trung tinh thần.
Nàng của hiện tại đã không thể nào suy nghĩ, chỉ hành động một cách máy móc.
Bầu trời âm u, nhưng tiếp theo bài múa hoàn toàn tự nhiên của nàng và tiếng niệm
chú có tiết tấu lại không gián đoạn của Vạn Sự Tri, Khước Tà Song Kiếm phát ra
một tiếng kêu nhỏ, ánh tím xanh sáng lạn, như đóa U Liên đang nở rộ rực rỡ
trong làn nước biếc, gần như đẩy cả lớp mây đã nén xuống được nửa lên. (U Liên
= đóa sen tím)
Nơi chân trời, tiếng ầm ầm từ xa truyền tới gần, mây đen cuồn cuộn kéo đến, vô
số sợi gai bạc tựa tơ nhện bao bọc lấy tháp Thông Thiên, một kiếm tiên bình thường
không chút pháp lực vậy mà thật sự đã gọi được Thiên Lôi!
Là ông trời muốn mượn tay nàng diệt Ma Vương của Ma đạo, hay là nàng vốn đã là
khắc tinh bẩm sinh của hắn?
Còn hai tầng! Một giọng nói phấn khích truyền tới từ thân tháp.
“Chủ nhân, mau lên!” Vạn Sự Tri hơi vội, giọng nói đó như bùa đòi mạng vậy, làm
người ta không căng thẳng cũng khó.
Bài
Thái Cực Kiếm ban đầu múa may loạn xạ bây giờ càng múa càng quen, càng múa càng
nhanh, Trùng Trùng chỉ thấy toàn thân nóng lên, trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng,
luồng chân khí kỳ lạ dồn xuống hai tay càng lúc càng nhiều, làm lòng bàn tay
nàng nóng đến khó chịu, phải càng siết chặt chuôi kiếm lạnh băng hơn, để càng nhiều
chân khí truyền vào kiếm mới thoải mái một chút.
Ầm!
Một tia chớp yếu xẹt qua bầu trời, một tiếng sấm cũng yếu ớt vang lên, sau đó
chỉ tới chỗ lớp sương màu tím thì đã biến mất, cho thấy công lực của Trùng
Trùng không đủ, Thiên Lôi chưa hiện đã tan.
Nàng lại gần tảng đá Liệt Địa nửa bị tổn hại một chút, lần nữa ra sức múa song
kiếm, một lúc sau tuy tiếng sấm lớn dần, nhưng vẫn chưa thể đánh xuống đất!
Còn một tầng! Giọng nói đó ngược lại như là đang tính giờ.
“Cố lên, chủ nhân! Lực bùa chú dần yếu đi rồi, còn một cơ hội cuối cùng!” Vạn Sự
Tri cũng gia nhập hàng ngũ thúc giục.
Trùng
Trùng không biết trong mắt người khác, cơ thể nàng hiện giờ đã bắn ra từng tia
sáng màu kim, đẹp vô cùng, nàng chỉ thấy cả người như có ngọn lửa đang thiêu đốt,
tim căng như sắp nứt ra, trong đầu không có một suy nghĩ gì, chỉ muốn tìm đường
ra cho luồng nhiệt trong cơ thể này.
“Thiên Lôi đến đi!” Luồng nhiệt trong bụng tắc nghẽn nơi cổ họng, một tiếng kêu
gào của nàng làm chúng thoát ra khỏi miệng!
Rắc! Cái gì nứt rồi? Bầu trời hay mặt đất, thân thể nàng hay là đá Liệt Địa?
Trong
đầu Trùng Trùng hỗn loạn cả lên, nhất thời không có ý thức, không có suy nghĩ,
chỉ thấy trong lòng vô cùng vui sướng cũng vô cùng đau thương, cảm giác như có
mưa đá rơi trên người nàng vậy, đau quá!
“Chủ
nhân chạy mau!” Có một giọng nói gọi nàng, trong lúc mơ hồ thậm chí nàng còn
quên cả giọng nói này là của ai, đang gọi ai, bỗng nhiên có cảm giác như lúc
trước khi rơi xuống vực, choáng váng mà mệt mỏi.
Vô
ý thức ngẩng đầu, thấy một bóng đen từ trên trời rơi xuống, một luồng sáng bạc
trắng chiếu thẳng vào mặt đất trước mắt nàng, đợi nàng tỉnh táo lại mới phát hiện
đó là một con người.
Nam nhân, một nam nhân rất cao to, rất đẹp, rất mạnh mẽ, rất lạnh lùng, nghe
nói còn rất tàn nhẫn và độc ác.
Mặt đất rung chuyển tương tự như lúc nãy, Hoa Tứ Hải quỳ một chân trên đất,
Băng Ma Đao trong tay cắm vào nơi tảng đá Liệt Địa góc Tây Nam, Tỏa Lân Long
như xiềng xích mà quấn quanh người hắn.
Hắn không hề động đậy, bởi do hắn đang dùng sức, áo bào đen trên người căng ra,
bắp thịt nơi bả vai nổi lên, vóc người khỏe đẹp rắn rỏi tựa núi, tràn đầy sức mạnh.