Thần Uy Lâm Thế: Thiên Hạ Đích Chí Nữ

Chương 30.3

Song Tiếu vừa mở mắt liền nhận thức một thứ rất nghiêm trọng. Thanh kiếm lúc trước được dùng để đâm vào cấm chế giờ phút này lại như bị cố định giữa không trung. Nỗi bất an chiếm lĩnh tâm trí. Nàng vội vận tinh thần lực yếu ớt của mình đập mạnh vào khoảng không gian đó. Cư nhiên, dao động! Chết tiệt, là ai đã soạn ra quyển sách lịch sử kia mà lại viết bậy bạ như vậy! Trên trời thế nhưng có đến hai cấm chế!

Không gian trống trải bị vây bởi hai tầng mây trên và dưới. Âm lôi vẫn đang nổ bên tai. Áp lực từ bốn phương tám hướng đè ép khiến ai cũng chịu không nổi. Những cơn gió vẫn thay phiên nhau đùa bỡn bọn họ. Chưa đầy nửa khắc sau, lực hút cư nhiên tiêu biến! Bọn họ sắp bị rơi xuống!

Không kịp nghĩ ngợi, Song Tiếu ngay tức khắc hét lên:

- Còn một cấm chế. Dùng tinh thần lực đánh vào nó!!!

Khi tất cả bọn họ đang gắng gượng chống lại sự đau đớn của thân thể, tiếng hô của nàng như một đợt lôi giáng xuống người họ. Sắc mặt mấy chốc trắng bệch, họ đều đang rất mệt mỏi không còn tí sức lực.... Nếu như lại dùng tinh thần lực thì... Ranh giới giữa sự sống và cái chết cận kề, lòng người khó tránh khỏi sợ hãi. Chết không toàn thây hay liều mạng một lần? Tất cả đều phụ thuộc vào giờ phút này!

Khoảng không nơi thanh kiếm bị cố định bỗng dao động mãnh liệt như run sợ trước sự liều lĩnh cũng như ý chí phi thường của những con người đang giẫy giụa trong tuyệt vọng. Nếu tinh thần lực có thể hóa thành hình thì hẳn sẽ thấy được hàng trăm đợt tấn công như vũ bão đang nện lên nó.

- Mạnh lên! - Trùng Thiên thật chán ghét cảm giác này đến cực điểm. Từ việc bị đày đến cái không gian quỷ quái đến việc bị hành hạ mất hình tượng như bây giờ làm hắn khó chịu. Khó chịu đến cực điểm. Lòng tự tôn không cho phép hắn đầu hàng, chịu chết tại đây! 

Lớp phù văn không biết từ lúc nào bao lấy nơi này ẩn hiện. Hào quang phát ra khi mạnh khi yếu. Gió rít cắt thịt bên người. Tình hình vô cùng khẩn cấp. Đột biến xảy ra, trên tay Trùng Thiên bỗng xuất hiện mười viên thuốc phục hồi. Hắn nhanh như cắt uống hết hai viên rồi chính xác quăng ba viên vào miệng Bách Lý Ngạn đang thở hổn hển gần hắn nhất. Năm viên còn lại lần lượt ném vào miệng Lý Minh, Tiểu Tĩnh, Tiểu Thanh và Ngọc Nhu. Đáng lẽ ba trong số năm viên kia hắn định quăng đến tiểu nữ oa nhưng sự thật phũ phàng, nàng là người cách hắn xa nhất. Thế nên hắn mới đưa ra sự lựa chọn tệ hại đến thế.

Tình thế cấp bách, sự tuyệt vọng như nhấn chìm hết thảy những nỗ lực của họ. Từng tiếng la hét vang lên thảm thiết. Lý Minh chỉ cảm thấy cái chết đang cách hắn rất gần. Vậy mà trong lúc nguy khốn có một luồng linh lực mạnh mẽ tràn vào cơ thể như mưa qua ruộng khô. Tinh lực bỗng sung mãn trong tích tắc làm hắn muốn bạo phát. Hắn muốn hét lên, muốn mắng chửi dòng họ tổ tiên những kẻ đã làm hắn chật vật như thế này.

-AAA!!!

Âm thanh trời long đất lở vang vọng khắp ngõ ngách, đánh mạnh lên cấm chế. Tất cả sinh lực, ý chí, không cam lòng, thống hận, bi phẫn, ngoan cường đều đặt trên lớp cấm chế trước mắt. Mây gió quay cuồng trong hỗn loạn, tạp âm chặn hết những tiếng kêu than khóc hoảng loạn. Không gian bị ép chặt đến mức tối đa, chỉ có mỗi thanh kiếm ban đầu đang bay loạn. 

Hết thảy mọi việc đều diễn ra trong nháy mắt. Sự giằng co giữa sự sống và cái chết gây gắt. Không bên nào chịu thua.

- Bùm!!!- Một lỗ thủng nhỏ xuất hiện trên không ngay lập tức hút tất cả mọi người vào trong. Tốc độ nó nhanh đến phi thường chẳng cho họ cơ hội phản kháng.

_________

Trong một hang động khô ráo, tường đá cao tạo thành hình mái vòm bị dây leo che lắp, một sinh vật đang lẳng lặng tu luyện bỗng mở mắt. Đôi hắc mâu xinh đẹp tràn ngập kinh ngạc cùng khó tin.

- Nhanh đến như vậy? - Cảm nhận của nó không thể nhầm được. Đó chính xác là mùi của nàng- của nữ oa kiêu ngạo đó! Cả người "vù" một tiếng liền biến mất khỏi không gian. Một cơn gió len lỏi làm những cánh hoa bên cạnh chỗ sinh vật vừa biến mất khẽ lay động như đang chúc mừng cho điều gì đó.

________

Trên đỉnh núi Vô Tử hàng vạn năm lạnh lẽo u ám, hai lão giả râu tóc bạc phơ đang ngồi đánh cờ. Thế nhân ai chẳng biết, Vô Tử sơn là một trong những hiểm địa đáng sợ nhất đại lục. Không phải là cường giả chân chính thì đừng mong xông vào. Cho dù có là cường giả  cũng phải rước lấy không ít thương tích mới được toàn mạng. Tử Vô sơn là ngọn núi cao nhất nằm ở rìa tầng hai. Tương truyền vị "lão tinh" đã phi thăng thời thượng cổ đã tạo ra tầng một ngay tại ngọn núi này và còn chôn giấu rất nhiều bảo vật thánh thần khí cực phẩm.

Thánh thần khí cực phẩm? Đó là cái khái niệm gì? Bán thánh khí đã vô cùng quý giá khó cầu rồi. Huống chi là thần khí hay thánh thần khí. Chính bởi sự dụ dỗ chết người này mà bao năm qua có không ít người xông vào Tử Vô sơn với ý nghĩ sở hữu bảo vật trở thành cường giả đứng đầu trên đại lục mà bất chấp tính mạng.Và cũng không ít người bị rơi xuống tầng một vạn kiếp bất phục.

Thế nhưng, giờ đây lại có hai kẻ đang ngồi an ổn đánh cờ.

- Nghinh Thủy lão đầu, ngươi đoán xem bao giờ mới có kẻ thoát được Tử địa - tầng một, đây nga?- Lão giả vận bạch y đeo ngọc đái (đai lưng) màu lam, ở viền áo, ngọc đái và cả đôi hài đều có những hoa văn hoa mỹ sống động, vừa đặt quân cờ xuống liền cười hỏi.

Người được gọi là "Nghinh Thủy" bễu môi, chòm râu giật giật cho thấy lão rất không thích cách gọi "lão đầu" này. Lam y thêu tơ vàng đơn giản, đầu tóc bạc được vấn lên bởi duy nhất một cây trâm ngọc bóng loáng theo động tác của lão mà bay múa trên không.

- Ai, chắc không có người nào đâu.

- Ai bảo ngươi tăng thêm hai lưới Linh hồn ở Tam môn rồi còn thêm một cấm chế nữa. Ngươi cũng thật độc ác.- Giọng điệu nghe ra vô cùng bực tức, cái lão Nghinh Thủy kia cứ thích xen vào việc của lão.

-Mộ Vân, ta cứ thích làm đấy thì sao. Ngươi làm gì được ta, nga? - Nghinh Thủy lão đầu đập mạnh quân cờ xuống, nhìn nhìn đối phương, mỉa mai không thôi.

- Ngày xưa, ai tạo ra vụ cấm chế đó hả? Chả phải là ngươi sao! Còn dám nói ta!- Hừ, Mộ Vân kia mới là lòng dạ rắn rết, hết chuyện gieo hi vọng nửa vời cho bọn tù nhân. Thế còn có mặt mũi nói lão.

Mộ Vân lão nghiến răng. Mỗi lần nói chuyện với tên này, hắn luôn là người chịu thiệt. Lão không cam lòng a!

- Chính ngươi là người diệt đi cái hi vọng nửa vời đó!

- Ta chỉ làm trò chơi thêm thú vị thôi. - Nghinh Thủy lão nhếch môi, đắc ý cực kì: - Ngươi còn non lắm Mộ Vân a... hắc hắc.

Hai người ta qua ngươi lại dở hơi này đích xác là hai kẻ mà ai cũng biết, cũng khiếp sợ. 

- Xì, Mộ Vân ta là vị tiên đầu tiên, ngươi mới là đồ ranh con chưa dứt sữa!!!- Mộ Vân lão cố bình tĩnh tâm tình, chăm chăm nhìn kẻ đối diện.

Nghinh Thủy lão lúc này cũng bắt đầu phát cáu: - Tuyết yêu ta chỉ chậm hơn ngươi vài năm, ngươi có gì mà lên mặt hả?

- Nga, vài năm? Ta nhớ không lầm là 31 năm 6 tháng lẻ 7 ngày đi? Haha. - Niềm vui lớn lao của lão là chọc tức được tên Nghinh Thủy chết tiệc này. Và lần nào cũng chỉ có một chiêu có tác dụng với lão ta.

Nghinh Thủy lão đang định phản bác thì gió lốc bỗng nổi lên. Trời  biến tối sầm. Một đạo sấm khổng lồ bổ xuống vực mây vô tận bên Vô Tử sơn. Hai lão giả đồng thời nhíu mày đưa mắt nhìn sang. Chỉ thấy vực mây đang êm đẹp bỗng dần  xoáy mạnh tạo thành một hố đen. Cả hai chợt có linh cảm.....

Ngay lúc này, một tiếng la hãi hùng xuyên qua hố đen vọng đến cùng với một thanh kiếm bay vụt lên. Vừa lên được chục trượng thì thanh kiếm chợt run lên. Với  khả năng nhìn qua thiên lí, hai lão giả thấy rõ mũi kiếm có dính chút máu. Giọt máu chảy đến đâu, thanh kiếm liền run rẩy rồi tan thành tro bụi đến đó. Và cái thanh kiếm xấu số đó nhìn thế nào cũng khá quen mắt a.

Hai người đã kinh ngạc không thôi thì một chuyện bất khả tư dị hơn xảy ra. Trong hố đen sâu hoắm lần lượt xuất hiện vài bóng người lấy tốc độ rất nhanh bay lên.

- 1,2,3,4... - Nghinh Thủy lẩm bẩm đếm, với tu vi tiên cảnh của mình, hắn quan sát mọi chuyện rất dễ dàng.

- Họ... thoát khỏi?!!! - Mộ Vân giật khóe miệng, chuyện này thật ngoài tầm dự liệu của lão. Lúc trước cấm chế bị dao động, lão vốn tưởng có kẻ nào thần thông lay chuyển được cấm chế ở Tam môn. Ai lại nghĩ đến cách vượt ngục lạ đời như vậy.
Bình Luận (0)
Comment