Tin tức nóng hởi vừa thổi vừa đọc đây, siêu bát quái nha. Mẹ ruột của Chu
Sa công tử Vân Tịnh Thư nói hối hận vì đã sinh hắn ra, có phải đằng sau
câu nói vô tình này là chuyện xưa làm người rơi lệ hay không? Chu Sa
công tử danh tiếng sẽ phản ứng như thế nào? liệu hắn có rơi lệ hay
không? muốn biết được bí mật siêu cấp này, thỉnh mọi người hãy chú ý…
Ngôn Sơ Thất bỗng kéo tay Bạch Tử Phi làm bút lông trong tay hắn chệch choạc, để lại một vệt mực lớn trên giấy
“uy, đừng kéo ta, ta hiện đang là phóng đặc biệt của Giang Hồ Phong Tình
báo, đang đưa tin từ hiện trường nha” Bạch Tử Phi nghiêng đầu nói
Nếu cứ để cho bọn phóng viên viết loạn thì chi bằng tự hắn ra tay, còn kiếm được ít tiền tiêu vặt.
Nhưng bị cái liếc mắt không hờn không giận của Ngôn Sơ Thất, tâm của Bạch Tử Phi liền mềm lại, vội buông bút.
Vân Tịnh Thư tay cầm kiếm, đứng lạnh lùng bất động trong gió đêm
Trời đã ngả về chiều, chân trờ đằng tây đỏ ối một màu như máu
Vân nương đứng đối diện con, hàn đao trong tay lóe sáng, vẻ mặt tàn khốc, còn lạnh hơn hàn đao mấy phần
“Năm đó chính cha ngươi đã cố tình chia rẻ ta và sư huynh, làm hại sư huynh
phải lưu lạc thiên nhai, làm hại ta bị hắn cưỡng ép nhét vào Vân gia. Ta mỗi ngày đều lấy lệ rửa mặt, thế nhưng thê thiếp của hắn lại không xem
ta thuận mắt. Các nàng võ công cao hơn ta, dùng độc giỏi hơn ta, từ lúc
ta vào Vân gia không ngày nào là không bị các nàng khi dễ, không ngày
nào không sống trong sợ hãi, lo lắng mình đột nhiên trúng độc. Ta không
dám uống nước, không dám ăn cơm, không dám ngủ, ngươi có biết khi đó ta
thành cái dạng gì không?” Vân nương hai mắt nhòe lệ “ nhưng ta lại mang
thai ngươi, sau khi phụ thân ngươi biết liềm giam ta trong phòng, bỏ đi
tất cả lợi khí chỉ vì muốn ta phải sinh ra đứa con này, giúp Vân gia của hắn kéo dài hương hỏa. Ta giống như bị ở tù, muốn thoát không được,
chết cũng chẳng xong. Ta muốn phá thai, muốn bỏ ngươi, ta không muốn đứa con này”
Thân hình của Vân Tịnh Thư đột nhiên lay động
“Bất quá, người đang làm, trời đang nhìn! Cừu nhân của Vân gia tìm đến, toàn bộ Vân môn đều bị giết. Ha ha, khi đó ta vui sướng biết bao, cười rất
sung sướng, thế nhưng vì cái gì mà bọn người đó chỉ giết nam nhân mà
không giết nữ nhân? Vì cái gì mà đám người đó không giết hết các thê
thiếp độc ác của cha ngươi? Hơn nữa hắc y nhân xông vào phòng ta, nhìn
thấy ta mang thai thì lại động lòng trắc ẩn không giết ta, còn làm ta
trong đêm huyết tinh đó mà sinh ra ngươi…
Toàn bộ nam nhân của Vân môn đều chết, chỉ có ngươi còn sống, những nữ nhân
kia nói ta không biết gì, nói ta không tư cách nuôi nấng ngươi cho nên
mới ôm ngươi đi, các nàng nuôi ngươi trưởng thành. Đúng vậy, các nàng
dạy dỗ ngươi trở thành một đại hiệp, muốn ngươi đi báo thù cho phụ thân
ma quỷ của ngươi. Còn ta, ta chỉ có thể đứng trong góc lén nhìn ngươi,
chẳng phải ngươi là con ta sao? là đứa nhỏ do ta sinh ra sao? vì sao lúc trước ta không bóp chết ngươi cho rồi, vì sao không chịu tiễn ngươi đi
gặp người cha khốn kiếp của ngươi. Ta hận các ngươi, hận các ngươi. Các
ngươi đi tất cả của ta, nếu không vì ngươi, ta sẽ không phải ở lại Vân
môn, sẽ không tiếp tục bị các nữ nhân kia hành hạ, cho nên, ta muốn giết các nàng”
Sắc mặt của Vân nương khẽ biến, hai mắt lộ hung quang.
Bạch Tử Phi lập tức lui lại, trong lòng cảm thấy không tốt, oán hận đã làm
cho trên người nữ nhân này có hương vị đặc thù mà yêu thích nhất, oán
khí không thể giải càng làm cho nàng ta thêm hung tàn, mất nhân tính.
Vân Tịnh Thư vẫn đứng yên bất động.
Nhìn không ra biểu tình trên mặt hắn cũng không nhìn ra được ánh mắt hắn
phản chiếu điều gì, hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, cảm giác xa xôi…
Diệp Từ nghĩ nói tới đây đã đủ, liền dậm chân nói “ sư tỷ, không cần giải
thích nhiều với bọn họ, dù sao chúng ta đã tiêu diệt cả Vân môn rồi, giờ giết thêm mấy tên tiểu quỷ này rồi sau đó tiêu diệt sạch các danh môn
chính phải khác, để ta thay ngươi giải quyết đứa con làm ngươi phải uất
hận cả nửa đời đi, để cho nội lực của hắn đều phải rơi vào tay ta”
Diệp Từ quát to một tiếng, nước từ trong tay áo phóng ra như mưa, còn có
sương trắng, Ngôn Sơ Thất tiến lên lôi kéo Vân Tịnh Thư lui lại “ cẩn
thận”
Huy kiếm nghênh địch!
Ngọc bích kiếm cuốn lấy tay áo màu vàng, đột nhiên trong tay áo có bột phấn trắng rơi ra.
“Tiểu nha đầu, chịu chết đi!” Diệp Từ ngoan độc thét to
Trong lòng Vân Tịnh Thư đau đón phi thường, không ai có thể hình dung hết bi
thương trong lòng hắn lúc này. Thân sinh mẫu thân của hắn lại có thể nói ra những lời như thế, còn đâm cho hắn một đao. Vết thương đó tuy không
trí mạng nhưng cũng đã đâm thẳng vào lòng hắn, để lại vết thương không
bao giờ lành.
Cảm giác này so với đau xót trên người còn nhiều hơn gấp một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần
Vân nương thấy Diệp Từ đã động thủ với Ngôn Sơ Thất thì cũng không nhiều lời nữa, huy đao trong tay, tấn công Vân Tịnh Thư.
Bạch Tử Phi cả kinh trừng mắt, nữ nhân này thực sự điên rồi, nàng động thủ
với con mình một lần còn chưa đủ sao, giờ còn muốn giết chết hắn, thực
quá ngoan độc.
Nhưng Vân Tịnh Thư vẫn đứng yên, tình cảnh này so với việc hắn chứng kiến toàn bộ Vân môn chết thảm còn đau xót hơn.
Bạch Tử Phi vội đưa tay kéo hắn
“Đừng ngẩn người , ngươi còn ngây ngốc thì chúng ta sẽ chết ở chỗ này ah”
Bá!
Hàn đao trong tay Vân nương đã hung hăng chém tới
Bạch Tử Phi không có chỗ trốn, bị đao chém một nhát liền cảm thấy cánh tay đau đớn vô cùng, máu bắt đầu chảy ra
“Xong rồi, xong rồi, ta bị trúng đao, đau quá” Bạch Tử Phi vốn là thần tiên,
chưa từng bị đao chém trúng nên nhất thời cảm thấy đau đớn vô cùng, thấy máu mình không ngừng chảy ra thì sợ tới mức ngã ngồi trên đất.
Vân Tịnh Thư dường như bị tiếng thét của Bạch Tử Phi làm cho bừng tỉnh,
thấy bằng hữu của mình bị thương, Ngôn Sơ Thất đang phải chiến đấu thì
hắn không còn thời gian để do dự nữa, lập tức vung kiếm đỡ đao của mẫu
thân
Keng…
Tia lửa lóe lên
Lưu tinh truy nguyệt kiếm cùng hàn đao đánh vào nhau, hỏa hoa nổi lên bốn phía.
Vân nương múa đao trong tay “ tốt, đánh thật lợi hại. Năm xưa ta vốn muốn
cùng cha ngươi tử chiến một trẫn, nhưng không có cơ hội, hôm nay ngươi
đã lớn lên lại càng ngày càng giống hắn vậy thay hắn mà đánh với ta một
trận đi”
Vân Tịnh Thư nhìn lưu tin truy nguyệt kiếm, không biết vì sao trong mắt có một tầng hơi nước.
Vân nương lại hoàn toàn nhìn không tới, nàng điên cuồng nâng hàn đao, không chút lưu tình mà đánh về phía con ruột của mình
Vân Tịnh Thư cũng vung kiếm đón đánh, nhưng hắn hoàn toàn không có đánh
trả, chỉ là chống đỡ, để mặc cho mẫu thân mình từng bước từng bước ép
sát mình.
Bạch Tử Phi đứng ở phía sau, ngạc nhiên rối rắm.
Mẹ con đánh nhau, mẹ muốn giết con, con thì chỉ chống đỡ mà không đánh
trả, cảnh tượng thật đau lòng cũng là chuyện buồn cười nhất thế gian ah.
Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!
Đao của Vân nương vẫn tấn công tới tấp, thậm chí còn suýt đánh trúng hắn mà Vân Tịnh Thư chỉ có chống đỗ và tránh né mà thôi. Hàn đao trong tay Vân nương lại lóe lên, Vân Tinh Thư nâng kiếm ngăn lại, không ngờ trong tay áo Vân nương lại xuất hiện một thanh kiếm, thẳng tắp đâm vào ngực hắn.
Xong rồi, mạng của Vân Tịnh Thư lần này khó bảo toàn rồi. Bạch Tử Phi cả kinh, toát mồ hôi lạnh.
Trong nháy mắt này, Ngôn Sơ Thất đang triền đấu cùng Diệp Từ bỗng nhiên phát
giác Vân Tịnh Thư gặp nguy hiểm liền phóng ngọc bích kiếm trong tay, kịp thời ngăn chặn kiếm của Vân nương.
Vân Tịnh Thư thối lui ba bước.
Tay áo của Diệp Từ cũng đã kịp nặng nề đánh trên lưng Ngôn Sơ Thất.
“A” Sơ Thất la lên một tiếng, ngã xuống đất, phun ra máu tươi
“Sơ Thất” Bạch Tử Phi kinh hãi kêu lên
Hắc y của Vân Tịnh Thư nhiễm máu của Ngôn Sơ Thất, máu tươi ấm áp lại như một liệu thuốc giúp Vân Tịnh Thư bừng tỉnh
“Hay, sư tỷ, bọn chúng đều thương rồi”Diệp Từ cuồng tiếu “ chúng ta mau hấp
thu công lực của hắn đi rồi tiễn bọn chúng về tây thiên thôi”
“Được” Vân nương đối mặt với đứa con mình rứt ruột đẻ ra cũng không chút lưu tình
Hai thiếu phụ đột nhiên thay đổi, mái tóc đen trở nên hồng, hoàng y cũng
đổi thành màu đen, móng tay dài nhọn như vuốt mèo. Bạch Tử Phi vừa nhìn
thấy thì chấn động
“Không tốt, các nàng đã bái miêu yêu, hèn chi lại vô tình như vậy
Ngôn Sơ Thất giật mình hỏi “ cái gì…miêu yêu là sao?”
“Là một loại yêu quái, chúng nó lấy hấp thụ tinh khí cùng công lực người
khác mà sống. Truyền thuyết nói rằng bái ông ta làm thầy thì sẽ có được
năng lượng vô thượng, hèn chi toàn bộ Vân môn đều chết thảm như vậy, đều chết do móng vuốt của miêu yêu ah” Bạch Tử Phi lần đầu tiên thấy người
bị miêu yêu nhập thì chấn động.
An hồ ly vẫn tránh trong ngực hắn cũng bị kinh động, từ trong ngực Bạch Tử Phi nhô đầu ra nói “ yêu khí thật mạnh”
Ngôn Sơ Thất lần thứ hai nhìn thấy ngân mao hồ ly thì kinh ngạc suýt nữa nhảy dựng lên
Nhưng lúc này cũng không thể hỏi được gì
Vân Tịnh Thư bị đả kích tới ngạy ngốc bỗng nhiên bừng tỉnh, lưu tinh truy nguyệt kiếm lập tức tấn công về phía Vân nương
Kiếm quang như lưu tinh, kiếm khí như hồng.
Trong nháy mắt, khi mà người ta còn chưa nhìn thấy rõ thì kiếm quang của Vân
Tịnh Thư đã chặt đứng hơn phân nửa móng vuốt của Vân nương và Diệp Từ,
máu phun như mưa
“A!” Diệp Từ đau đến kêu to.
“Nha ——” vân nương cũng thét chói tai.
“Hừ, tiểu tử này quá lợi hại giết hắn cho ta” Diệp Từ bị chọc giận, thét chói tai rồi lập tức đánh về phía Vân Tịnh Thư
Đám hoàng y nữ nhân của Đường môn lập tức tiến tới bao vây Ngôn Sơ Thất và
Bạch Tử Phi, Ngôn Sơ Thất liền huy kiếm nghênh đón, Đường môn lại một
lần nữa rơi vào cảnh huyết vũ phong tinh.
Bạch Tử Phi lúc này rất hận bản thân mình không có võ công, nhìn thấy Ngôn
Sơ Thất đã bị thương còn cố gắng chiến đấu hắn rất đau lòng. Nhưng
chuyện quan trọng nhất lúc này là phải thu thập yêu khí trên người hai
nữ nhân kia, như vậy các nàng sẽ không còn cơ hội tác loạn nhân gian
nhưng mà như vậy các nàng cũng phải chết, tuy nhiên lúc này cũng không
thể nghĩ nhiều được.
Bạch Tử Phi liền hô to “Vân Tịnh Thư, ép các nàng đến thạch bích, dùng một chiêu ở trong rừng trúc kia, ta đến giúp ngươi”
Vân Tịnh Thư liền hiểu
Lưu tinh truy nguyệt kiếm trong tay hắn giống như muốn phá tan cả không
trung, tốc độ như chớp, lực đạo mạnh tựa ngàn cân thẳng tắp tấn công về
phía Diệp Từ và Vân nương. Hắn không hổ danh là đệ nhất cao thủ, là một
thế hệ đại hiệp kiếm pháp siêu quần. Cho dù là chưởng môn Đường môn và
Vân nương đã bái miêu yêu cũng không phải là đối thủ của hắn. Nếu không
phải trên người hai nữ nhân kia có yêu khí không tầm thường hộ thân thì
các nàng đã sớm bị hắn đánh chết.
Vâm Tịnh Thư từng bước ép sát, hai người kia cũng bị ép tới một góc trong thạch bích, không có chỗ trốn thoát.
Diệp Từ tức giận, vươn móng hét chói tai “ Miêu yêu đại thần, xin hãy ban
cho ta lực lượng vô thượng, để ta hút cạn công lực của mấy người này”
Móng tay của nàng vốn đã gãy hơn phân nửa lại lập tức dài ra.
Vân nương cũng hét to một tiếng, điên cuồng tấn công Vân Tịnh Thư.
Chính là lúc này
Bạch Tử Phi vội quát to với An hồ ly trong ngực “ hồ ly, mau, giúp ta”
An hồ ly lập tức bật dậy, vận khí
Bạch Tử Phi chạy đến sau Vân Tịnh Thư, hai tay vung lên áp xuống hai tay của Vân Tịnh Thư, hai đạo ánh sáng xuất hiện, lưu tinh truy nguyệt kiếm
trong tay Vân Tịnh Thư cũng lòe lòe tỏa sáng.
Chu sa trên trán Vân Tịnh Thư cũng loang loáng
Bá ——
Kiếm khởi thủ lạc!
“A —— a ——” hai tiếng kêu thảm thiết vang lên
Bạch Tử Phi lập tức lấy một cái túi màu trắng trong ngực ra, hét to một tiếng “ thu”
Hai luồng yêu khí lập tức phóng ra từ người Diệp Từ và Vân nương, bay thẳng vào cái túi rồi biến mất tăm mất tích
Diệp Từ và Vân nương trúng kiếm của Vân Tịnh Thư, vô lực ngã xuống đất.
Vân Tịnh Thư giang tay đỡ lấy thân hình mềm nhũn của Vân nương
“Nương!” Hắn nhẹ giọng gọi, ánh mắt tràn ngập bi thương.
Có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ tới có lúc mình lại động thủ với mẫu thân,
cũng chưa bao giờ nghĩ mẫu thân lại thống hận vì sự mặt của mình ở trên
đời này. Hắn từng nghĩ tuy Vân môn chỉ còn một mình hắn là nam nhân
nhưng cả nhà vẫn rất thân thiết, hạnh phúc, không ngờ bên dưới sự an
bình lại là sóng ngầm mãnh liệt, lại rước lấy tai họa như vậy…
Vân nương ngã vào ngực con trai, máu tuôn như suối, nàng biết mình không
thể sống được nữa, tất cả…tất cả cũng do nàng chọn lựa, nhưng mà trong
giây phút cuối cùng này…Vân nhi…
Vân nương ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Vân Tịnh Thư.
Con trai của nàng, nàng lại thống hận nó như vậy, cự tuyệt sự có mặt của
hắn ở trên đời. Hắn anh tuấn như vậy, khỏa chu sa trên trán như nhắc
nàng nhớ lại nỗi đau đêm hôm đó bị người ta đâm thủng bụng…Tất cả mọi
chuyện phải chấm dứt thôi.
Vân nương cố nâng tay lên, vuốt ve gương mặt Vân Tịnh Thư “ Vân nhi…chỉ mong…kiếp sau…ngươi sẽ không là con của ta nữa…”
Ngón tay còn chưa chạm vào má của Vân Tịnh Thư thì đã buông thõng xuống.
Thời gian dường như đứng lại
Hô hấp dường như ngừng lại
Ánh sáng cuối chân trời rốt cuộc cũng theo áng mây dần dần trôi đi.
Vân Tịnh Thư lẳng lặng ôm Vân nương
Một giọt nước mắt rơi ra…khỏa chu sa giống như huyết châu ngưng tụ…