“Uy uy, đừng giành, đó là cá của ta”
“Nói bậy, rõ ràng là ta nhìn thấy trước”
“Nhìn thấy trước thì sao, ai bắt được mới tính a”
“Bắt thì bắt, sợ ngươi sao”
“Tốt, khẳng định là ta sẽ bắt được trước. Hồ ly thúi, hôm nay ngươi chờ ăn
không khí đi. Ta sẽ nói Sơ Thất không nấu cơm cho ngươi, để ngươi đói
chết, cá này là của ta, tối nay ta sẽ uống canh cá. Chiều nay ta đi câu
cá là la lá…”
Bạch Tử Phi và An hồ ly ngồi bên mép Kim Diệp thuyền, mỗi người cầm một cần câu đang câu cá.
Bạch Tử Phi thực không biết gì, vừa câu vừa hát ông ổng.
An hồ ly trán nổi gân xanh, phẫn nộ trừng hắn. Bạch Tử Phi lại rất thản nhiên “ nhìn cái gì?”
“Ngươi còn hỏi” An hồ ly bi phẫn “ câu cá thì lo câu cá đi, hát hò làm chi, cá bị ngươi dọa chạy hết rồi”
“Ân? Dọa chạy? Không thể nào?” Bạch Tử Phi đưa tay che trán để bớt chói rồi
nhìn xuống dòng nước suối trong suốt “ chạy đâu mà chạy, chúng bị tiếng
hát của ta làm cho khuynh đảo, ngươi biết cái gì là chim sa cá lặn
không?”
Đang nói thì trời vang lên hai tiếng oa oa, Bạch Tử Phi vừa ngẩng đầu nhìn
lên thì một đàn nhạn đen đã từ trên cao sà xuống làm cho hắn giật mình
nhảy dựng
An hồ ly nhìn hắn, không giấu vẻ xem thường “ tiên nhân, ngươi thực sự là
thần tiên sao? chưa từng thấy thần tiên nào ngu ngốc, vô sỉ lại nhàm
chán như ngươi vậy”
Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh, run tay chỉ vào An hồ ly “ ngươi..ngươi
ngươi..Hoa hồ ly thúi, ngươi muốn tạo phản? dám nói chủ nhân mình như
vậy sao?”
“Ngươi còn biết ngươi là chủ nhân của ta, có chủ nhân nào đi tranh cá với sủng vật vật không” An hồ ly vẻ mặt khinh bỉ
“Sao lại không? ta nè” Bạch Tử Phi nói như đúng rồi
An hồ ly hộc máu!
Y như nước đổ đầu vịt ah.
Bạch Tử Phi nhìn thấy biểu tình buồn bực của An hồ ly, nhịn không được nói “ nếu ngươi cảm thấy ta là một thần tiên vừa ngu ngốc vừa vô sỉ thì còn
đi theo ta làm gì? Đi theo Quân Mạc Ức không phải tốt hơn sao? hắn là
chiến thần tam giới, theo hắn, ngươi sẽ sớm ngày đắc đạo thành tiên ah”
An hồ ly xoay người sang chỗ khác, cầm lấy cần tiếp tục câu cá, không thèm để ý tới hắn
Thực ra không phải An hồ ly không biết tình cảnh của Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ
Thất lúc này rất nguy hiểm, nhưng nó vẫn muốn đi theo bọn họ. Bạch đại
tiên nhân này đôi khi rất mơ hồ, ngu ngốc nhưng trên người hắn có một
khí chất rất đặc biệt, luôn hấp dẫn người khác. Giống như Ngôn Sơ Thất,
dù biết hắn là thần tiên cũng từ bỏ tất cả để theo hắn, sống chết không
màng.
Một người một hồ còn đang huyên náo thì trong khoang thuyền vang lên tiếng kêu tinh tế “ ăn cơm đi”
Ngôn Sơ Thất từ trong khoang thuyền bước ra, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua.
Lăng Cảnh khê, trong truyền thuyết là do dòng nước từ thiên giới từ thiên
giới chảy xuống, giao với nhân gian tạo thành một con suối.
Nơi này phong cảnh mê người, suối nước róc rách, trong suốt thấy đáy. Trong suối có đủ loại cá, hoa văn đủ màu, xuốt ngày bơi lượn. Suối nước chảy
dài, bao bọc quanh sườn núi quanh năm mây trắng bao phủ. Cảm giác như cứ đi ngược dòng con suối là có thể đến thiên giới
“Ăn cơm đi.”
Ngôn Sơ Thất chớp mắt nhìn Bạch Tử Phi và An hồ ly.
Thanh âm ôn nhu lại động tình, làm Bạch Tử Phi nghe có cảm giác rất thỏa mãn, như là Ngôn Sơ Thất thực sự là thê tử của hắn, mà An hồ ly cùng hắn đùa giỡn là tiểu tử của hai người. Không đúng…không được, An hồ ly sao có
thể là đứa nhỏ của hắn và nàng. Ngôn Sơ Thất nhất định sẽ sinh cho hắn
một đứa nhỏ, nam thì võ nghệ cao cường thiên hạ vô song, nữ thì khuynh quốc khuynh thành.
Bạch Tử Phi nắm chặt tay, ý chí chiến đấu sục sôi.
Ngôn Sơ Thất không biết hắn đang hạ quyết tâm gì, ngạc nhiên nhì hắn
An hồ ly như hiểu gì đó, vừa đi vào khoang thuyền vừa nói “ Sơ Thất tiểu
thư, ngươi cẩn thận, hóc môn của tiên nhân đang tăng cao ah”
Ngôn Sơ Thất mờ mịt, hóc môn là cái gì?
Bạch Tử Phi tức giận vén tay áo “ hồ ly chết tiệt, quay lại đây cho ta”
An hồ ly làm sao để Bạch Tử Phi tới bắt nó nên đã sớm xù lông, chui đầu
vào khoang thuyền. Bạch Tử Phi vừa mới đi ngang qua Ngôn Sơ Thất đã nghe nàng nhẹ giọng nói “ quần áo của ngươi lần trước đã bị rách, ta đã làm
bộ mới cho ngươi”
Bạch Tử Phi lập tức trở nên ngoan ngoãn, không dám đùa giỡn với An hồ ly
nữa. Người ta mềm giọng cỡ đó, mình cũng phải thâm tình mới được.
Ngôn Sơ Thất đem ra một kiện áo dài màu trắng tinh đưa đến trước mặt hắn
Bạch Tử Phi thấp giọng “ ta không ngờ ngươi cả người lộng đao múa kiếm mà tay nghề may vá lại khéo như vậy”
Ngôn Sơ Thất nhịn bộ dạng của hắn, nhịn không được mỉm cười.
Bạch Tử Phi liền đem quần áo ướm thử lên người.
Bạch sam này so với cái hắn thường mặc khác nhau, tuy cũng màu nguyệt sắc
nhưng cổ và tay áo đều dùng chỉ tơ màu vàng thêu lên, gấu áo còn thêu
những đám mây ẩn hiện, ngay ở trung tâm còn có một chữ Bạch nho nhỏ bằng sợi tơ màu đỏ, nhìn rất đặc biệt.
Thế nhưng Bạch đại tiên nhân lại không vui “ ngươi coi ta là còn đi nhà trẻ sao? trên quần áo còn thêu tên cho khỏi lộn hả?”
Ngôn Sơ Thất nhìn vẻ hờn giận của hắn, nhịn không được mỉm cười “ chữ này là để ta dù ở xa cũng có thể nhìn thấy ngươi, cho dù sau này bị bắt đi hay đầu thai chuyển thế sang kiếp khác, chỉ cần ta nhìn thấy xiêm y này,
chữ này thì liền nhớ tới ngươi”
Bạch Tử Phi sửng sốt.
Hắn biết dù Ngôn Sơ Thất không nói lời nào nhưng trong lòng cái gì nàng
cũng hiểu. Thần tiên, yêu quái, tiên đan, ma quỷ, chuyển thế luân hồi,
nhân sinh, yêu hận…nàng không nói một lời nhưng lại rõ ràng hết thảy.
Ngôn Sơ Thất đem tất cả giấu sâu tận đáy lòng, sâu đến mức không ai nhìn thấy nhưng vẫn luôn cảm thấy ấm áp.
Chuyển thế sang kiếp khác? ở một nơi xa có thể nhìn thấy hắn? tiểu nha đầu này trong óc lại đang nghĩ gì nữa đây? Hắn không muốn nàng phải suy nghĩ
miên man
Bạch Tử Phi liền đưa gõ nhẹ lên trán nàng “ ngươi đừng nói bậy, cái gì mà
chuyển sang kiếp khác, kiếp này ngươi gặp được ta đã không hay ho gì
rồi, kiếp sau còn muốn vậy nữa sao?”
Ngôn Sơ Thất bị gõ nhưng lại mỉm cười
“Ân, vẫn muốn tiếp tục, cho đến vĩnh viễn”
Bạch Tử Phi thấy nàng kiên định như vậy, không biết sao tâm như ly kem chậm
rãi hòa tan dưới nắng hè. Dư vị ngọt ngào len lỏi trong từng mạch máu,
chảy sây vào lòng hắn. Ngôn Sơ Thất như vậy làm cho người ta bất tri bất giác động tình vì nàng.
Hắn nhìn vào cặp mắt so với nước suối của nàng, tâm không nhịn được nữa
liền tiến lên ôm nàng vào lòng, để nàng nghe rõ nhịp đập của tim hắn.
Bạch Tử Phi cảm thấy yết hầu căng thẳng, thân thể nàng mềm mại trong vòng
tay hắn, hương thơm thiếu nữ thản nhiên…Hắn thực sự nghĩ cứ như vậy mà
ôm nàng cho tới vĩnh viễn.
“Sơ Thất…” Bạch Tử Phi nhịn không được mà gọi tên nàng.
Sơ Thất vẫn nằm yên trong lòng hắn, nhẹ giọng đáp “ ngươi ta ước hẹn đến
trăm năm..Ai đến chín mươi bảy tuổi chết đi thì ở cầu Nại Hà đợi nhau ba năm…”
“Sơ Thất”
Bạch Tử Phi gắt gao ôm chặt nàng, dùng sức như muốn đem nàng nhập vào thân thể mình
Nàng trong lòng biết rõ hắn là thần tiên, nàng là phàm nhân, hai người không thể có ước hẹn trăm năm, càng không thể là vĩnh viễn…Nếu ngày nào đó
nàng mất đi, hắn sẽ vĩnh viễn sống trong cô độc. Cho dù có kiếp sau thì
nàng sẽ không nhận ra hắn là ai…Nhưng không biết vì sao nghĩ tới đây hai người lại nhịn không được mà rơi lệ, trong tuyệt vọng lại có cảm giác
ngọt ngào cũng đau đến tan nát cõi lòng.
Bạch Tử Phi ôm Ngôn Sơ Thất, thấp giọng nỉ non “ thực xin lỗi, Sơ Thất, thực xin lỗi, ta lừa ngươi mấy năm nay, thật ra…”
“Không, không có gì là lừa gạt cả. Ta đã sớm biết thân phận của ngươi nhưng lại không nói ra, dù vì nguyên nhân gì thì đây đều là duyên phận của chúng
ta”
Bạch Tử Phi nhìn Ngôn Sơ Thất, muốn nói lại thôi “ nhưng mà…đan kia…”
“Khi nào ngươi muốn thì cứ lấy lại” Ngôn Sơ Thất nhìn hắn, mâu quang tỏa
sáng “ chỉ là đáp ứng ta đừng lấy lại rồi một đi không trở về”
Bạch Tử Phi trong lòng giật mình.
Tâm của Sơ Thất sáng hơn cả gương, nàng rõ ràng hơn bất cứ ai, hiểu rõ một
khi hắn lấy lại Hỗn Thế đan thì duyên phận của hắn và nàng cũng hết.
Bạch Tử Phi càng ra sức ôm chặt nàng vào lòng, nhịn không được, cúi đầu hôn lên trán nàng
Sơ Thất ơi Sơ Thất, ta nên làm thế nào với ngươi đây?
“Uy, các ngươi nếu không đến, ta sẽ ăn hết ah…” An hồ ly miệng đầy thức ăn
chạy tới, giương mắt nhìn hai người đang ôm nhau…lập tức dùng hai tay
che mắt, miệng than thở
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn”
Nhưng nó là hồ ly, không phải người nha, như vậy nhìn lén một chút chắc cũng
không sao? An hồ ly liền he he bàn tay, len lén nhìn hai người vẫn đang
ôm nhau đến quên cả trời đất kia
Thì ra cảm tình là như vậy, thì ra ôm nữ nhân có cảm giác như vậy, thì ra
ôm nữ nhân vào lòng thì phải làm như vậy. Tiên nhân quả là kinh nghiệm
đầy mình nha.
An hồ ly hưng phấn tới mức suýt chút nữa là mang giấy mực ra để ghi lại,
nói không chừng bán tin cho Giang Hồ Phong Tình báo có thể kiếm được một khoản kha khá ah. Tiếc là gian kế chưa thực hiện được đã bị Bạch Tử Phi phát hiện, lập tức cho nó một cước “biến thái, ai cho ngươi nhìn lén
hả?”
“Nói bậy! Ai là biến thái, người ta là hồ ly nha” An hồ ly linh hoạt né
tránh “ còn nữa, rõ ràng là các ngươi đứng đây cho người ta xem, còn nói người ta nhìn lén. Thần tiên gì mà nói không biết nghĩ”
“Ta chính là nói không biết nghĩ đó, thì sao? ta xem chừng ngươi lại ngứa
da rồi phải không?” Bạch tiên nhân duỗi tay, ý đồ bắt hồ ly xử tội
An hồ ly đâu dễ gì khoanh tay chịu trói, nhảy loi choi né tránh “ tiên nhân, da của ngươi, à không, quần áo mới của ngươi”
“Ha hahahaha”
Nghe nói tới quần áo mới, Bạch Tử Phi tựa như gà lên máu, ngửa mặt cười dài
“Quần áo mới của ta thế nào, rất được phải không? là do Sơ Thất làm cho ta
đó, mới hoàn toàn nha. Hahaha, chỉ một mình ta mới có, ngươi thì không.
Quần áo mới của ta, quần áo mới của ta, bên trên còn có thêu tên của ta
nữa nha, ngươi hâm mộ lắm phải không? hâm mộ cũng không được gì, vì chỉ một mình ta mới có ah”
Bạch Tử Phi y như con nít, phấn khởi khoe quà. An hồ ly nhìn hắn, nhịn không được khóe miệng run rẩy, liếc mắt khinh thường “ ngây thơ”
Ha hả.
Ngôn Sơ Thất ở bên cạnh cũng nhịn không được mà bật cười thành tiến.
Một lớn một nhỏ, một người một thú này suốt ngày tranh cãi ầm ĩ, làm cho
Lăng Cảnh khê vốn yên tĩnh cũng trở nên huyên náo, nhưng mà nàng lại
thích như vậy. Thích nhìn bọn họ mỗi ngày đấu võ mồm, nhìn bọn họ cười
đùa, trong lòng cảm giác rất an bình và hạnh phúc. Nếu có thể vĩnh viễn
như vậy thì tốt biết bao. Nàng vì hắn mà nấu cơm may áo, từ nay về sau
song túc song phi cho tới bạc đầu…
Thần tiên, yêu quái, tiên đan…tất cả cứ để cho dòng Lăng Cảnh khê cuốn trôi hết đi.