Khi Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư bị đẩy ra ngoài thì cũng là lúc Điệp Lạc,
Ngôn Sơ Tam cùng các điệp nhân vừa đến, liền vội vàng giúp họ cởi trói
“Tam ca.” Ngôn Sơ Thất vội vàng nắm chặt tay hắn
Ngôn Sơ Tam cũng nắm lấy tay nàng, vội vàng cởi trói cho nàng “ muội muội, ngươi không sao chứ?”
Ngôn Sơ Tam lúc này không giống như khi ở Ngôn gia nữa, hắn đã thay nam
trang, không chỉ mi thanh mục tú mà trên người không trang điểm phấn son nên càng anh tuấn động lòng người.
Ngôn Sơ Thất lắc đầu, nhìn thoáng qua ca ca rồi lại nhìn Điệp Lạc ở sau hắn.
Hai cánh của Điệp Lạc bị xé rách, còn có vết máu nhưng nàng vẫn chuyên tâm
giúp Vân Tịnh Thư cởi trói, vì mất máu mà sắc mặt tái nhợt, vẻ yếu ớt
càng làm tăng thêm sắc đẹp của nàng.
Điệp Lạc cảm giác có người đang nhìn mình, liền ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếc nhìn lại.
Hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung, gương mặt tinh xảo tái nhợt…làm cho Ngôn Sơ Thất trong lòng khẽ rúng động, nhẹ nhàng gọi một tiếng “ tẩu tẩu”
Điệp Lạc đột nhiên cảm thấy xúc động, nước mắt lại tuôn rơi lã chã.
Nàng. . . . . . Không có nghe lầm chứ? Tiểu cô nương này gọi nàng là tẩu tẩu. Nàng là muôi muội của hắn, nàng kêu như thế chẳng lẽ đã thừa nhận thân
phận của mình? Chuyện này đối với Điệp Lạc thật quá mức tưởng tượng.
Nàng hiện tại đã là yêu nên chẳng dám hi vọng xa vời nhưng một tiếng tẩu tẩu của Ngôn Sơ Thất lại làm nàng cảm thấy có ánh sáng cuối đường hầm.
Ngôn Sơ Tam quay lại nhìn Điệp Lạc hai mắt mông lung đẫm lệ liền hỏi “ làm sao vậy? muội muội đang gọi ngươi đó”
Điệp Lạc vội vàng gật đầu, ánh mắt, biểu tình đều không dấu được vui sướng “ ân, ta nghe được, muội muội”
Thanh âm mang theo ý cười
Ngôn Sơ Thất cũng mỉm cười nhìn nàng.
Vân Tịnh Thư đứng dậy, đi đến bên cạnh Ngôn Sơ Thất, liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới một cái.
Ngôn Sơ Thất lắc đầu.
Hai người rất ăn ý, không cần mở miệng cũng biết đối phương muốn gì.
Nhưng mà Bạch Tử Phi còn ở trong động yêu ma nên Ngôn Sơ Thất không khỏi sốt
ruột, liền hỏi Điệp Lạc “ tẩu tẩu, có cách nào công pá động yêu ma kia
không? Tử Phi còn bị nhốt ở bên trong”
Điệp Lạc nhíu mày “ Xấu nữ kia không phải là yêu quái mà là ma, nàng khác
chúng ta. Nàng hút ma khí mà tu luyện thành hình, cho nên công lực cao
hơn chúng ta nhiều. Hơn nữa ma khác yêu chính là trên người chúng có cỗ
ma khí, đây cũng chính là nguồn năng lượng của chúng, nếu có thể hút cạn ma khí thì chúng sẽ hiện nguyện hình, nhưng mà…”
Điệp Lạc nhìn Ngôn Sơ Thất “ ngươi từng bị Hạt Tử Ma cắn qua?”
Ngôn Sơ Thất gật đầu.
“Hèn chi sắc mặt của ngươi nhìn rất kém. Ta đoán ngươi bị vĩ châm của nàng
đâm phải, loại độc này chỉ có thể giết nó, lấy vĩ châm của nó nghiền
thành phấn rồi thoa lên miệng vết thương thì mới có thể giải trừ hoàn
toàn”
Ngôn Sơ Thất nhíu mày “ bây giờ chuyện giải độc cũng không quan trọng bằng
việc cứu Tử Phi, phải hút ma khí sao? tẩu tẩu, ngươi có cách gì hay
không?”
“Biện pháp thì có nhưng chỉ có thần tiên mới dùng được, chúng ta…” Điệp Lạc lắc đầu
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng hô:
“Sơ Tam! Muội muội!”
Thì ra là Ngôn Sơ Nhất cùng Ngôn Sơ Ngũ, Ngôn Sơ Lục từ hướng tây chạy tới, nhìn thấy Ngôn Sơ Tam, Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư thì rất cao hứng,
vội chạy nhanh tới, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh Ngôn Sơ Tam thì giật mình thảng thốt. Nàng phi thường xinh đẹp nhưng trên vai lại có
đôi cánh trong suốt, chẳng lẽ là yêu quái?
Thấy Ngôn Sơ Tam và Ngôn Sơ Thất không có phản ứng gì, bọn họ cũng không lên tiếng hỏi.
Ngôn Sơ Nhất thân thiết hỏi thăm Ngôn Sơ Thất “ muội muội, ngươi không sao chứ?”
Ngôn Sơ Thất lắc đầu. Lúc này Ngôn Sơ Tam mới yên tâm “ ân, có Vân công tử bảo hộ ngươi thì muội muội đúng là không có việc gì”
Vân Tịnh Thư ở bên cạnh hơi nhíu mày.
Ngôn Sơ Thất cũng lên tiếng “ ca, ngoại trừ Vân công tử, còn có một người khác nữa”
Ngôn Sơ Nhất sắc mặt cứng đờ nhưng lại lập tức cười gượng “ ai nha, ta biết, nhưng mà muội muội à, ngươi cũng biết đó, phụ thân không thích hắn”
Ngôn Sơ Thất nhăn mặt, không lên tiếng.
Ngôn Sơ Nhất là người thành thật lại chịu ảnh hưởng của Ngôn đại lão gia,
không để ý tới biểu tình không vui của muội muội mà nói liên tu bất tận “ muội muội, thật ra thì Vân công tử mới là tốt nhất, anh tuấn khí khái,
võ công lại cao, so với ngươi đúng là tuyệt phối nha. Tên kia làm sao
xứng được với ngươi, hắn viết được mấy chữ, đọc được mấy cuốn sách thì
có là gì? Ngươi và Vân công tử cùng nhau tiếu ngạo giang hồ chẳng phải
là khoái hoạt hơn sao?”
Ngôn Sơ Thất nhăn mặt.
Vân Tịnh Thư tuy được Ngôn Sơ Nhất tâng bốc nhưng cũng không thấy vui.
Đột nhiên từ gốc cây sau lưng truyền đến tiếng ho nhẹ “ khụ, Ngôn đại ca,
người nói xấu sau lưng người khác cũng không hay ho gì nha”
Ngôn Sơ Nhất đơ như cây cơ.
Ngôn Sơ Thất ngạc nhiên quay đầu lại, không ngờ thực sự nhìn thấy Bạch Tử Phi từ sau gốc cây đi ra.
“Tử Phi” nàng vội vàng đứng lên.
Đang trước mặt nhiều người mà nàng lại gọi thân thiết như vậy làm cho Bạch
Tử Phi có chút ngượng ngùng, nhất là khi nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn,
đôi môi anh đào của nàng thì hai chân hắn liền mềm nhũn, suýt chút nữa
thì té trước mặt giai nhân. Nụ hôn kia uy lực thật là kinh người.
“Tử Phi, ngươi không bị gì chứ?” Ngôn Sơ Tam liền thay hắn giải vây
Bạch Tử Phi nhướng mày “ sao? chẳng lẽ Ngôn gia các ngươi đều mong ta gặp chuyện không may sao?”
“Bạch huynh sao lại nói vậy, xem huynh đệ Ngôn gia chúng ta là người thế nào
chứ? Cho dù ngươi có phải là tiểu muội phu của chúng ta hay không thì
chúng ta vẫn đối xử với ngươi như vậy” Ngôn Sơ Tam vội vàng cãi lại
“Ta tạ ơn ngươi a, Ngôn Tam ca.” Bạch Tử Phi nháy mắt với hắn.
Ngôn Sơ Tam mặc nam trang nhìn cũng anh tuấn hơn nhiều, tràn đầy khí thế nam nhân, so với hắn lúc trước thì giờ nhìn thích hơn nhiều.
Ngôn Sơ Thất có chút lo lắng “ sao ngươi có thể trốn được? yêu quái kia chịu buông tha cho ngươi sao?”
“Hừ, đừng có xem thường ta như vậy, một yêu quái nho nhỏ như thế sao có thể
làm khó được ta?” Bạch Tử Phi mỉm cười, còn xòe tay ra “ ta còn lấy được cái này”
Ai nấy đều sửng sốt. Bàn tay của hắn trống trơn, có cái gì đâu
Chỉ có Điệp Lạc là la lên thảng thốt “ Hạt Tử Ma vĩ châm, ngươi làm sao mà có được?”
Lần này cả Vân Tịnh Thư cũng nhìn thấy, vật ẩn trong lòng bàn tay của Bạch Tử Phi có màu đỏ.
Bạch Tử Phi đắc ý cười lớn “ haha, các ngươi đừng quá lo, chỉ là vĩ châm nho nhỏ mà thôi, ta đương nhiên có cách. Sơ Thất, độc của ngươi sẽ được
giải, không cần lo lắng nữa”
Ngôn Sơ Thất nhìn hắn, ý cười loang trong mắt
“Tốt lắm, mọi người đều bình yên vô sự vậy nên trở về đi, chỗ yêu ma này cũng không nên ở lâu” Ngôn Sơ Nhất lên tiếng nhắc nhở
Mọi người liền lập tức sửa soạn hành trang, chuẩn bị lên đường.
Điệp Lạc có chút lưu luyến, không khỏi quay đầu nhìn lại
Ngôn Sơ Tam thận trọng liền lập tức phát hiện động tác này của nàng “ sao vậy? luyến tiếc khi rời khỏi đây sao?”
Điệp Lạc lắc đầu.
“Không, không phải luyến tiếc rời đi nơi này, mà là. . . . . . Luyến tiếc những Điệp nhân của ta”
Nàng còn chưa dứt lời, rất nhiều bươm bướm nhiều màu đã ào ào bay tới, đậu
lên vai, lên tóc, lên góc áo của nàng, như không muốn nàng rời đi.
Ngôn Sơ Tam liền nắm lấy tay nàng “ Điệp Lạc, chúng ta trước tiên hãy rời
khỏi đây, ra ngoài ta sẽ tìm cho ngươi một nơi có trăm hoa đua nở làm
nhà, rồi sẽ mang các Điệp nhân của ngươi đến đó, như vậy thì lúc đó các
ngươi sẽ được đoàn tụ rồi”
“Thật sự?” Điệp Lạc nhịn không được mừng rỡ.
Ngôn Sơ Tam vội gật đầu, bộ dáng cực kỳ chân thành.
Điệp Lạc nắm tay hắn, khẽ gật đầu với các Điệp nhân, mà đám bươm bướm này
dường như cũng hiểu được ý nàng, chậm rãi bay đi. Điệp Lạc cùng Ngôn Sơ
Tam nắm tay nhau đi về phía trước.
Bạch Tử Phi đi theo sau, nhìn bọn họ nắm chặt tay nhau chẳng biết sao lại có cảm giác đầy thương cảm. Điệp Lạc là yêu,Ngôn Sơ Tam là người, tình yêu của bọn họ dù sâu đậm thế nào cũng là trái với quy luật, như vậy có thể kéo dài được bao lâu? Nhìn bọn họ nắm tay không biết vì sao lại cảm
thấy đầy sầu bi.
Hắn lại nhìn sang Ngôn Sơ Thất.
Nàng đi sau Vân Tịnh Thư, tuy hai người bọn họ chưa từng sóng vai dắt tay
nhau nhưng thoạt nhìn cả hai giống như Kim Đồng Ngọc Nữ. Bạch Tử Phi lại nghĩ tới những lời Ngôn Sơ Nhất đã nói, quả đúng là hắn không thể ở bên cạnh Ngôn Sơ Thất, người có thể ở bên cạnh nàng là Vân Tịnh Thư, cũng
chỉ có hắn mới có thể cho nàng một cuộc sống như ý.
Hắn đột nhiên cảm thấy tâm đau đớn vô cùng.
Bỗng dưng Ngôn Sơ Thất lại quay đầu, mỉm cười với hắn. Bạch Tử Phi cũng miễn cưỡng mỉm cưới lại với nàng.
Chính là bỗng nhiên đi ở bên cạnh sơ bảy quay đầu, đối với hắn nhợt nhạt địa cười.
Có phải do hắn đã ở nhân gian quá lâu không? có phải hắn đã làm nhiều
chuyện không nên làm không? lẽ ra hắn nên về thiên đình sớm hơn…
Bạch Tử Phi nắm chặt hai tay, cảm giác như Hạt Tử Ma vĩ châm đâm vào lòng bàn tay mình.
Mọi người đang muốn rời khỏi yêu lâm, đột nhiên nghe phía sau tán cây
truyền đến âm tiếng động. Ngôn Sơ Thất, Ngôn Sơ Ngũ, Ngôn Sơ Lục và Vân
Tịnh Thư đều là người tập võ cho nên thính lực rất tốt, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, tạo thành một vòng tròn, chuẩn bị đối địch.
Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Tam được bọn họ vây ở bên trong, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hôm nay, đừng ai mong nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này. Ô, các ngươi phá
hỏng chuyện tốt của ta, lại dám hại đại vương, hôm nay ta sẽ giết các
ngươi để trút giận thay đại vương”
Thì ra là Miêu yêu đuổi theo.
Nó dẫn theo một đám tiểu miêu yêu bao quanh bọn họ, trên cây, dưới đất…khắp nơi đều là mèo, đông hơn quân Nguyên.
Vận Tịnh Thư vừa nhìn thấy đám miêu yêu thì lửa giận đã bốc lên tận đỉnh đầu.
Chính vì chúng bám vào người mẫu thân và Diệp Từ, mới làm các nàng có tham
vọng độc bá võ lâm mà giết hại nhiều người. Lúc ở trong động hắn đã muốn động thủ với nó rồi, không ngờ giờ nó lại bám theo tới tận đây.
Vân Tịnh Thư không nhiều lời, vung kiếm tấn công Miêu yêu.
Đám tiểu yêu mèo thấy hắn động thủ cũng lập tức vươn móng vuốt, ra sức cào cấu.
Ngôn Sơ Thất cùng Ngôn Sơ Lục, Ngôn Sơ Ngũ cũng tham gia tấn công…
Điệp Lạc bị thương, không thể đánh nhau, lo lắng nhắc nhở mọi người “ cẩn
thận, đừng để đám mèo cào trúng, móng vuốt của chúng đều có độc, nếu bị
cào trúng thì sẽ bị yêu khí quấn thân, không thể khống chế bản thân được nữa”
Miêu yêu nghe vậy tức giận rống to” Điệp yêu, ngươi là đồ phản bội. Vì một
nam nhân mà phản bội tình nghĩa đồng đạo mấy trăm năm qua của chúng ta.
Các tiểu yêu, giết nàng cho ta”
Miêu yêu vung tay lên, mấy chục tiểu yêu mèo liền lập tức nhào qua tấn công Điệp Lạc.
Ngôn Sơ Tam vội vàng dìu nàng lui ra sau, Bạch Tử Phi cũng chuẩn bị sẵn
sàng, nếu bọn chúng tấn công thì sẽ không e ngại gì mà lấy tiên khí ra.
Trong lúc mọi người đang đánh nhau loạn thành một đoàn, Miêu yêu đột nhiên
hét to “ các tiểu yêu, mau bày trận bắt bọn chúng cho ta”
Miêu yêu để đạt được mục đích, ngay cả trận pháp bắt chuột cùng lôi ra dùng. Đám tiểu yêu mèo lập tức di chuyển, tạo thành trận pháp vây mọi người
lại.
Đám người Ngôn Sơ Thất muốn đánh trả nhưng đám yêu mèo dườn như đã sử dụng
trận pháp này cả trăm lần nên rất thuần thục, làm cho bọn họ bị tách ra, không thể tập trung lực lượng lại một chỗ.
Ngôn Sơ Ngũ, Ngôn Sơ Lục bị tách thành một nhóm, Ngôn Sơ Nhất thì đơn độc
một mình, Ngôn Sơ Thất muốn bảo hộ Bạch Tử Phi nhưng lại bị vây cùng Vân Tịnh Thư. Bạch Tử Phi vốn định giữ chặt Ngôn Sơ Tam nhưng hắn và Điệp
Lạc lại bị ngăn cách rất xa.
Chuyển biến bất ngờ, rất không tốt. Bạch Tử Phi tuy lấy được Hạt Tử Ma vĩ châm nhưng bọn họ cũng đang rơi vào tình huống nguy cấp. Ngay lúc hắn định
xuất ra tiên khí thì trên ngọn cây truyền đến tiếng la
“Thần tiên chó má kia, để mạng lại đi”
Bạch Tử Phi ngẩng đầu.
Cha mẹ thiên địa quỷ thần ơi.
Trên ngọn cây là một hình người toàn thân phủ đầy lông, mặt mày hung ác đang lao thẳng về phía hắn.