Tiểu Hổ Tử trấn định lại nhìn quanh phòng rồi xuống giường mở rộng cửa, chỉ thấy chung quanh tỉnh lặng không thấy một bóng người. Y vội chạy đi tìm khắp nơi, không thấy Xuyến Xuyến đâu, đến mấy lão sư dạy các tuyệt kỹ cũng không thấy, thậm chí các tiểu cô nương đều còn ngủ say trong phòng riêng.
Ngoài ngoại thất chẳng hề thấy một bóng người, chỉ có một mình Tiểu Đông ngủ say trên giường có lẽ bị người điểm huyệt đạo. Tiểu Hổ Tử giải khai huyệt đạo cho hắn, Tiểu Đông mở mắt tỉnh dậy, ngơ ngơ ngác ngác:
- Tiểu Thố đệ, nghe nói đã có thân phận khác còn đến đây tìm ta ư ?
Y nói thẳng luôn:
- Ngươi có thể quay về báo với Lã Chính Bản hãy đến Thái phủ kết thúc sự việc.
Tiểu Đông giật mình thất sắc:
- Tiểu Thố đệ nói cái gì ?
Tiểu Hổ Tử nóng nảy nói rõ thân phận của hắn khiến hắn sợ đến hồn phi phách tán, chưa kịp hoàn hồn đã thấy thân pháp Tiểu Hổ Tử di động biến mất. Hắn cố nén sợ chạy ra ngoài mới biết đã xảy ra biến cố đột ngột, vội vàng chạy về nhà Hỏa nhãn kim ưng Lã Chính Bản báo cáo.
Sau khi về Thái phủ, Tiểu Hổ Tử cắm cúi bước đi tùy tiện, trong lòng y vẫn lẩn quẩn hình ảnh ân ái với Xuyến Xuyến đêm qua, bây giờ y như rơi vào trong mây mù, không biết nàng đi đâu, làm gì ? Trong lòng buồn bã y cứ đưa chân bước vô định.
Bất tri bất giác đã cách Thái phủ khá xa lạc vào một khu rừng cây rậm rạp. Bỗng nhiên, theo gió y nghe thấy những tiếng binh khí chạm nhau. Hai vai y lắc lư phi thân chớp nhoáng đến nơi vọng ra tiếng vũ khí, chớp mắt y đã phi thân xa hơn trăm trượng.
Xuyên qua khu rừng chỉ thấy ngoài một bãi đất trống có nhiều bóng người di động vây thành một vòng tròn, quang kiếm ảnh từ vòng tròn ấy phát ra.
Tiểu Hổ Tử tiến tới gần, y nghe thêm nhiều tiếng hô hoán nổi lên, bốn tên đệ tử Cái Bang cầm đao xuất hiện đứng thành hình chữ bát chận ngang đường đi của y.
Mắt y bắn ra hung quang vượt quá bốn tên ấy nhìn vào khoảng đất trống cạnh cánh rừng, Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh và Tứ Xuyên Đường Vĩnh Thắng đang kịch liệt giao đấu. Phạm Trung Kiệt và Bạch Kiên cùng bảy tám tên khác đứng gần bên hỗ trợ Thôi Phúc Sinh. Bên kia cũng có bảy tám tên khác mà Tiểu Hổ Tử chưa hề quen mặt, có lẽ là trợ thủ của Đường Vĩnh Thắng.
Tiểu Hổ Tử cho rằng nhất định bọn chúng vì chút hiểu lầm từ đêm hôm trước nên ước hẹn đến đây giao đấu. Y tự thấy y phải có bổn phận giải thích rõ cho bọn chúng, nên y cất bước đến thẳng nơi đang xảy ra giao đấu.
Nhưng bốn đệ tử Cái Bang chận đường y, đương nhiên không cho y đi qua. Một tên quát to:
- Tiểu tử kia, còn chưa quay về nữa ư ?
Tiểu Hổ Tử không thèm đáp, thân hình thu nhỏ lại vượt qua chúng. Bốn tên ấy không ngờ chẳng những y không thèm nghe lời chúng mà còn vượt qua. Thân hình chúng di động đuổi theo, cả giận vươn liền tay chụp vào lưng Tiểu Hổ Tử.
Bọn chúng vì bận cầm đao ở tay phải và thấy Tiểu Hổ Tử chỉ là một đứa bé, không nỡ dùng đao chém y nên chỉ dùng tay trái chụp tới. Ha tên trong bọn bỗng “hự” lên hai tiếng trầm uất thân hình văng bật lên bắn ra xa hơn trượng. Còn lại hai tên đang kinh ngạc, Tiểu Hổ Tử đã vượt qua chỗ án ngữ của chúng. Bỗng nghe một tiếng quát:
- Người nào thế ? Dám gan...
Một bóng nhân ảnh phi vụt tới. Người ấy nhìn thấy Tiểu Hổ Tử “ồ” một tiếng kinh ngạc:
- Tiểu Hổ Tử, lại là ngươi !
Tiểu Hổ Tử cười đáp:
- Trương đại ca, ta cũng không ngờ nữa đấy.
Trương Thế Xương đanh sắc mặt:
- Ngươi đến làm gì ?
Tiểu Hổ Tử không muốn động thủ cùng Trương Thế Xương vì nếu y động thủ Trương Thế Xương tất nhiên không chết cũng trọng thương, y không muốn đả thương hắn nên đáp lớn:
- Ta có lòng tốt báo cho các ngươi một tin vui. Chẳng lẽ các ngươi chưa biết ư ?
Tiếng nói của hắn đã kinh động tới Phạm Trung Kiệt và Bạch Kiên. Phạm Trung Kiệt vui mừng nói:
- Để y tới đây.
Tiểu Hổ Tử nhìn Trương Thế Xương, cười ha hả:
- Trương đại ca, xin lỗi nhé, hãy nhường đường.
Trương Thế Xương giận xung thiên nhưng đành phải nhường đường cho Tiểu Hổ Tử đi qua. Tiểu Hổ Tử muốn dọa hắn chơi liền thi triển tuyệt thế thân pháp “Di hình lược ảnh” thân hình ẩn hiện đến liền trước mặt Phạm Trung Kiệt và Bạch Kiên. Phạm Trung Kiệt than thầm trong bụng:
“Thân pháp siêu tuyệt, e rằng còn cao hơn cả ta nữa !” Thân pháp của Tiểu Hổ Tử khiến họ Phạm không vui, hắn miễn cưỡng mỉm cười :
- Tiểu...
Hắn định gọi y là “Tiểu Hổ Tử" nhưng rồi chợt thấy không thỏa đáng nhưng chưa biết nên gọi y bằng gì ? Tiểu Hổ Tử cười :
- Chẳng có gì quan hệ, cứ gọi ta là Tiểu Hổ Tử cũng được !
Phạm Trung Kiệt cười ngượng ngập:
- Hôm nay ngươi đến đây có việc gì ?
Tiểu Hổ Tử thản nhiên chỉ hai người đang ác đấu:
- Trận đấu kia đúng lý không nên có, hãy bảo họ dừng tay đi rồi sẽ nói chuyện.
Phạm Trung Kiệt vẫn tin rằng Tiểu Hổ Tử là người ngầm ám toán Đường Vĩnh Thắng gây ra xung đột giữa Cái Bang và Tứ Xuyên Đường gia, bây giờ nhìn thấy Tiểu Hổ Tử tự xuất hiện, tuy chưa biết y đến làm gì nhưng hắn định bắt y chứng minh Cái Bang của hắn không hề ám toán Đường Vĩnh Thắng, yêu cầu của Tiểu Hổ Tử chính đúng với ý muốn của Phạm Trung Kiệt, hắn không do dự hô lên một tiếng lớn:
- Thôi đại thúc, xin tạm dừng tay, Tiểu Hổ Tử có thể chứng minh Cái Bang chúng ta vô tội.
Phạm Trung Kiệt niên kỷ tuy chưa cao nhưng là người lão luyện giang hồ, hắn gọi câu ấy gần như đã trói buộc Tiểu Hổ Tử. Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh vừa nghe liền thu chưởng thế, chấm dứt cuộc đấu. Do đối phương ngừng tay, Đường Vĩnh Thắng cũng không thể bức, dừng tay ngưng mắt nhìn Phạm Trung Kiệt. Phạm Trung Kiệt ôm quyền xá Đường Vĩnh Thắng :
- Đường đại hiệp, như nay Tiểu Hổ Tử đã đến, đại hiệp có thể tự thân tra vấn y chuyện đêm hôm ấy ai là người ám toán đại hiệp ?
Đường Vĩnh Thắng đưa mắt đo lường Tiểu Hổ Tử, cười lạnh lẽo:
- Ngươi nói là y ám toán lão phu, bất quá y chỉ là một đứa bé con, dù y có thừa nhận đi nữa lão phu cũng không thể tin được. Cái Bang các ngươi ra tay rồi không dám thừa nhận, thực là đáng thẹn.
Tiểu Hổ Tử ôm quyền cười ha hả:
- Tại hạ Tiểu Hổ Tử tuyệt không phải là đệ tử Cái Bang và cũng chẳng nhận tội giùm người, xác nhận tại hạ không hề làm chuyện ám toán...
Đường Vĩnh Thắng ha hả cười lớn:
- Phạm Trung Kiệt, ngươi nghe rõ rồi chứ, vị thiếu hiệp đây rõ ràng xác nhận không hề ám toán lão phụ..
Phạm Trung Kiệt biến sắc quát to:
- Tiểu Hổ Tử...
Tiểu Hổ Tử xua tay chận lời:
- Không cần đánh lảng, nghe tại hạ nói đây...
Y hơi dừng lại quay về hướng Đường Vĩnh Thắng nói tiếp:
- Đường lão ca, người ám toán lão ca đêm ấy cũng chẳng phải là người của Cái Bang.
Đường Vĩnh Thắng cả giận:
- Thế thì là ai ?
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Cái ấy vãn bối không thể nói được, nhân vì đương lúc vãn bối phát hiện ra người ám toán lão ca, đang định đuổi bắt liền bị Phạm đại hiệp hiểu lầm ra tay ngăn chận vãn bối nên tên ấy chạy thoát mất.
Đường Vĩnh Thắng đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Hổ Tử :
- Lời nói của ngươi thật khó tin, ngươi không cho rằng một đứa bé con như ngươi mà dám nói là đuổi bắt người ta ư ?
Sắc mặt Tiểu Hổ Tử nghiêm lại:
- Lão tiền bối có ý cho rằng vãn bối không đủ công lực đuổi bắt người khác ?
- Chính thị.
- Nếu thực lão tiền bối có ý ấy, vãn bối xin được chỉ giáo.
Đường Vĩnh Thắng không ngờ Tiểu Hổ Tử cả gan dám khiên chiến với chính hắn, sau một chút ngạc nhiên, hắn mỉm cười :
- Lão phu sẽ thử vài chiêu với ngươi để chứng minh, sau này sẽ có cơ hội khác gặp nhau.
Với thân phận của Đường Vĩnh Thắng, đương nhiên không nên động thủ với Tiểu Hổ Tử, hắn tìm lời khéo léo như vậy để nếu lỡ có xảy ra việc gì không ai trách hắn được. Tiểu Hổ Tử biết Đường Vĩnh Thắng không thích hạ thấp thân phận, y liền bức bách:
- Thực ra chuyện giữa lão tiền bối và Cái Bang hoàn toàn chỉ là chuyện hiểu lầm, bây giờ rõ là chẳng phải họ là thủ phạm, ta nên bãi bỏ tranh chấp là hơn.
Đường Vĩnh Thắng lạnh lùng :
- Ngươi là đứa trẻ biết chuyện gì đúng sai ?
Tiểu Hổ Tử cười nhạt:
- Lão tiền bối chớ hiềm vì niên kỷ vãn bối, dù nhỏ tuổi nhưng vãn bối biết nhiều hơn bất cứ ai ở đây... Thí dụ như, sở dĩ lão tiền bối từ Tứ Xuyên đến đây không chỉ vì một chuyện của lệnh ái của quý chưởng môn nhân...
Y chưa nói hết câu, Đường Vĩnh Thắng bật kêu “ồ” một tiếng ngắt lời như có ý không muốn y nói hết ra:
- Hay lắm, ngươi biết vậy càng hay.
Tiểu Hổ Tử vẫn cười nhạt:
- Còn như nguyên nhân Cái Bang không muốn cho lão tiền bối kinh động đến nhà họ Thái là vì có liên quan đến một vị tiểu thự..
Câu nói của y khiến cả bọn từ Đường Vĩnh Thắng đến Phạm Trung Kiệt, Bạch Kiên, Thôi Phúc Sinh đều đưa mắt nhìn nhau không nói nên lời. Sự thực, Đường Vĩnh Thắng đến Thập Lý này là vì con gái của chưởng môn nhân hắn bị Xuyến Xuyến dẫn dụ vào Thái phủ và con gái của bang chủ Cái Bang cũng bị Xuyến Xuyến dẫn dụ như vậy, bất quá thời cơ chưa kịp đến nên họ chưa dám đột nhập Thái phủ đó thôi.
Nên biết, Tứ Xuyên đường môn và Cái Bang đều là những môn phái hiển hách nhất trên giang hồ hiện thời thế mà con gái chưởng môn nhân bị bắt cóc hon năm không có chút âm hao, vì danh dự bản môn chẳng ai dám nói ra miệng, cứ âm thầm sai người đi tìm cứu.
Tiểu Hổ Tử thấy cả bọn đứng ngẩn ra càng đùa dữ:
- Các vị Ở đây đánh đấm nhau đâu có biết rằng đêm hôm qua trong Thái phủ đã xảy ra đại biến, e rằng tất cả bọn tiểu thư đều bị huyện quan bắt hết rồi.
Phạm Trung Kiệt khích động:
- Ngươi nói thật chăng ?
Tiểu Hổ Tử gật đầu chưa kịp đáp bỗng thấy một đệ tử trẻ tuổi Cái Bang hấp tấp chạy đến thở hổn hển:
- Hỏa nhãn kim ưng đã tàn phá hết Thái phủ rồi...
Phạm Trung Kiệt nhìn Tiểu Hổ Tử, thần sắc của hắn vừa kinh dị vừa mê hoảng, ngập ngừng muốn hỏi Tiểu Hổ Tử điều gì đó nhưng rồi vì trong lòng quá khích động không thể cất tiếng. Cuối cùng, hắn lắc nhẹ đầu ôm quyền hướng về Tiểu Hổ Tử không nói một lời, thân pháp đột ngột bắn vọt vào trong rừng mất dạng. Thậm chí, Bạch Kiên cũng không hề nói một lời.
Phạm Trung Kiệt đã đi mất, Đường Vĩnh Thắng vội vội vàng vàng ôm quyền thi lễ với Tiểu Hổ Tử:
- Tiểu huynh đệ, ngày sau xin gặp.
Hắn quay đầu lại, vẫy tay cho hai tên thủ hạ đi theo luôn. Lúc ấy Bạch Kiên mới chỉnh sắc ôm quyền vái vái y hai cái:
- Tiểu Hổ Tử, đối với việc hiểu lầm đêm hôm trước, bản nhân xin đại diện tệ bang trân trọng tạ lỗi ngươi.
Tiểu Hổ Tử vội vàng ôm quyền trả lễ:
- Tiền bối xin đừng nói thế, vãn bối không dám nhận.
Trương Thế Xương xen vào:
- Đa tạ ngươi bỏ qua. Đi, hôm nay chúng ta hãy về vườn rau uống với nhau vài chén rượu.
Tiểu Hổ Tử lắc đầu :
- Tại hạ không muốn trở về làng Thập Lý nữa.
Trương Thế Xương ngạc nhiên :
- Ngươi còn giận bọn ta ư ?
- Không phải.
- Thế ngươi định làm gì ?
Tiểu Hổ Tử gượng cười :
- Không định gì cả... xin hẹn chư vị dịp khác.
Vừa nói dứt lời thân y đã chuyển mau lẹ bắn vọt lên không. Cả bọn Bạch Kiên, Thôi Phúc Sinh, Trương Thế Xương còn đang ngạc nhiên y đã biến mất trong khu rừng rậm.
Thực ra trong lòng Tiểu Hổ Tử đang có điều đau khổ nhưng không tiện thổ lộ với bất cứ ai, hiện thời y chưa biết đi đâu, cũng chẳng có suy nghĩ gì, cứ nhắm mắt đi thẳng về hướng trước mặt.
Đột nhiên y hơi chấn động dựng chân lại cất đầu nhìn lên, thì ra y đã đến trước cửa một quán trà nhỏ. Trong quán chạy ra một người gọi lớn:
- Hổ thiếu hiệp, xin mời uống một chén trà.
Tiểu Hổ Tử nhìn gương mặt người ấy chẳng có chút gì quen biết, ngạc nhiên hỏi:
- Sao các hạ lại biết tại hạ là Tiểu Hổ Tử ?
Người đó cười nhỏ:
- Tất nhiên là có lý do, xin mời thiếu hiệp vào nghĩ chân một lát, tại hạ sẽ nói rõ cho nghe.
Tiểu Hổ Tử miễn cưỡng bước vào quán, trong quán có năm sáu cái bàn và trên mặt bàn của người sẵn bày ấm trà và hai cái chén, hiển nhiên là hắn ngồi với một người nào đó. Người nào đó chẳng là ai xa lạ mà chính là con trai của Lý Bạch Vạn là Lý Xuân Sinh, bạn của y bốn năm trước. Lý Xuân Sinh nhìn thấy Tiểu Hổ Tử kinh ngạc:
- A, không ngờ là Lý đại cạ..
Lý Xuân Sinh hiện nay không còn là một đứa trẻ nữa, thân thể hắn cao lớn như một thanh niên cường tráng. Xuân Snh trách liền:
- Tiểu Hổ Tử, đã mấy năm nay sao không thấy đến thăm nhà ta ?
Tiểu Hổ Tử hơi thẹn vì chuyện cũ:
- Chỉ e nhị vị lão gia còn giận vì chuyện năm xưa nên chưa dám tới...
Lý Xuân Sinh ngắt lời:
- Chỉ nghĩ bậy, chuyện ấy ngươi vì miễn cưỡng bị người ép buộc có gì mà giận ?
Ta đại diện cho phụ thân ta, chân thành mời ngươi tới nhà...
Chưa dứt hẳn lời ngoài cửa quán trà bước vào một đại cô nương tuổi khoảng trên dưới hai mươi, nàng gọi to:
- Lý công tử.
Cùng với tiếng gọi nàng đã phi thân tới bàn mọi người. Lý Xuân Sinh như có ý không muốn gặp nàng ấy, vội vàng kéo tay Tiểu Hổ Tử :
- Hổ huynh, chúng ta nghỉ ngơi lâu rồi, hãy lên đường thôi.
Đương nhiên Tiểu Hổ Tử không thể lưu lại nữa bèn bước theo chân Lý Xuân Sinh ra cửa. Bỗng nhiên nghe có tiếng vỗ xuống mặt bàn rồi giọng nữ nhân giận dữ :
- Lý Xuân Sinh ! Hãy đứng lại cho bản cô nương xem !
Lúc ấy Lý Xuân Sinh đã bước tới cửa gọi Tiểu Hổ Tử :
- Đừng lý gì đến cô nương họ Vạn ấy, chúng ta cứ đi !
Cước bộ nhanh thêm nhắm hướng đại lộ. Vạn cô nương thấy Lý Xuân Sinh giả không nghe tiếng nàng lộ vẻ tức giận động thân vụt tới chận ngay đường đi, nàng chỉ vào mặt họ Lý, mắng:
- Lý Xuân Sinh, ngươi có ta không, còn không nghe lời gọi của cô nương ?
Theo tiếng nói đột nhiên thấy Lý Xuân Sinh ngã bật ra sau. May thay lúc ấy Tiểu Hổ Tử đang đi sau lưng hắn nên kịp đưa tay ra đỡ lấy người hắn. Ngay khi ấy y nhìn thấy bóng Vạn cô nương lướt ra xa mất dạng. Y chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, đành để mặc cho Vạn cô nương ra đi vì y còn bận săn sóc cho Lý Xuân Sinh, sau khi kiểm tra toàn thân Lý Xuân Sinh, Tiểu Hổ Tử không hề phát hiện ra vết thương nào.
Nhưng lúc ấy Lý Xuân Sinh đau đớn quằn quại như sắp hôn mê.
Tiểu Hổ Tử và tên người lạ kia – bây giờ y đã biết tên là Vương Đắc Phúc, bộ hạ của Lý Xuân Sinh - tận tình cứu chữa một lúc lâu Lý Xuân Sinh mới hồi tỉnh lại và chấm dứt đau đớn. Tiểu Hổ Tử kinh ngạc hỏi:
- Lý đại ca vừa mới bị sao đó ? Ta xét hết thân thể mà chẳng tìm thấy vết thương nào cả.
Lý Xuân Sinh nhăn nhó:
- Bụng ta đau lắm.
Tiểu Hổ Tử hỏi:
- Bây giờ đã đỡ chưa ?
- Đỡ nhiều rồi, chẳng còn cảm thấy đau gì nữa cả.
Hắn vừa nói vừa vỗ vào bụng biểu thị hoàn toàn khỏi hẳn. Tiểu Hổ Tử thở phào:
- Vị Vạn cô nương kia là người thế nào ? Xem ra nàng rất thích gặp Lý đại ca đó.
Lý Xuân Sinh lắc đầu :
- Ta cũng chẳng biết nàng ta là người thế nào mà cứ thấy ta là như ruồi thấy mật khiến ta rất sợ, ngươi đừng nghĩ tới nàng ta nữa...
Chưa dứt lời hắn lại ôm bụng cong người xuống :
- Ối, lại đau bụng quá...
Mặt hắn lập tức vã mồ hôi. Rất may lần đau này chỉ trong phút chốc lại chấm dứt.
Vì Vạn cô nương đã đi nên Tiểu Hổ Tử đưa Lý Xuân Sinh trở lại quán trà nghỉ ngơi.
Vương Đắc Phúc nhờ mua ít rượu thịt uống giải khuây. Lợi dụng lúc tửu hứng Tiểu Hổ Tử lại hỏi đến chuyện Vạn cô nương nhưng Lý Xuân Sinh chỉ đáp một cách hàm hồ chẳng ra đầu đuôi gì cả.
Trong lúc tiệc rượu chia cạn bỗng có một hán tử ăn mặc như dân bản địa bước vào quán, ngó quanh một vòng rồi bước tới bàn Tiểu Hổ Tử nói:
- Xin hỏi, vị nào là Lý công tử ?
Lý Xuân Sinh gật đầu :
- Tại hạ chính là họ Lý, không hiểu...
Không đợi hắn nói hết câu, hán tử cắt lời:
- Tại hạ là người ở thôn gần đây vừa mới gặp một vị cô nương, nhờ tại hạ đem đến đây vật này đưa cho Lý công tử.
Hán tử chìa ra một phong thư, mở phong thư ra chỉ thấy trong ấy có một viên thuốc, Lý Xuân Sinh cau mặt:
- Cô nương ấy có nói gì không ?
Hán tử nọ đáp:
- Cô nương ấy nói:
Viên thuốc này có thể tạm thời giảm đau, nhưng nếu công tử muốn trị dứt hẳn, tốt nhất là tự thân tìm đến cô nương sẽ trị liệu cho.
Lý Xuân Sinh biến sắc:
- Nàng còn nói gì nữa ?
Hán tử đáp:
- Không còn gì nữa cả.
Lý Xuân Sinh quay nhìn Vương Đắc Phúc, ra lệnh:
- Hãy đền ơn người ta một lạng bạc.
Vương Đắc Phúc rút liền bạc đưa cho hán tử, hán tử cảm tạ quay ra. Lý Xuân Sinh nhìn viên thuốc mặt cứ ngây ra.
Tiểu Hổ Tử kêu lên:
- Lý đại ca, ta đã nhìn ra lý do rồi.
- Lý do ra sao ?
- Vạn cô nương có lẽ đã hạ thủ ngầm bỏ sâu độc vào người đại ca.
Lý Xuân Sinh trợn tròn hai mắt:
- Cái gì ? Ngươi nói nàng ta bỏ sâu độc vào người ta ?
- Chắc chắn như thế.
Lý Xuân Sinh chửi đổng:
- Con nữ tặc này thật độc ác, tại sao lại đột niên bỏ sâu độc vào người ta ?
Tiểu Hổ Tử mỉm cười :
- Cái ấy đối với nàng ta chưa chắc là ác độc, mà là vì...
Lý Xuân Sinh kêu lên thất thanh:
- Bất kể nàng ta làm điều gì ta cũng không thể nhịn được. Hổ huynh đệ, ngươi có cách nào giải độc không ?
Tiểu Hổ Tử lắc đầu :
- Các độc môn này chỉ ai làm mới giải được, đối với loại sâu độc này chẳng những chúng chỉ độc mà thôi, chúng còn có linh tính, người khác muốn giải trừ chúng quả rất khó, vả chăng cần gì ai giải vì tốt nhất là ta cứ theo lời nàng dặn mau đi tìm nàng...
Lý Xuân Sinh cương quyết lắc đầu :
- Không, ta thà chết chứ không chịu tìm nàng.
Vừa nói xong câu ấy hắn quặn mình rú lên “ối chà” ôm lấy bụng, mới đầu hắn định cắn răng cố nhịn đau, nhưng lần này hoàn toàn khác với lần trước, càng lúc bụng hắn càng đau như bị hằng nghìn con sâu cắn xé lục phủ ngũ tạng. Không còn cách nào hơn, Lý Xuân Sinh đành uống viên thuốc Vạn cô nương vừa gởi tới. Viên thuốc hiệu nghiệm như thần, vừa nuốt nó vào bụng, Lý Xuân Sinh đã thấy hết đau. Tiểu Hổ Tử vội hỏi:
- Lý đại ca, Vạn cô nương nhà ở nơi nào ?
Lý Xuân Sinh trợn mắt:
- Ngươi hỏi làm chi ?
Tiểu Hổ Tử mỉm cười :
- Tại hạ sẽ đi tìm nàng.
- Ngươi tìm nàng làm chi ?
Vương Đắc Phúc đứng bên cạnh mau miệng xen vào:
- Ta biết nhà nàng ở đâu...
Lý Xuân Sinh quát to:
- Ta chưa đồng ý, không ai được nói...
Tiểu Hổ Tử mỉm cười :
- Lý đại ca nghĩ vậy là không đúng - Cái gì không đúng, ta không bằng lòng đi tìm nàng ta là không bằng lòng.
- Lý đại ca, chuyện này tại hạ đã lỡ biết, không thể để đại ca quyết định được.
Xuân Sinh ngạc nhiên :
- Ngươi định làm gì ?
- Chẳng làm gì cả...
Tiếng “cả” vừa thoát khỏi miệng, tay phải y lật tới, chỉ lực bắn ra xuất thủ điểm vào “thụy huyệt” (huyệt ngủ) của Xuân Sinh, hắn nấc khan một tiếng mất liền tri giác.