Hoa Thiên Vũ vốn không cao, nhưng sau khi giải độc, trong lúc vô tình đã cao thêm vài phân, hơn nữa dáng người cũng có chút thay đổi. Cho nên, y phục vốn bó sát người thì bây giờ đều rách hết, nhất là hai luồng đầy dặn trước ngực giống như không chờ được nữa muốn thoát khỏi trói buộc.
Chân của Hoa Thiên Vũ cũng phục hồi một cách nhanh chóng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, đôi chân thon dài thẳng tắp làm cho Lăng Mạc Thiên nhanh chóng hoa mắt suýt nữa không thể thấy được gì. Cuối cùng phải nhìn lên khuôn mặt của Hoa Thiên Vũ, nhưng lại không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Khi mới bắt đầu nhìn vào khuôn mặt của Hoa Thiên Vũ Lăng Mạc Thiên chỉ thấy được những vết thương đáng sợ trên mặt nàng không cánh mà bay, cả khuôn mặt trở về như bình thường nhìn thuận mắt hơn.
Nhưng sau khi nhìn kĩ, Lăng Mạc Thiên như bị sét đánh, trong lòng như có trận gió nhẹ thổi qua gợi lên từng gợn sóng nhỏ, không tự chủ được mà động lòng. Dung nhan của Hoa Thiên Vũ lúc này lập tức khắc sâu trong lòng, cả kiếp này cũng sẽ không quên được ngày hôm nay, thời khắc Hoa Thiên Vũ khôi phục hình dáng ban đầu của nàng.
Cho nên khi nhìn lại lần thứ ba, cả người như bị khuôn mặt Hoa Thiên Vũ hấp dẫn thật sâu, trắng nõn trơn bóng, cả gương mặt như phát ra một tầng ánh sáng, da dẻ mềm mại như trẻ con, tất cả bởi vì khuôn mặt ấy nên giờ khắc này có vẻ như vô cùng sinh động DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn.
Cuối cùng trước khi Hoa Thiên Vũ tỉnh táo lại, Lăng Mạc Thiên đã hoàn toàn trầm mê vào khuôn mặt nàng, giống như chìm đắm vào mĩ cảnh thiên nhiên. Nhìn mái tóc đen nhánh nằm trên mặt đất của Hoa Thiên Vũ, hàng mi thon dài khẽ động, vì đau đớn mà lông mày nhíu chặt lại khiến người ta cảm thấy đau lòng. Còn có đôi môi đỏ mọng như viên viên Hồng Bảo Thạch, khiến Lăng Mạc Thiên chìm sâu vào trong đó.
Khi tỉnh táo lại Hoa Thiên Vũ thấy vẻ mặt đó của Lăng Mạc Thiên, không hẳn là vui mừng, nhất là khi thấy y phục của bản thân không chỉnh tề, nhìn lại bộ dạng kia của Lăng Mạc Thiên, trong lòng không khỏi giận dữ. Hận không thể lập tức đứng dậy cho hắn một cái tát thật mạnh.
Nhưng đây là lúc Hoa Thiên Vũ suy yếu nhất, nàng cảm thấy toàn thân mình không có một chút hơi sức nào, mặc dù nhân sâm đã bức hết chất độc trong người nàng ra ngoài, lại khôi phục lại dung mạo và cơ thể nàng. Nhưng dù sao chất độc đã tồn tại trong cơ thể nàng một thời gian quá dài, hơn nữa trong quá trình giải độc đã khiến cơ thể nàng tiêu hao toàn bộ hơi sức, cho nên lúc này nàng chỉ có thể yếu ớt nằm trên mặt đất.
Thật lâu, Hoa Thiên Vũ mới có thể thở phào một hơi, nhưng vẫn không khôi phục được bao nhiêu. Cho dù là động tác nhấc người dậy đơn giản vô cùng nhưng lại tốn mất không biêt bao nhiêu hơi sức của nàng.
Nhưng nhìn lại bộ dáng của Lăng Mạc Thiên, Hoa Thiên Vũ lười so đo với hắn, cố ý hỏi “Thế nào, ngươi chưa bao giờ thấy nữ nhân sao? Có muốn lại đây sờ hai cái hay không?”
Nghe thấy Hoa Thiên Vũ nói chuyện, lúc đầu Lăng Mạc Thiên không hiểu ý, thật sự nghe theo lời nàng, đưa tay hướng về phía Hoa Thiên Vũ, nhưng đến nửa đường rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cả người không nhịn được nhảy lên, vội vàng quay lưng về phía nàng, nói năng lộn xộn: “Ta, ta cái gì cũng không thấy, ngươi đừng hiểu lầm, ở chỗ ta có y phục dự phòng, để ta tìm cho ngươi.”
Dứt lời Lăng Mạc Thiên luống cuống tháo tay nải xuống tìm y phục dự phòng, vẫn quay lưng về phía Hoa Thiên Vũ, đem quần áo quăng đến bên cạnh nàng, sau đó động cũng không dám động, lại càng không dám quay đầu lại xem nàng như thế nào.
Hoa Thiên Vũ nhìn y phục rơi bên cạnh mình mà dở khóc dở cười, sao thấy người trước mắt giống như một nam nhân chưa trải sự đời, biến thành một chính nhân quân tử, chẳng lẽ kẻ lúc nãy nhìn mình là kẻ khác trong hắn sao? Chẳng lẽ Lăng Mạc Thiên có nhiều nhân cách? Là kẻ nhân cách phân liệt sao? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Nhưng mình lúc này không có hơi sức để mặc quần áo, có thể chống người mà không ngã xuống đã coi như tốt lắm rồi, nếu muốn tự mặc quần áo thì đúng là một loại hành hạ.
Hoa Thiên Vũ nhìn bóng lưng Lăng Mạc Thiên, tức giận kêu “Này, ngươi cũng đã nhìn qua, lúc này quay lưng đi còn ý nghĩa gì không? Ta không có sức, ngươi mau giúp ta mặc quần áo! Ngươi nghĩ muốn để ta như vậy tới khi nào?”
Lúc này Lăng Mạc Thiên mới ý thức được rằng hiện tại Hoa Thiên Vũ không có khả năng làm bất cứ điều gì, vì thế mới xoay người lại, lấy tốc độ nhanh nhất giúp Hoa Thiên Vũ mặc quần áo. Y phục của Hoa Thiên Vũ đã sớm rách, nhưng Lăng Mạc Thiên không cho nàng thời gian bỏ chúng ra mà trực tiếp mặc luôn y phục của hắn lên người nàng.
Cũng may Lăng Mạc Thiên cao lớn hơn so với Hoa Thiên Vũ nên quần áo mặc lên người nàng vừa vặn có thể che kín cảnh xuân. Nhưng với dung nhan hiện giờ của Hoa Thiên Vũ chỉ sợ có người nhìn thấy sẽ tạo ra một trận oanh động. Dù sao trên đời này cũng không thấy nhiều mỹ nữ như thế.
Đúng như Lăng Mạn Thiên nói, khi hai người ra khỏi núi, viện binh tiếp ứng của Lăng Mạc Thiên nghe được tin tức mà tới, Lăng Tứ điện hạ đám binh lính sau lưng như si như say sau khi nhìn thấy Hoa Thiên Vũ. Nếu như không phải ánh mắt như dao của Lăng Mạc Thiên quét qua khiến mọi người tỉnh ngộ sợ rằng thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lăng tứ nhìn về phía đại ca mình bằng ánh mắt mập mờ, thế nhưng từ miệng của đại ca biết được mỹ nhân hại nước hại dân trước mắt này chính là người đã đem mình vây ở Tiểu Hắc Ốc, Hoa Thiên Vũ, thiếu chút nữa làm miệng minh trật khớp. Thật sự không thể tin nổi mà!
Rõ ràng Lăng Mạc Thiên không muốn làm cho sự chú ý của mọi người đặt hết lên người Hoa Thiên Vũ, hỏi tình huống hiện tại của núi Hoa Mị Tiên, lúc này Lăng Tứ mới nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc kể hết mọi chuyện gần đây của núi Hoa Mị Tiên cho Lăng Mạc Thiên.
Ở một bên, Hoa thiên Vũ nghe được rõ ràng, từ miệng của Lăng Tứ, Hoa Thiên Vũ nghe thấy được nhiều cái tên quen thuộc, nàng càng thêm cảm thán, cũng bởi vì Nhân sâm kia mà dẫn đến nhiều chuyện như vậy.
Trên căn bản, trừ Hoa Thiên Vũ và Lăng Mạc Thiên, còn những người khác thì không giống họ có thể đi qua sương mù, nhìn thấy Nhân sâm. Hơn nữa, đại trận và sương mù trên núi Hoa Mị Tiên lúc này đã hoàn toàn biến mất, mà nhân sâm cũng mất tích, giống như nó biến mất cùng đại trận và sương mù.
Trong khoảng thời gian Hoa Thiên Vũ và Lăng Mạc Thiên xuốn núi, các anh hùng hào kiệt không cam lòng, gần như đã lật tung cả ngọn núi lên nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tất cả mọi người chạy tới núi Hoa Mị Tiên lúc trước đều tập trung ở chỗ sương mù, nhưng lại không có một ai phát hiệm được tung tích của Nhân sâm, kể cả nhân sâm mọc hoang bình thường cũng không thấy đâu.
Đang ở trong sương mù, Lý Tinh Hành được người của Lý gia phái đi tiềm kiếm hắn tìm về, Tề Kình Hiên cũng được thị vệ hoàng gia đến cứu. Đến cuối cùng trước khi đi, hắn cũng không thể làm rõ được ai là người đã đánh lén hắn trong sương mù.
Còn có một người mà Hoa Thiên Vũ nhận được trong số những người tới đây, hiện tại chỉ còn Bạch Thu Nguyên vẫn còn ở trong núi tìm kiếm tung tích của Nhân sâm, những người khác không còn ai ở lại tìm kiếm tung tích Nhân sâm di@en*dyan(lee^qu.donnn).
Nghe xong những tin tức này, Lăng Mạc Thiên cũng hiểu đại khái sự việc, quay đầu hỏi Hoa Thiên Vũ, “Bây giờ trên tiên sơn không có gì đáng xem, ngươi cũng đã khôi phục, nhưng ta khuyên ngươi không nên xuất hiện trước người khác, nhất là Bạch Thu Nguyên. Dù sao hắc cũng biết bộ dáng trước kia của ngươi, cũng biết ngươi trúng kịch độc. Lúc này ngươi nói cho hắn biết độc của ngươi đã giải được, rất dễ khiến cho người có lòng tham biết được ngươi cùng nhân sâm từng tiếp xúc qua, như vậy sẽ khiến ngươi gặp phiền phức không đáng có. Ta đề nghị lúc này ngươi nên cùng ta trở lại kinh thành, vẫn tốt hơn cứ tiếp tục ngây ngô ở nơi này.”
Cứ đi như vậy Hoa Thiên Vũ cảm thấy không được tốt, nhưng suy nghĩ kĩ một chút, mình và Bạch Thu Nguyên cũng không phải thân thiết, dường như Bạch Thu Nguyên cũng không coi mình là bằng hữu, chỉ coi mình như bạn hợp tác tạm thời. Đã như vậy, mình cũng không cần thiết nói rõ tình huống với hắn, cho nên trực tiếp đồng ý với đề nghị của Lăng Mạc Thiên. Khi sức lực của mình còn yếu, thân thể chưa hồi phục được như cũ, đi theo Lăng Mạc Thiên sẽ an toàn hơn.
Chỉ là ngồi trên xe ngựa Lăng Mạc Thiên chuẩn bị cho mình, Hoa Thiên Vũ phát sầu khi nhìn khuôn mặt mình trong gương đồng. Hiện tại, sợ rằng ngoại trừ Lăng Mạc Thiên và Lăng Tứ thì không ai biết mình là Hoa Thiên Vũ, tự mình trở về, làm thế nào nói rõ với Tô Lâm đây? Hoa Thiên Vũ lạ bắt đầu buồn lo vô cớ.
Sau khi Lăng Mạc Thiên biết nàng lo lắng chuyện này, thì cười đến mất hình tượng, chỉ vào Hoa Thiên Vũ thật lâu cũng không nói được nên lời.
Hoa Thiên Vũ nhíu mày, nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt không tốt, cố nèn tức giận nói “Sao? Cười đã chưa? Có chỗ nào buồn cười sao? Ngươi nói ra để ta cùng cười xem nào?”
Thật vất vả Lăng Mạc Thiên mới ngừng cười được, cố gắng để mình không cười nữa, lên tiếng, “Nói thật, ta không biết tại sao ngươi lại nghĩ như vậy, thật ra ngươi không cần thiết làm cho mọi chuyện phức tạp lên như thế.”
“Thật ra, hiện tại Cái Bang không phải là nơi thích hợp cho ngươi ở lại. Sau khi bước vào Tiên Đô, dung mạo cùng thân phận của ngươi sẽ mang đến cho ngươi nhiều phiền phức. Nếu ngươi không tìm được núi dựa có bối cảnh thích hợp, ngươi sẽ không có cách nào sống yên ở Tiên Đô, hoặc sẽ phải phụ thuộc vào người khác. Đừng trách ta nói thẳng. Ngươi nên hiểu rõ.”