“Bách Vũ Thúy Mang của ta không tệ
chứ?” Khổng Tước dữ dằn nói lớn tiếng, cố ý muốn để Hoa Tứ Hải nghe thấy: “Nữ
nhân đê tiện, ngươi bảo vệ tên ma đầu này như vậy, chắc chắn là có gian tình
với hắn. Tên ma đầu này hoa danh tại ngoại[1], không ở lâu với ngươi được đâu,
ngươi liều mạng vì hắn, đáng sao?”
[1] Hoa danh tại ngoại: chỉ những người xinh đẹp, dễ nhìn, đồng thời cũng chẳng
an phận gì. Nếu là nam, thì câu trên ý chỉ người đó gần như là phong lưu, nhưng
là từ trung tính (từ trung tính nghĩa là từ không mang ý chê bai, chỉ trích).
Còn nếu là nữ, thì ý câu trên hình dung người đó là gái hồng lâu (có 2 loại,
một loại bán nghệ không bán thân, loại còn lại là bán thân), từ ngữ không mang
ý tốt lành gì. Tóm lại, “hoa danh tại ngoại” ý nói đối tượng yêu thích ra ngoài
trăng hoa, không một lòng, đa số để chỉ những người đàn ông không yêu đương
đàng hoàng và những cô đàn bà thân thể không trong trắng.
“Rồng Đen có thể ở với ngươi được lâu, đáng tiếc trái tim của hắn đã đặt trên
người của một kẻ không biết trân trọng.” Trùng Trùng đấu võ mồm không chịu
thua, “Lảm nhảm chi nữa, có bản lĩnh gì thì xuất ra, lão tử chẳng sợ ngươi.”
Nàng cố ý nói cho tự tin, cứu vãn những lời nói ảnh hưởng đến Hoa Tứ Hải của
Khổng Tước.
Khổng Tước cười lạnh một tiếng, vội tấn công thêm vài chiêu. Trùng Trùng liều
mạng phòng thủ, nhưng vẫn không thể ngăn được hoàn toàn những đợt tấn công ào
ạt như ám khí bằng lông vũ, cả người bị ghim như nhím, may mà những chiếc lông
vũ còn cứng hơn kim thép này được tạo bởi chân khí, gặp máu liền tan, không cần
phải nhổ từng cây một như lúc đúc kiếm.
Nhưng chiếc váy thì không giữ được rồi, phía trên bị máu thấm đỏ như hoa đào
nở, có chỗ còn bị lông vũ lao xẹt qua làm rách toát. Cả người Trùng Trùng đau
đớn tê tái, nhưng cũng không bằng nỗi đau trong lòng. Đây là bộ quần áo đẹp duy
nhất của nàng, bây giờ bị hỏng rồi, cái con công chết dẫm này đúng là đáng
chết!
Vút một tiếng, một chiếc lông vũ như tên lướt qua xương sườn nàng, xẹt nhanh
qua gương mặt của Hoa Tứ Hải, để lại một vệt máu dài. Trùng Trùng sợ giật cả
mình, thấp thoáng trông thấy hàng mày hắn hiếm khi cau lại, sợ hắn đang trong
trạng thái hồn lìa khỏi xác bị ảnh hưởng, mà vòng sáng màu vàng kim của nàng đã
bị nát tan tành, càng ngày càng không thể chống đỡ, tiếng xây dựng kia vẫn cứ
tiếng có tiếng không vang lên.
Nàng giang tay rộng ta, lăn qua lăn lại trên chiếc vòng sáng hiện giờ đã như
từng quả bóng đang phát ánh sáng vàng nhạt, quyết tâm phải bảo vệ Hoa Tứ Hải,
nếu có chiếc lông vũ nào xuyên qua vòng bảo hộ, thì nàng sẽ dùng thân mình đỡ
lấy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn nàng lại thêm vô số vết thương, như đang
bị tra tấn vậy, đau đến nàng mồ hôi đầy mặt, cố tình lại không được khóc.
Chuyện này đối với một người sợ đau bẩm sinh, bình thường khi bệnh ngay cả tiêm
cũng không dám mà nói thì đã là sự nhẫn nại đến cực hạn rồi.
“Ngươi đúng là có tình có nghĩa, xem ra là muốn bảo vệ tên ma đầu này đến cùng
rồi? Vậy ta tác thành cho ngươi!” Khổng Tước đánh lâu không thấy kết quả, sốt
ruột hẳn lên. Y vô cùng kiêng kỵ Hoa Tứ Hải, ngay cả tấn công hồi lâu cũng phải
cẩn thận từng li từng tí, nhưng y không ngờ nữ đệ tử phái Thiên Môn lại liều cả
mạng để bảo vệ Hoa Tứ Hải, càng không ngờ Bách Vũ Thúy Mang của y mỗi đợt tấn
công đều bị đỡ lại một phần.
Nữ nhân này không đơn giản, hôm nay nhất định phải giết chết hai người này,
không thì sau này nàng thuần thục lên, y sẽ không còn đường sống. Càng đáng sợ
hơn là, nếu lúc này Hoa Tứ Hải tỉnh táo lại, y sẽ chết không chỗ chôn, dựa vào
tính cách tàn nhẫn đuổi cùng giết tận của Hoa Tứ Hải, người nhà và bạn bè của y
cũng sẽ không có kết cục tốt.
Y bắt buộc phải thắng!
Sự đe dọa của cái chết đã kích thích sức mạnh của y, y quát lớn một tiếng, dốc
toàn lực lao về trước, đến gần Hoa Tứ Hải trong vòng một trượng, dồn tất cả sức
mạnh khắp người về hai tay, hai chiếc lông công cấp tốc bay ra, lúc sắp chạm
tới chiếc vòng màu vàng thì bỗng nhiên nhập vào nhau, hóa thành một chiếc kéo
cắt xuyên bầu trời.
Xoẹt một tiếng, vòng bảo hộ của Trùng Trùng cứ thế bị cắt làm hai, luồng không
khí mạnh mẽ ập vào mặt, làm nàng thở không ra hơi. Nhìn thấy chiếc kéo to hóa
từ lông công kia tỏa ra ánh sáng xanh mơn mởn, nhắm chuẩn cổ của Hoa Tứ Hải, rõ
ràng là muốn đầu lìa khỏi thân!
Trùng Trùng không có thời gian để suy nghĩ, cũng không có thời gian nghĩ tới sự
đáng sợ của cái chết, càng không có thời gian nghĩ vì sao phải liều chết bảo vệ
một tên ma đầu, song tên ma đầu này còn có thể sẽ giết nàng, nàng chỉ dựa vào
bản năng, quay người nhào lên người Hoa Tứ Hải.
Nếu phải bị cắt làm hai, vậy thì để nàng chịu đi! Ở vào lúc ngàn cân treo sợi
tóc này, nàng bỗng nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, nàng cũng từng tưởng mình bị
chém ngang lưng. Thì ra tất cả đều là định mệnh, tránh được mùng một, cũng
không tránh được mười lăm.
“Tháp dựng xong rồi!” Một người phấn khởi kêu lên, giọng nói vô cùng có sức
xuyên thấu vang vọng trong khu rừng.
Trùng Trùng có chút vui mừng không rõ, lại có chút đau lòng. Nàng nhắm chặt
mắt, đám Ma đạo này chắc chắn là cố ý, không thì vì sao đợi đến lúc nàng sắp
chết rồi mới dựng xong tháp, nếu mà sớm một giây, nàng cũng không phải bị Khổng
Tước cắt làm hai như cá hố rồi.
Nhưng mà, ước nguyện của hắn thành hiện thực rồi, chắc là sẽ rất vui chứ? Chỉ
mong hắn nể mặt nàng liều mạng bảo vệ hắn mà bỏ qua cho phái Thiên Môn. Hắn là
con người ngạo mạn đến vậy, chắc chắn sẽ không muốn nhận ân huệ của người khác,
cho nên cơ hội hắn trả ơn sẽ khá lớn.
Chỉ cần hắn không so đo chuyện nàng phá hủy đá Liệt Địa trước, điều này, được
không?
Nhưng mà đã lâu vậy rồi, vì sao còn chưa cắt vậy? Là Khổng Tước bị dọa phải,
hay là động tác của y quá nhanh, làm nàng còn chưa cảm nhận cơn đau đã đi gặp
Diêm Vương rồi? Nàng không dám mở mắt nhìn, sợ trông thấy máu của mình. Mà ngay
vào lúc này, xung quanh chợt cuộn lên một trận cuồng phong, sức gió ít nhất là
gió xoáy cấp n, làm nàng muốn mở mắt cũng khó, ngay cả cơ thể cũng bị thổi bay.
May quá, không bị ngã, song còn ôm lấy Hoa Tứ Hải, không để hắn cô đơn một mình
đối mặt với thủ đoạn thâm độc của Khổng Tước. Nhưng mà đợi đã, nếu tháp dựng
xong rồi, vậy hắn cũng không cần dùng thân thế đá nữa, và mạnh mẽ như hắn cũng
không cần bất kỳ ai bảo vệ nữa, vậy người nàng ôm là ai? Vì sao eo nàng có một
cánh tay rắn rỏi quấn lấy? Vì sao chiếc cổ nàng siết chặt lại có nhiệt độ, nơi
dán chặt lồng ngực nàng, hình như có nhịp tim của hai người đang cùng đập. Còn
nữa, trong trận cuồng phong rít gào, trừ tiếng gốc cây bị rút cả rễ ta, còn có
cả tiếng ầm ầm nữa, đó lại là cái gì?
Trong trận cuồng phong, nàng miễn cưỡng mở híp đôi mắt ra thành một đường hẹp,
vừa đúng nhìn thấy mặt nghiêng của Hoa Tứ Hải, trên sống mũi cao thẳng có một
vết máu do bị xước, vết rạch trên mặt gần trong gang tấc. Đôi mắt hắn sáng rực
nhìn chằm chằm trước mặt, tuy mặt vẫn không cảm xúc, nhưng ngọn lửa băng trong
đó lại cháy rừng rực.
Hắn đang nổi giận, cơn giận lôi đình, phải dùng cái chết và hủy diệt mới làm nó
lắng xuống được!
Nhìn theo tầm nhìn của hắn, Trùng Trùng giật cả mình, không biết nên vui cho
mình hay là nên bi thương cho Hoa Tứ Hải. Hành động hắn cố gắng và chuẩn bị
trong nhiều năm qua, tòa tháp Thông Thiên khắc đầy bùa chú kia, con đường từ
Minh giới đến Thiên giới đang ở trên không lung lay, sụp đổ, từng tảng đá trắng
một nặng nề nện xuống đất, mảnh đất Lạc Lối đã sớm không thấy bóng dáng.
Đất biến thiên ứng! Đây là lần thứ hai nàng tự mình trải qua, nhưng lần trước
là mưa như trút nước, lần này là cuồng phong tàn sát, cây cối vòng quanh trăm
trượng như lúa được gặt, bừa bộn ngổn ngang đổ khắp nơi, lớp sương tím trên bầu
trời trôi không còn chút gì, cả thế giới gần như chỉ còn đất đá mù mịt, chỉ có
ở bên cạnh hắn, ở trong lớp sáng bạc nhàn nhạt như có như không của hắn mới
thấy ấm áp an toàn.
Rầm! Tảng đá cuối cùng rơi xuống đất, cuồng phong chợt ngừng lại, nếu không
phải khu rừng bên cạnh đáng sợ như vừa trải qua trận chiến tranh hạt nhân, chắc
ai cũng nghi ngờ lúc nãy cái gì cũng chưa xảy ra, trừ trước mắt mọc thêm một
ngọn núi đá trắng.
Đá trắng từng tảng lớn chồng chất lên nhau, vây thành một hình tròn, bùa chú
trên đá dần dần biến mất, nói theo số lượng của đám đá này, tháp Thông Thiên ít
nhất cao mấy trăm tầng. Mà rõ ràng nàng nghe thấy tháp dựng xong rồi mà, sao
lại sập chứ?