Thần Trộm Cuồng Phi

Chương 27

Tiên đô, giờ Tý, giữa đêm, mưa to!

Lúc này toàn thành đều bao phủ trong cơn mưa và sương mù, thời tiết như vậy, lại là lúc nửa đêm, hầu hết ai cũng không nghĩ rằng Hoa Thiên Vũ sẽ chọn đêm nay lẻn vào vương phủ động thủ!

Trong màn mưa, Hoa Thiên Vũ nhanh chóng xê dịch thân hình né tránh thị vệ, khổ không thể nói!

Vương phủ của Lăng Mạc Thiên không giống với tướng phủ Liễu Nghiêm! Dính đến hoàng thất, nhất là chỗ ở của hoàng tử, thì lớp canh gác càng thêm nghiêm ngặt, hơn nữa càng không thể có bất kỳ khả năng nào có thể thăm dò được tin tức trong vương phủ.

Đối với một thần trộm, khi không có chút tin tức nào của phủ đệ, thông thường sẽ chọn hoãn lại lần sau, hoặc đợi chờ thời cơ, nhưng Hoa Thiên Vũ lúc này lại chính là người tài cao gan lớn, vốn không làm theo lẽ thường!

Theo ý nàng, càng làm cho người ta cảm thấy không hợp với lẽ thường, tình huống không có khả năng xuất hiện, thì càng an toàn với bản thân, dù sao người khác cảm thấy chuyện không thể nào, chính mình lại làm trái ngược, thường nhận được nhiều cơ hội thắng hơn vì hiệu quả đánh bất ngờ. Tuy không có bất kỳ tình huống nội bộ nào của vương phủ, nhưng Hoa Thiên Vũ lựa chọn ban đêm lẻn vào vương phủ, chính là đánh bài tâm lý!

Đêm này, mưa to đầy trời, Hoa Thiên Vũ mặc dạ hành lướt nhanh quỷ mị đến gần vương phủ.

Bây giờ trời mưa cực kỳ lớn, cơn mưa trút nước kia như chưa đủ, lại rơi to hơn như tạt nước vào mặt, nhưng Hoa Thiên Vũ tựa như một đạo khói nhẹ, toàn thân giống như không có sức nặng, theo gió mạnh của cơn mưa đêm đi vòng vòng bên ngoài vương phủ.

Trong vương phủ tường vây, cây cối, đều bao phủ nước mưa từ trên bầu trời đêm rơi xuống, nếu không có tin tức thì chỉ có thể xông vào, ban đêm chính là cơ hội tốt nhất để xâm nhập.

Bất quá khi bản thân xâm nhập đến bên ngoài vương phủ, Hoa Thiên Vũ đã thấy được lớp canh gác của vương phủ nghiêm mật tới mức nào.

Còn chưa đi vào phạm vi của vương phủ, Hoa Thiên Vũ đã phát giác được ẩn giấu bên trong nhà dân là hộ vệ ngụy trang, nghiêm mật giám thị tất cả mọi người đi đường bên ngoài vương phủ. Mỗi khi có người cố gắng đến gần vương phủ đều thành mục tiêu quản chế của bọn họ, nếu cố gắng đi vào vương phủ trong vòng năm bước, thì ngoài cửa phủ liền có thị vệ đi ra như biết trước có người muốn cố ý quấy nhiễu vương phủ, đồng thời đưa ra câu hỏi, nếu có hiềm nghi, thì cứ như vậy mà bắt ngay tại chỗ.

Đây chỉ là phòng vệ bên ngoài, hơn nữa đêm mưa lớn như vậy mà vẫn có thể làm được tới mức ấy, nếu Hoa Thiên Vũ không có thiên phú dị bẩm, một thân khinh công đạt tới bảy thành, thì chỉ sợ khi nhìn thấy lớp phòng vệ như thế cũng phải suy nghĩ kĩ một phen, tối nay có thể không phải cơ hội thích hợp để đi vào vương phủ.

Hoa Thiên Vũ gần như bay vào vương phủ, mỗi bước đi nàng đều cảm thấy vô cùng áp lực! Hộ vệ trong vương phủ đã đạt cảnh giới vô cùng kinh khủng!

Cho dù lúc này trời mưa làm cho tầm nhìn xung quanh rơi xuống thấp nhất, nhưng trong vương phủ ba bước một đồn gác, năm bước một trạm gác, tất cả đều là hộ vệ cao thủ, hơn nữa bố trí đan xen hợp lí, toàn bộ phòng vệ bày ra hình dạng trùng điệp xung quanh, bảo đảm trong vương phủ không hề bỏ sót bất kỳ góc chết nào.

Bất quá cũng hoàn hảo, nếu không có trận mưa lớn này, Hoa Thiên Vũ nếu muốn đi vào vương phủ như lẻn vào phủ đệ của Liễu Nghiêm trước đó, thì chỉ sợ mới vừa bước lên tường rào của vương phủ thì đã bị người ta phát hiện.

Dù sao cũng là trọng địa của vương phủ, là địa phương bao nhiêu năm không xảy ra bất cứ chuyện gì, dường như từ lúc Lăng Mạc Thiên ở đây, chưa có chuyện gì xảy ra! Đêm nay mưa to gió lớn như vậy, dù là thị vệ trung thành hết sức trong ngày thường cũng ôm ấp tư tưởng như tình huống trước kia, không nguyện ý bị mưa to biến thành một thân ướt sũng tuần tra bốn phía.

Vì vậy, Hoa Thiên Vũ chỉ cần cẩn thận, như du hồn trong trò chơi ở hiện đại, phiêu đãng ở trong vương phủ, từ từ đến gần trung tâm của vương phủ.

Chỉ cần thoạt nhìn phòng ở lớn hơn một chút, còn sáng đèn, đều là mục tiêu của Hoa Thiên Vũ. Không có tin tức nội bộ, Hoa Thiên Vũ chỉ có thể giống như ruồi mất đầu tìm kiếm vận may, dù sao cách hừng đông khoảng chừng ba canh giờ, chính mình có rất nhiều thời gian dây dưa ở nơi này, chỉ cần nàng tìm đúng chỗ, như vậy cũng không cần quá nhiều thời gian.

Hoa Thiên Vũ chậm rãi điều tra qua bốn năm căn phòng, phát giác phòng vệ trước mặt càng thêm nghiêm mật, thị vệ ở đây so với trước gặp phải đông hơn nhiều. Đụng phải tình huống như vậy, nội tâm Hoa Thiên Vũ ngược lại càng vui mừng, bình thường nếu xuất hiện tình huống như vậy thì nàng càng nhanh tiếp cận mục tiêu chân chính hơn rồi.

Lúc này, Hoa Thiên Vũ lại càng thêm tỉnh táo, nàng ẩn mình nơi góc chết cao nhất của chỗ mái hiên nhô ra. Trong ngày thường, nơi này là địa phương trọng điểm tuần tra của vương phủ, nhưng đêm nay, người tuần tra nơi này so với bình thường không ngừng thiếu gấp đôi, hơn nữa tuần tra cũng lười ngửa đầu tỉ mỉ tra xét những góc chết nhiều không kể xiết bên trong vương phủ, dù sao ai cũng không muốn vừa ngẩng đầu liền bị nước mưa rót vào cổ.

Cho nên Hoa Thiên Vũ ngây người ở địa phương này khoảng chừng một thời gian uống cạn ly trà nhỏ, rõ ràng cũng không bị hai tốp tuần tra phía dưới phát hiện.

Thừa dịp này, Hoa Thiên Vũ cũng quan sát xung quanh, thoạt nhìn địa phương trước mắt thật giống như hậu trạch của vương phủ, có một chỗ phòng vệ phi thường nghiêm mật, Hoa Thiên Vũ rất nhanh đã phán đoán ra, nơi này, có lẽ là nơi ngủ đêm nay của Lăng Mạc Thiên.

Lúc này mưa càng ngày càng lớn, tiếng gió cũng so với lúc trước càng thêm lạnh, gió lớn rít gào cuốn theo mưa lớn như hạt đậu, như một luồng sóng cuốn sạch lấy mỗi góc của vương phủ. Hoa Thiên Vũ lúc này toàn thân đều đã ướt đẫm, mặc quần áo giống như không mặc, hơn nữa quần áo ướt sũng dán ở trên người lúc này khiến bản thân nàng khó chịu lại càng không cần phải nói.

Lúc này Hoa Thiên Vũ nhớ nhung vô hạn trang bị của mình ở thời đại kia, nói đúng ra là bộ trang phục chuyên dụng dùng cho ngày mưa. Nếu như đêm nay nàng mặc bộ quần áo kia, nàng dám cam đoan khi xong việc trở về, đầu tóc cũng sẽ không bị ướt nhẹp nước mưa, mà bây giờ chính mình lại bị mưa rền gió dữ làm cho chật vật đến mức khó coi.

Nhưng mưa lớn như vậy lại mang đến tác dụng che chở rất tốt giúp Hoa Thiên Vũ đến gần căn phòng được phòng bị nghiêm mật nhất. Nhẫn nại kiềm chế sự khó chịu trên người, Hoa Thiên Vũ lại dùng khinh công bay đến chỗ góc của nóc phòng, nhanh chóng co thành một đoàn, sau đó cảnh giác quan sát mọi nơi.

Thông thường mà nói, nếu như thời tiết không xấu như thế này, nóc phòng phải có ít nhất bốn cao thủ tiến hành thủ vệ bất kể mọi thời điểm, nhưng đêm nay mưa to nên chỉ cần họ tiếp tục thủ vệ ở bên dưới, điều này cũng thể hiện được Lăng Mạc Thiên rộng lượng quan tâm, dù sao trong mắt của mọi người, thời tiết khắc nghiệt như vậy sẽ không có thằng ngốc nào dám mạo hiểm, hơn nữa còn có thể chuẩn xác tìm được chỗ ngủ của Lăng Mạc Thiên.

Nhưng Hoa Thiên Vũ hết lần này tới lần khác chính là người mà bọn họ bỏ sót, nàng lúc này áp sát vào nóc phòng, cúi xuống thông qua khe hở liếc nhìn mọi thứ trong phòng. Nàng hết sức chăm chú sử dụng tất cả tinh thần của mình, tập trung quan sát cùng lắng nghe động tĩnh bên trong.

Trong phòng lúc này, Hoa Thiên Vũ thấy rõ ràng Lăng Mạc Thiên cùng một người có khuôn mặt tương tự hắn, nhưng trẻ tuổi hơn thậm chí còn có chút non nớt đang nói chuyện, mà đề tài bọn họ nói đến, lại chính là nàng!

Lăng Mạc Thiên: “Tiểu tứ, chuyện tình của tướng phủ bên kia, ngươi tra như thế nào rồi? Có manh mối gì không?”

“Không có!” Thiếu niêm nghiêm mặt khi bị gọi là tiểu tứ, bất quá Hoa Thiên Vũ thấy hắn giống như là cố ý làm ra vẻ mặt này, bởi vì ánh mắt của hắn nhìn về phía Lăng Mạc Thiên nóng bỏng, tựa hồ không muốn bởi vì câu trả lời của mình làm cho Lăng Mạc Thiên thất vọng, khi hắn nói ra hai chữ này, rõ ràng có thể nhìn ra khuôn mặt hắn khẽ ửng hồng.

Lăng Mạc Thiên ngược lại không thèm để ý, cũng không có chú ý tới tiểu tứ khẽ bối rối, trầm ngâm một lát, nói: “Nếu đã không tra được, vậy cũng không cần lãng phí thời gian vì chuyện này, tiểu tứ, ngươi lại tra cho ta người tên Liễu Nhược Liên của tướng phủ, càng cặn kẽ càng tốt!”

“Liễu Nhược Liên?” Tiểu tứ ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: “Đại ca, ngươi nói là người trong tướng phủ vốn nên gả cho ngươi chính là Liễu Nhược Liên kia? Ngươi tra xét nàng làm cái gì, nàng chính là người có nương đã chết, là người què trong tướng phủ sao? Nàng có gì cần tra chứ?”

Lăng Mạc Thiên quay đầu lại mỉm cười nhìn tiểu tứ, nói: “Chính là người què trong miệng ngươi, nhưng trước đó vài ngày quấy rối hôn lễ của ta, hơn nữa nếu như ta không có đoán sai, chuyện xảy ra trong tướng phủ gần đây, không thoát liên quan đến nàng!”

“Nếu đã như vậy!” Tiểu tứ nhíu chặt lông mày: “Đại ca ngươi nếu đã hoài nghi nàng, ý của ngươi là muốn ta đi bắt nàng lại đây? Nhưng bắt nàng thì có lợi gì chứ?”

“Ta chưa nói muốn ngươi bắt nàng!” Lăng Mạc Thiên lắc đầu cười nói: “Bắt nàng đối với ta mà nói không có lợi gì, nhưng nữ nhân này làm ta rất hiếu kỳ, vốn khi trước ta và ngươi đánh giá nàng không có gì khác nhau, nhưng từ lúc nàng quấy nhiễu hôn lễ của ta chuyện kế tiếp xảy ra, ta cảm thấy, Liễu Nhược Liên này không hề đơn giản!”

Nhìn tiểu tứ lộ ra biểu tình nghi hoặc, Lăng Mạc Thiên cười giải thích: “Nàng là người mà thái hoàng thái hậu chỉ hôn cho ta, cũng bởi vì mẹ của nàng từng dâng tặng Phong Linh sáo! Hơn nữa năm đó cũng chính thái hoàng thái hậu đem mẫu thân nàng ban hôn cho Liễu Nghiêm! Bất quá mẫu thân nàng ở tướng phủ cũng chỉ là địa vị thiếp thất không cao!”

“Thân phận như vậy, thái hoàng thái hậu lại rõ ràng đem nàng chỉ hôn cho ta, ngươi không biết trong này có rất nhiều điều đáng cân nhắc sao?” Lăng Mạc Thiên mang theo tươi cười nghiền ngẫm, nói: “Chẳng qua trong tướng phủ hầu như không có bao nhiêu người đầu óc trong sạch, giống như Liễu Nhược Tuyên kia yêu thương nhung nhớ bản vương, chỉ vì muốn đạt được mục đích mà không tiếc ám hại muội muội của mình!”

Tiểu tứ rõ ràng đối với việc ngấm ngầm xấu xa bên trong cực kỳ phiền chán, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm như ông già, cứng rắn nói: “Đại ca nếu đã biết rõ những chuyện này, vì sao còn đáp ứng đám hỏi với tướng phủ? Lần này nếu không do Liễu Nhược Liên, chẳng lẽ đại ca thật muốn cưới nữ nhân kia vào phủ?”

“Tiểu tứ, ngươi cần phải nhìn rõ đại cục hơn!” Lăng Mạc Thiên lắc lắc đầu thở dài nói: “Bây giờ là ở trong phủ của ta, chuyện xảy ra trong cung lúc trước đều đã qua, có ta ở đây, ngươi không cần suy nghĩ xem trong nội cung đã từng xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không cần bị chuyện quá khứ đã xảy ra chi phối. Đối với phán đoán của ngươi sẽ ảnh hưởng rất lớn! Ngươi hiểu không?”
Bình Luận (0)
Comment