“Các ngươi. . . . . . Không thể đem hắn mang đi!”
Thanh âm trong trẻo vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của Bạch phủ.
Đàm thiên binh vừa mới áp giải Bạch Tử Phi ra khỏi thư phòng, cơ hồ ấn hắn
ngã xuống đất, Thượng Võ Tiên Nhân híp mắt nhìn nữ tử xinh xắn, tay cần
kiếm, khí chất oai hùng đột nhiên xuất hiện trước mặt, đôi mắt to tròn
trong suống như nước nhìn hắn chăm chăm không chớp
Ánh mắt kiên nghị và quật cường tựa hồ như muốn hạ thông điệp cuối cùng với bọn họ, hạ mệnh lệnh dù thế nào cũng không được đem tiểu tiên kia đi.
Đám thiên binh thấy đột nhiên xuất hiện một tiểu nữ tử thì giật mình kinh
ngạc, rồi nhanh chóng dùng sức kiềm cặp Bạch Tử Phi chặt hơn, có hai
người nhảy lên phía trước, hung hăng quát lớn
“Nữ tử phàm thế này, không có việc gì thì mau tránh ra”
Thanh âm như chuông đồng làm đinh tai nhức óc.
Bạch Tử Phi nhìn thấy Ngôn Sơ Thất thì không khỏi kinh hãi, lại nhìn sang
ngân kiếm trên tay nàng thì hồn phi phách tán. Thượng Võ Tiên Nhân còn
đang muốn tìm nàng gây phiền toái, nàng đã tự mình tới nộp mạng. Ở thế
gian nàng là một nữ hiệp lợi hại nhưng mà đứng trước Thượng Võ Tiên Nhân thì như múa rìu qua mắt thợ mà thôi
“Đi mau! Đi mau!” Bạch Tử Phi lén lút lắc đầu với nàng lại chớp mắt ra hiệu
Nhưng Ngôn Sơ Thất không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm Thượng Võ Tiên Nhân, biểu tình kiên định
“Dù thế nào, ta cũng không để các ngươi mang hắn đi” Ngôn Sơ Thất thanh âm
lạnh lùng mà kiên đinh, ngân kiếm sắc bén chỉa về phía Thượng Võ Tiên
Nhân đầy khiêu khích
Hai thiên binh phía trước vũ khí, hung hăng hướng về phía nàng
“Không muốn không muốn!” Bạch Tử Phi thật sự bị sợ hãi, hắn lớn tiếng “ đi mau đi, nơi này không có chuyện của ngươi, ta cũng không cần ngươi cứu, đi
mau, đi mau đi”
Ngôn Sơ Thất như là mắt điếc tai ngơ, vẫn huy kiếm, lạnh lùng nhìn các thiên binh.
Lại một thân ảnh vừa vút qua bờ tường hai nhà Ngôn Bạch, đột ngột xuất hiện bên cạnh Ngôn Sơ Thất, im lặng sóng vai bên cạnh nào.
Vân Tịnh Thư.
Chu Sa công tử luôn kiệm lời nhưng lúc nào cũng ở bên bảo hộ cho Ngôn Sơ Thất
Bạch Tử Phi thấy hắn đột nhiên xuất hiện thì thở phào nhẹ nhõm nhưng trong
lòng lại có chút chua xót, có lẽ chỉ có hắn mới có thể bảo hộ cho nàng.
Thượng Võ Tiên Nhân thấy lại xuất hiện thêm một phàm nhân, tay cũng cầm kiếm,
khí thế hiên ngang thì không khỏi phẫn nộ vì cảm thấy bị uy hiếp
“Phàm nhân tránh ra, nếu không muốn ở đây chịu chết thì mau tránh ra”
“Tuyệt không!”
Ngôn Sơ Thất lạnh lùng thốt ra hai chữ rồi huy kiếm tấn công.
Bạch Tử Phi giật mình kinh hãi, nữ tử này từ khi nào lại trở nên dễ xúc động như thế? Tuy rằng nàng và Vân Tịnh Thực công phu không phải tầm thường, nhưng đối thủ của nàng là thần tiên, có pháp lực hộ thân thì bọn họ sao có thể thắng được. Chỉ mong các thiên binh không làm nàng bị thương.
Thượng Võ Tiên Nhân cũng không ngờ nữ tử phàm nhân kia lại dám tấn công hắn.
Vân Tịnh Thư nhíu mày nhưng cũng vung kiếm đánh tới.
Sang lang! Đinh! Đương!
Binh khí chạm nhau tóe lửa.
Kiếm trong tay của Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất là thiết kiếm bình thường,
còn của các thiên binh là tiên kiếm thế nhưng khí thế của bọn họ không
hề kém cỏi chút nào. Thậm chí khi va chạm còn phát ra vầng sáng màu lam
và màu vàng, giống như kiếm của bọn họ cũng là thần binh lợi khí.
Thượng Võ Tiên Nhân giật mình “ bọn họ có tiên pháp hộ thân, là ai làm chuyện tốt này?”
Bạch Tử Phi nghe vậy cũng giật mình sửng sốt.
Hai người bọn họ đều là phàm nhân, sao trên kiếm lại có tiên khí, hèn chi
bọn họ lại có thể so chiêu với Thượng Võ Tiên Nhân, không phải là…
Hắn cả kinh. Quân Mạc Ức?
“Phàm nữ, các ngươi thật to gan lớn mật. Vừa rồi còn muốn tìm ngươi, không
ngờ ngươi đã tự tìm tới” Thượng Võ Tiên Nhân tức giận vung tay “ lên cho ta”
Đám thiên binh lập tức nhào lên, bao vây Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất.
Bạch Tử Phi mặc dù biết Quân Mạc Ức đã cấp tiên pháp cho Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư nhưng vẫn không thôi lo lắng cho bọn họ.
Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư không hề lên tiếng nhưng chỉ một ánh nhìn đã
hiểu nhau, giống như khi bọn họ cùng kề vai chiến đấu ở Đường môn, cùng
tiến cùng lùi, ngươi trái ta phải, bảo hộ lẫn nhau.
Bạch Tử Phi thấy bọn họ ăn ý thì dù trong lòng cảm thấy chua xót nhưng cũng
cảm thấy vui. Nếu Vân Tịnh Thư có thể bảo hộ được cho nàng, thì hắn chịu khổ mấy cũng đáng, ngay thời điểm này mà Vân Tịnh Thư không rời bỏ nàng thì cũng đáng để Ngôn Sơ Thất phó thác cả đời cho hắn. Nhưng mà bọn họ
có thể đánh lại thiên binh cùng Thượng Võ Tiên nhân sao?
Có lẽ là hắn lo lắng thừa rồi.
Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất mắt không chớp, kiếm trong tay tấn công ào ào. Bọn họ không sợ tiên kiếm sắc bén, không ngại đang bị bao vây, càng
không sợ hãi mây tím đang lượn lờ chung quanh. Trong mắt bọn họ chỉ có
những địch nhân đang thương tổn bằng hữu của mình
Cho nên bọn họ phải đánh.
Sang lang!
Kim quang văng khắp nơi.
Cho nên, bọn họ không sợ mà từng bước ép sát.
Đương đương đương!
Ngân kiếm cùng kiếm tiên va chạm, đám thiên binh phải thối lui vài bước.
Thế gian này, tình cảm là sức mạnh lớn nhất, dù là tình yêu, tình bạn hay
tình thân, chỉ cần có tình là có thể quên đi sự sống chết của bản thân,
chỉ cần có tình thì chuyện khó mấy cũng dám đương đầu. Vì một chữ tình
mà phàm nhân dám đối kháng cùng thần tiên, vì một chữ tình mà thần tiên
phải sợ hãi rồi thối lui.
Chu Sa công tử danh chấn thiên hạ, Ngôn Sơ Thất nữ hiệp xinh đẹp không chút sợ hãi các thiên binh, từng bước từng chiêu đều dũng cảm đón đánh,
không hề thối lui…
Điều này làm cho Thượng Võ Tiên Nhân không thể không giật mình, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Thượng Võ Tiên Nhân hét lớn “ phản rồi, phản rồi. Các ngươi đều là thùng cơm
vô dụng, ngay cả phàm nhân cũng đánh không lại, mau tránh ra để đó cho
ta”
Thượng Võ Tiên Nhân trực tiếp ra tay, rút cửu hoàn kim bối đao bên hông, thẳng tắp đánh về phía Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư.
Thượng Võ Tiên Nhân ở trên thiên giới phụ trách việc trừng phạt các tiên nhân
phạm tội, giữ gìn sự cân bằng của hai giới thần tiên, chức trách khác
với Quân Mạc Ức. Quân Mạc Ức trảm yêu trừ ma,bảo vệ sự bình an cho tam
giới mà các võ tiên nhân là chuyên phụ trách trừng phạt các tiên nhân.
Tuy rằng trách nhiệm và phạm vi quản lý khác nhau nhưng cấp bậc không
thua gì Quân Mạc Ức, công lực cũng thuộc hàng bậc nhất của hai giới nên
khi hắn phẫn nộ ra tay thì đối với hai người kia rất nguy hiểm.
Tâm của Bạch Tử Phi như muốn nhảy ra ngoài,
Cửu hoàn kim bối đao vung vù vù, tiên khí màu tím ào ạt tấn công Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất.
Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư rất ăn ý, hai người vừa né tránh đao phong rồi
Vân Tịnh Thư nắm tay Ngôn Sơ Thất kéo nàng cùng tấn công về phía trước.
Ngôn Sơ Thất kiễng mũi chân, dùng lực nương theo đà tấn công của cửu hòa kim bối đao, tấn công Thượng Võ Tiên Nhân.
Thượng Võ Tiên Nhân không ngờ Ngôn Sơ Thất lại nương theo đao phong mà tấn
công hắn, cho nên nhất thời luống cuống mà ngân kiếm trong tay nàng đã
đánh xuống.
Thượng Võ Tiên Nhân vội vàng rút lui ba bước, vừa muốn khống chế cửu hoàn kim đao trong tay vừa muốn ngăn cản Ngôn Sơ Thất.
Ngân kiếm phá vỡ tiên khí màu tím hộ thân của hắn, Thượng Võ Tiên Nhân đau đến kêu thành tiếng, té ngồi trên mặt đất.
Bạch Tử Phi hoan hô trong lòng. Không ngờ Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư lại
kết hợp ăn ý như vậy, người đánh người đỡ, phá vỡ được tiên khí của tiên nhân. Tiên khí này cũng như nguyên khí của con người vừa bị phá vỡ đã
làm Thượng Võ Tiên Nhân đau đớn ngã nhào.
“Các ngươi tạo phản !” Thượng Võ Tiên Nhân buồn bực , “dùng tiệc lực bắt bọn họ cho ta”
Các thiên binh biết võ nghệ của họ không thể đánh lại đôi bích nhân thế
gian trước mắt liền niệm chú ngữ, muốn dùng tiên pháo chế trụ bọn họ.
Bạch Tử Phi lập tức sợ hãi kêu lên “ không tốt, các ngươi đi mau, bọn họ dùng tiên chú, đi mau”
Ngôn Sơ Thất lúc này như mới nghe được thanh âm của hắn, cũng là lần đầu tiên quay lại nhìn hắn.
Cặp mắt đen tròn lúng liếng, long lanh trông suốt.
Nàng nhìn hắn, quật cường “không”
Bạch Tử Phi suýt hộc máu
Sự quật cường của nàng hắn đã được chứng kiến khi ở Bàn Yêu cốc hắn, hơn
nữa mười mấy năm lớn lên bên nhau, hắn cũng quá hiểu nàng. Tuy nhiên
hiện tại bọn họ phải đối mặt với một đám tiên nhân pháp thuật cao cường, dù thần tiên sẽ không giết người nhưng bị tiên chú quấn thân cũng sẽ
thống khổ phi thường. Cho nên không cần phải quật cường như vậy, đi mau
Bạch Tử Phi gần như là rống lên.
Hai thiên binh đang kiềm giữ hắn thấy đồng đội bị chỉ trích thì không nén
được lửa giận, ra sức đè hắn lại, hung tợn quát “ câm miệng lại tên tội
tiên kia”
Ngôn Sơ Thất hai mắt như tóe lửa.
Vòng vậy của thiên binh vừa lơi lỏng, ngay khắc này Vân Tịnh Thư đột nhiên
ôm lấy Ngôn Sơ Thất, dùng hết khí lực đẩy nàng ra, còn cúi đầu nói “ dẫn hắn đi”
Ngôn Sơ Thất nhờ lực đẩy của Vân Tịnh Thư, lại vận dụng khinh công lập tức
đã lướt qua đám thiên binh, đáp xuống trước mặt hai thiên binh đang kiềm giữ Bạch Tử Phi, mắt cũng không chớp đã vung kiếm đánh tới.
Hai thiên binh cũng vội vàng vung kiếm ngăn cản.
Nào ngờ đâu đó chỉ là hư chiêu của Ngôn Sơ Thất, kiếm của nàng không tấn
công bọn họ mà cắt đứt khổn tiên thằng trên người Bạch Tử Phi.
Ngôn Sơ Thất lập tức ôm lấy hắn.
Hai thiên binh sợ hãi kêu lớn “ tội tiên, ngươi dám đào tẩu”
Ngôn Sơ Thất lôi kéo Bạch Tử Phi nhảy lên bờ tường hai nhà Ngôn Bạch, quay
đầu lại thấy Vân Tịnh Thư đang bị đám thiên binh vây khốn, không biết
hắn trúng tiên pháp hay bị pháp khí gì trối buộc mà người như có nghì
đạo kim quang bao bọc.
Chu sa giữa mi tâm gắt gao nhíu chặt, gương mặt anh tuấn cực kỳ chăm chú
như hắn đang cố chịu nỗi đau không nói thành lời, tay vẫn vung kiếm đánh trả.
“Vân công tử” Ngôn Sơ Thất nhịn không được hô nhỏ.
“Đi a!” Vân Tịnh Thư nhướng mày rống to “ đi mau, dẫn hắn đi đi, dù ở thế
gian hay dưới địa ngục, nơi nào cũng được, mau dẫn hắn cùng đi…các ngươi đi rồi thì cũng đừng quay về”
Ngôn Sơ Thất kinh ngạc, không thể tin được Vân Tịnh Thư lại nói những lời này
Phụ thân lập lôi đài chiêu phu, kết quả đem nàng gả cho hắn, dù nàng chưa
từng đáp ứng nhưng cũng không nói phản đối. Có lẽ trong lòng hắn vẫn
luôn nhận thức nàng là vị hôn thê, nghĩ đến một ngày nàng cùng hắn nắm
tay nhau đến bạc đầu. Thế nhưng lúc này, ngay thời điểm nguy hiểm này,
hắn lại một mình gánh chịu tất cả, còn đẩy nàng đến với người nam nhân
khác, muốn nàng cao chạy xa bay, không nên quay về.
Thời điểm này, dù Bạch Tử Phi vẫn luôn không vừa mắt Vân Tịnh Thư thì trong lòng cũng đủ loại cảm xúc.
Thượng Võ Tiên Nhân hô lớn “ bắt lấy bọn họ, không được để chúng chạy thoát”
Vân Tịnh Thư liều mạng ngăng chặn.
“Đi mau, nếu không muốn cho sự hi sinh của ta trở thành vô ích thì mau đi đi”
Chu Sa công tử vẫn luôn trầm mặc ít lời giờ đột nhiên rống giận “ Bạch Tử
Phi, ta giao Sơ Thất cho ngươi, nếu ngươi để nàng phải chịu khổ thì ta
là người đầu tiên sẽ giết ngươi”
Bạch Tử Phi nội tâm chấn động, không nói nên lời
Ngôn Sơ Thất hai mắt phiếm hồng.
Không thể chần chờ được nữa, Ngôn Sơ Thất nắm tay Bạch Tử Phi, cắn răng dậm chân một cái, biến mất bên bờ tường.
Torng vầng sáng màu vàng, chu sa đỏ tươi.
Như máu
Như nước mắt
Như nụ cười mỉm