Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?

Chương 32

Đến khi tôi biết mình thích cậu đến thế nào thì cũng là lúc tôi tập sống không có cậu…

***

Vũ vẫn đi học cùng tôi bình thường. Vẫn trò chuyện, vẫn bông đùa và vẫn thích chọc giận tôi. Khánh vẫn đáng ghét mặt dày. Huy vẫn trầm tính nhưng bây giờ có vẻ đã thoáng hơn. Ít nhất đôi mắt lúc nào cũng vô hồn bây giờ lại thấp thoáng ý cười. Duy chỉ có Tường Anh là trầm lặng đến kì lạ. Từ ngày biết tin anh ta giải nghệ, tôi ít khi gặp anh ta. Có gặp cũng chỉ là những lần vô tình thoáng qua nhưng rồi cả tôi và anh ta thờ ơ nhau như người xa lạ. Nhiều lúc đến trường, vô thức ngước lên thì nhìn thấy anh đứng trên tầng ba nhìn xuống tôi. Tôi không nhìn rõ mặt anh ta nhưng thấy anh ta có cảm giác cô đơn đến kì lạ. Người con trai có gì đó vô cùng mơ hồ với tôi. Và tôi cũng không ngờ mọi chuyện đầu năm của tôi với anh ta lại có thể nhanh chóng đi vào lãng quên đến thế. Mọi thứ trôi qua như một giấc mơ, có cảm tưởng như năm mười bảy tuổi của tôi có nhiều biến động nhất ấy, và có thể sẽ không dừng lại ở đó.

Đang suy nghĩ mông lung thì tôi đâm sầm vào một người. Người đó cũng giật mình đưa hai tay ra đỡ lấy vai tôi. Tôi nhìn lên thì có chút bất ngờ, Tường Anh đứng trước mặt tôi. Hình như anh ta cũng bất ngờ nên mặt anh ta thoáng chút bối rối.

-A… Xin lỗi.. –Tôi lên tiếng, lách người khỏi Tường Anh, tôi định bước đi tiếp tục con đường của mình thì đột nhiên cánh tay tôi bị ai đó kéo lại.

-Nguyễn Hàn Linh… -Người phía sau tôi lên tiếng. Tôi mở to mắt quay lại, nhìn Tường Anh đầy khó hiểu. Tường Anh có chút bối rối nhìn tôi, vành tai anh ta như đỏ lên, cuối cùng, anh ta lại nhìn thẳng vào mắt tôi lên tiếng –Tôi.. Năm nay đã là năm cuối cấp, gần ra trường rồi… Không lẽ, em không có điều gì muốn nói với tôi sao?

Tôi mở to mắt. Nghe có làn gió lạnh nào đó thổi qua đâu đây. Cảm giác ngượng nghịu không mấy tự nhiên ám đầy khiến tôi cảm thấy rùng mình.

-À… -Tôi lên tiếng, Tường Anh hơi giật mình, mồ hôi túa ra nhìn tôi. Tôi gật đầu một cái rồi nhẹ nhàng thoát nhẹ tay mình ra khỏi tay anh ta, cười hề hề nói –Chúc anh học tốt, vào được trường đại học xịn. Năm nay anh đã tốn sức gây rắc rối cho tôi rồi… Haha…

Tường Anh nhìn tôi, đôi mày thanh tú khẽ chau lại.

-Chỉ thế thôi sao?

Tôi nhìn anh ta. Còn cái gì nữa chứ? Anh ta chờ đợi cái gì ở tôi?

-Thật là… Có vẻ tôi đã quá ảo tưởng rồi... –Tường Anh khẽ bật cười nhưng đôi đồng tử co lại. Anh ta vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi lặng lẽ rời đi. Tôi nhìn theo. Này, có phải là trong gió có chút vị buồn không? Này, có phải mày vừa làm chàng trai vừa rời đi buồn không? Nhưng dãy hành lang sâu thẳm không trả lời nổi. Một ý nghĩ vô thức vụt qua đầu tôi như cảm tính, nhưng lại gạt đi vì không muốn suy nghĩ vẩn vơ.

Tôi và Huy vẫn xoay đi xoay lại cái mối quan hệ rối như tơ vò như thường.Nhưng mà tôi biết, đã có gì đó khác lạ nảy sinh trong lòng. Tôi không rõ đó là do tình cảm giữa hai đứa bạn thân, hay thực sự là tình yêu trai gái nữa. Thật mơ hồ và tôi luôn dùng cái mặt cau có để che đi nó.

***

-Ê, chiều nay bà đi cổ vũ chứ Linh? –Mai quay xuống nhìn tôi.

-Hể? Cổ vũ cái gì? –Tôi trố mắt hỏi lại.

-Thật muốn đấm vào mặt bà quá mà! –Tiếng Mai kêu lên –Chiều nay có trận bóng rổ, lớp ta và lớp 11A1 đó! Thật là… Huy lớp chúng ta, và Khánh, Vũ lớp 11A1 chính là tâm điểm của trận đấu này. Thật tiếc vì ngày trước do Khánh bị tai nạn bất ngờ nên dừng trận đấu. Phải đợi đến giải mùa xuân mới được thấy đấu lại. Cho nên chiều nay mới hồ hơi đi xem bù nè!

Tôi khẽ nhíu mày. Đúng là đã một thời gian dài trôi qua kể từ ngày đấu bóng rổ, cái hôm mà tôi đã phá hỏng cuộc đấu người ta chỉ vì tên Khánh đó bị trặc chân. Tôi nhìn ra đám con trai đang đứng ngoài cửa. Trông hằng nào thằng nấy đang rất vui vẻ, chốc chốc lại vò đầu đẩy vai Huy cười tít như ý nói: “Bọn tao trông đợi vào ông đấy.”. Tôi bất giác mỉm cười, mơ màng trả lời:

-Ờ.. Phải đi chứ…

_____

-Chiều nay lớp có trận bóng rổ hả?

Tôi vừa nghịch nghịch tờ giấy trên bàn vừa hỏi. Huy ngước lên nhìn tôi, miệng cười tươi:

-Đúng, bà biết rồi sao? Tôi cũng định nói cho bà biết này.

-Cố lên nhé! Tất cả trông đợi vào ông đấy! Tôi sẽ đến cổ vũ! –Tôi cười vỗ vai Huy. –Tôi thực sự rất thích vẻ mặt ông khi ông chiến thắng thứ gì đó. Cái vẻ mặt tự đắc kiêu ngạo dễ thương ấy!

Tôi quẹt mũi hếch mặt lên. Nhớ lại năm trung học cơ sở, Huy giành chiến thắng trò rung chuông vàng, mặt cậu ta trông dễ thương, lại nhìn về phía tôi vẫy vẫy. Lúc đó tôi đã tự hào mà khoe: “Bạn thân tui đó! Bạn thân tui đó!”.

Có lẽ từ cái lần đầu cậu ta đội lên vòng nguyệt quế, nên cậu ta đã trở thành thần tượng của trường tôi, lên đến cấp III bây giờ.

-Thật chứ? Bà thích tôi chiến thắng sao?

Tôi gật đầu, mắt sáng lên.

-Vậy thì, vì bà, tôi sẽ đấu hết mình. –Nói rồi Huy hôn vào má tôi một cái thật nhanh khiến tôi bất ngờ không kịp trở tay, rồi cậu ta bước nhanh về phía trước, quay lại nhìn tôi, đôi mắt đẹp cong lại đầy quyến rũ, và cậu ta nói to –Chỉ cần thế là đủ chiến thắng rồi! Chiều nay nhớ đến xem cảnh tôi chiến thắng nhá!

Huy chạy đi, còn tôi thì mở to mắt nhìn theo cậu ta, mắt không chớp một lần. Đưa tay chạm vào má. “Chỉ cần thế là đủ chiến thắng sao?”

Tôi bất giác cười vang rồi chạy về.

Nhưng chiều hôm đó…

Huy đã không đến…

Trận đấu đó cả lớp nháo nhác, cố tìm cách gọi cho cậu ta nhưng bên kia đường dây chỉ là tiếng của cô tổng đài lạnh lùng nói: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”. Đến khi vào trận đành đẩy tên Nam vào đứng thay. Suốt cả trận tôi không còn hứng thú để cổ vũ. Tôi nhìn ra phía cửa để có thể nhìn thấy Huy nhưng không thấy đâu. Trận đấu tàn, cũng chỉ còn mình tôi còn ngồi lại trên dãy ghế, nhìn xuống cột bóng rổ. Ánh nắng chiều buồn man mác phủ xuống, đồng hồ đã quá gạch năm giờ chiều.

Tôi chạy như điên đến nhà Huy. Rõ ràng cậu ta bảo sẽ đấu vì tôi mà? Nhưng dừng trước nhà cậu ta, chỉ là căn nhà vắng không có người cùng dàn hoa hồng leo dịu dàng kì lạ.

“Thuê bao quý khách…”

-Huy! Cậu đang ở đâu vậy chứ? –Tôi bực mình cắn môi tắt điện thoại. Cuối cùng cất nó sâu vào túi áo rồi chạy về.

“Thuê bao quý khách…Tút! Tút! Tút!”. Vẫn không thể liên lạc cho cậu ta. Đã bảy giờ tối. Tôi vén màn cửa ra. Chắc Khánh sắp qua rồi. Còn Huy thì, tôi lại lấy điện thoại ra, nhìn chăm chăm vào màn hình. Tự hỏi cậu ta đang ở đâu, đang đi đâu nhưng không thể biết.

Tôi lại nhấn vào dãy số quen thuộc, lại tiếng “thuê bao” nhưng tôi vẫn gọi đến cùng. Cứng đầu cứng cổ đến nỗi tôi không biết mình đã phải nghe bao nhiêu tiếng “thuê bao”. Cho đến khi tôi chán nản bấm lần cuối thì một dòng âm thanh truyền đến như một luồng điện khiến tôi tỉnh táo hẳn. “Tút… Tút… Tút…”. Nhưng cũng chỉ là hàng tiếng tút tút và không ai chịu nhấc máy. Tôi lì hơn tôi tưởng, tôi tiếp tục bấm và lại tiếp tục nghe cả chục lần tút tút như thế nhưng không có dấu hiệu, cho đến khi cậu ta chịu nghe máy.

-Huy! Ông đang ở đâu thế? –Tôi bực mình gắt lên.

Nhưng đáp lại tôi là một khoảng im lặng từ bên kia truyền đến, nặng nề đến đáng sợ.

-H..Huy? –Tôi lên tiếng, không khỏi khó hiểu gọi cậu ta lần nữa. Nhưng cũng chỉ là im lặng. Ngoài kia, mưa bắt đầu rơi khiến tôi bất ngờ nhìn ra cửa. Mưa vừa mới đến mà lại trút nhanh đến lạ, chưa quá một phút, tiếng “rào rào” bắt đầu vang to. “Mưa rồi!”. Tôi thầm nghĩ, đầu bên kia vẫn không truyền đến một tiếng nói nào cho đến khi tiếng mưa loáng thoáng rơi vào tai tôi. Tiếng mưa, tiếng mưa rất rõ ở bên kia.

-Huy? –Tôi lại lên tiếng, tay vô thức siết chặt tà áo –Ông đang ở ngoài trời đúng không? Ông đang ở đâu?

Bên kia lại là tiếng im lặng. Im lặng đến khó thở. Tôi bắt đầu lo lắng gào lên:

-Thằng điên kia! Muốn sống thì lên tiếng ngay! Rốt cuộc ông bị gì hả???

-Linh… -Bên kia bắt đầu vang lên tiếng. Tiếng run run không rõ, rồi lại ngưng bặt. Chỉ còn tiếng mưa bên kia đầu dây truyền tới. Và lúc đó, tôi biết rằng Huy đang chịu một chuyện gì đó rất tồi tệ, và cậu ấy thật sự cô đơn. Cô đơn đến đau lòng. Tôi định tắt máy thì tiếng Huy lại vang lên lần nữa, nghe nghèn nghẹn như cố che đi điều gì đó:

-Đừng tắt máy… Linh… Hãy giữ máy như thế… Đừng tắ… -Rồi bỗng nhiên lại ngắt đi thêm một lần nữa –Đừng tắt.. Để như thế đi…

Tôi nắm chặt tà áo, giọng nói cậu ấy nghe vẫn trầm thế nhưng hình như đang run lên.

-Tôi sẽ không tắt máy đâu! Nhưng đã có chuyện gì? Ông đang ở đâu thế?

Tiếng Huy lại im lặng. Có một tiếng từ cổ họng cậu ta vô tình truyền đến mà tôi không nghe rõ đó là tiếng gì, rồi ngay lập tức, cậu ta tắt máy.

Cầm điện thoại trong tay tôi run lên, chạy vội xuống nhà cầm lấy cái ô bật lên, nhìn sang anh Tùng đang ngồi dưới nhà:

-Anh Tùng! Em phải đi đến đây có chuyện! Ba mẹ có về anh nói Huy bị ốm nặng em đến thăm cậu ấy nhé!

-Này! Con gái ai lại cho đi buổi tối, trời mưa nữa, để mai đã rồi hãy… Linh! Bé Linh!

Tôi chạy vội ra phía cổng, để câu nói bỏ lửng của anh Tùng chìm trong tiếng mưa. Huy là một người vốn hướng nội, cậu ta lại rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Khi cậu ta đau đớn, cậu ta sẽ chỉ tự hành hạ mình mà không chịu sẻ chia cho ai cả. Huy, rốt cuộc thì… Tôi là gì với cậu?

Màn đêm trùm lên mọi thứ. Mưa to tầm tã. Ánh đèn đường lờ mờ cũng đủ chiếu rõ những hạt mưa chi chít nhảy xuống đường. Tôi không ngừng gọi cho cậu ta nhưng cũng chỉ là tiếng tút tút không người bắt.

Cậu ấy ở đâu? Tôi biết tìm cậu ấy ở đâu đây?

“Bây giờ tôi mới biết tìm một người khó đến vậy…”

Tôi chạy dọc tất cả con đường nhưng không biết nên đi về đâu. Tiếng truyền điện thoại bỏ lửng trong không gian.

-Huy à… -Có tiếng nghẹn bật ra trong cổ họng. Tôi lặng ngắt nhìn bóng người con trai dựa lưng vào bờ tường của nhà nào đó phía bên lề đường. Mưa ướt trùm lên cả người chàng trai đó, và chàng trai thì ngồi im như một cái xác, không nhúc nhích như cam chịu dòng nước lạnh xối vào người đó.

-Huy! –Tôi chạy đến. Áo sơ mi trắng ướt nhẹp, cả người cậu ướt nhẹp mới đúng. Người Huy se sẽ run lên, không biết vì lạnh hay vì gì khác. Huy ngước đầu lên nhìn tôi. Tôi bất giác khựng lại, rõ ràng không phải là nước mưa, rõ ràng là có giọt nước từ trong khóe mắt đó tràn ra. Không lẽ…

Huy khẽ nhắm mắt lại, một giọt nước tràn mi chảy xuống, hòa theo dòng mưa xối xả. Tôi ngồi xuống lay nhẹ tay Huy:

-Huy.. Huy à.. –Huy vẫn bất động như thế, như không còn chút sức lực nào, gương mặt đẹp là thế, sáng là thế bây giờ chỉ toàn sự đau thương.

Chắc chắn cậu ta vừa trải qua một việc gì đó khủng khiếp lắm nên bây giờ mới như thế này. Tôi ôm chầm lấy cậu ta, chiếc ô bị thả giữa chừng rơi xuống nền đất.

Khi tôi gặp chuyện, Huy luôn là người cạnh tôi, thì bây giờ, tôi cũng thế. Tôi không muốn hỏi lý do vì chắc chắn nỗi đau đó quá lớn, không nên để Huy nhắc lại nó nữa. Rồi sẽ có một ngày tôi biết chuyện đó là gì thôi.

Tôi ôm chặt cậu ta, nước mắt bất giác cũng rơi từ khóe mắt xuống. Mưa trùm lên người tôi. Người Huy run lên, bàn tay run run đau đớn cũng vươn lên ôm chặt lấy tôi. Chặt đến mức tôi thấy nghẹt thở. Cả người Huy không còn dựa vào tường nữa mà gục hẳn vào người tôi, và tôi nghe tiếng khóc của cậu ấy. Và cả thân hình run lên như một đứa trẻ. Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, nhưng tôi biết bây giờ, cậu ấy cần ai đó ôm cậu ấy thật chặt như thế này. Chỉ cần thế thôi.. Cũng như khi bạn đau buồn, bạn cô đơn, bạn muốn dựa vào bờ vai của ai đó vậy đấy…

-Đừng…thả ra… -Tiếng Huy vang lên, bàn tay càng siết chặt tôi hơn khiến tôi khó thở. Mưa thật dày. Tối đó, không ai nói với nhau câu gì nữa. Chỉ ôm thật chặt. Và có lẽ, tôi không hỏi lý do cậu ấy trở nên thế này lại là quyết định sáng suôt…
Bình Luận (0)
Comment