*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: bé NaKhi Bạch Hân nhận được bức thư của Thấm Lam đã là mấy ngày sau đó, trước khi bắt đầu công thành chiến hai giờ.
Là một vị phó giáo sư công tác bận bịu, hơn nữa còn phải tận sức cho việc nghiên cứu học thuật mà nói, có thể dành được chút thời gian rảnh vào lắc lư trong Thần Vô, cũng chỉ có một lần thành chiến.
Trong mắt Bạch Hân, trò chơi cũng không phải quá quan trọng, lúc đó có thể không để ý đến những người chung quanh khuyên can, đi là đi, tiêu sái không chút vướng bận…… Nhưng hiện tại xem ra, mình và Ánh Sáng, thật ra vẫn có một mối liên hệ.
Nếu không, mình cũng sẽ không trở lại nơi này.
Chuyện với Thấm Lam, Bạch Hân tới tận bây giờ cũng không để trong lòng. Con người thì luôn luôn có thời điểm tùy hứng xúc động, giống như Thấm Lam, một tiểu thư từ nhỏ đã được người khác yêu chiều, về phần lời đồn đãi này là ai truyền ra, Bạch Hân cũng không có dư thừa thời gian đi quan tâm.
Trong thư tín ngắn ngủi của Thấm Lam, bề ngoài đơn giản chỉ là xin lỗi, đồng thời nhắc nhở Bạch Hân phải lưu tâm đến người của phân hội Luyến.
Chuyện trong quá khứ, xác thực không cần phải để ý tới. Thái độ của Thấm Lam, khiến cho Bạch Hân có cảm giác cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Có lẽ trong trò chơi ảo này, hại so với lợi nhiều hơn. Nhưng người có thể ở trong trò chơi mà hiểu được cuộc đời, trở nên trưởng thành, cũng không phải số ít.
Mình từ trước đến nay vẫn quan sát mọi người– Thanh Dạ, Cá Chết, Trà Trà, Khả Nhạc…… Mọi người đều chậm rãi trưởng thành theo từng thời khắc trôi qua, mà mình, cũng không ngoại lệ.
Ngẫu nhiên sẽ có lúc hoài niệm thuở ban sơ của Ánh Sáng Chi Đường, nhưng cùng lúc đó, lại càng thêm may mắn mình đã dung nhập vào Chi Đường hiện nay. Đám nhỏ bừa bãi trước kia, hiện tại đã trở thành một đoàn đội đoàn kết, bất luận đám nhỏ là thế nào, khi nhớ đến đều có thể làm cho người ta thiệt tình mỉm cười.
Nhưng phân hội Luyến sau này…… lại trở thành tai hoạ ngầm của Ánh Sáng sao?
Thấm Lam là người ngoài, bị một người ngoài vạch trần vấn đề của công hội nhà mình, khó tránh khỏi sẽ làm cho người khác để ý. Thấm Lam vì cái gì lại nói như vậy? Cô rốt cuộc đã biết được tin tức gì?
Ngón tay Bạch Hân nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
Trong khoảng thời gian này, trong hội bởi vì gia tăng thêm rất nhiều người mới, việc quản lý có hơi chút cố sức. Sau vài lần công thành chiến, rõ ràng cảm giác được một số người đang “Phân tán” và “Mạnh mẽ”.
Năng lực làm việc của Yoyo tuy rằng không sai, con người đã có chút đâu ra đấy. Bạch Hân không nghi ngờ việc thực hành của cô, anh chỉ hoài nghi người trong Luyến phân hội không đủ tâm lý phục tùng.
Mấy ngày này có lẽ chính là thời kì mấu chốt, nhưng Thanh Dạ hiện đang đi công tác, thân là phó hội, Luật công việc cũng rất bề bộn, việc nghiên cứu học thuật của mình vẫn phải tiếp tục…… Khi nào thì, mới có khả năng thoải mái hơn một chút đây?
Bạch Hân vừa đốt một điếu thuốc, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Hơn phân nửa là học trò gọi tới. Bạch Hân nhận cuộc gọi:
“Alo?”
“Anh Vân.”
Ngoài dự đoán, trong điện thoại truyền đến thanh âm khiến người ta nhung nhớ.
“Tiểu Thiên……?”
Bạch Hân lắp bắp kinh hãi.
“Vâng, là em. Em đang ở nhà cậu.”
Đối phương tất nhiên giờ đang ở nước Anh, đây là điện thoại quốc tế đường dài.
Bạch Hân không đoán được Thiên Lý lại nhanh như vậy đã liên hệ với mình, anh cứ tưởng rằng ít nhất phải kéo dài tới lễ mừng năm mới. Trong lòng có chút vui mừng, khẩu khí nói chuyện cũng theo đó mà vui vẻ hơn.
Đứa nhóc nhỏ như hạt đậu này luôn không tự giác. Tưởng tượng bộ dạng quẫn bách, hoặc là biểu tình thoáng mê hoặc của đối phương, tâm tình anh đặc biệt tốt.
“Chắc đây là lần đầu tiên em gọi điện thoại về phải không?” Bạch Hân hỏi,“Trước đó không nghe thấy mấy đứa trong hội nhắc qua.”
“Vâng……” Thiên Lý trả lời,“Hôm nay, là lần thứ nhất.”
“Lần thứ nhất liền gọi cho anh?” Bạch Hân cười khẽ, giống như chiếm được tiện nghi rất lớn,“Anh thật sự là được yêu mà sợ đó, cảm động đến muốn khóc mất rồi.”
“Anh Vân, anh vẫn không thay đổi gì nhỉ……” Thiên Lý có chút đau đầu đáp lời.
“Anh sao lại có khả năng thay đổi?”
“Nhưng anh đoán sai rồi.”
“Hả?”
“Vừa rồi, em đã gọi cho anh Luật trước.”
Đáp án trong dự kiến, Bạch Hân càng thêm muốn cười:“Tiểu Thiên, có đôi khi em đừng nên thành thực như vậy……”
“Thì ra là Thanh lão đại đi công tác.”
“Đúng vậy, bị sung quân đến phía Bắc lạnh lẽo.” Bạch Hân vui sướng khi người khác gặp họa,“Một tuần sau mới quay về.”
“Các anh, hiện tại vẫn ổn chứ?”
“Tất cả đều mạnh khỏe, ngoại trừ ai đó rất nhớ em.”
“……”
Thiên Lý tạm dừng một chút, nói:“Em cũng rất nhớ mọi người.”
Cuộc điện thoại này kéo dài không lâu lắm, chấm dứt bằng những lời thăm hỏi, chúc phúc ân cần.
Bạch Hân phát hiện ra, ngữ điệu Thiên Lý nói với mình cùng trước đây có điểm khác biệt.
Tuy rằng thanh âm đều rất nhẹ, ngữ khí cũng thật chậm rãi, nhưng trước kia mang theo cảm giác mơ hồ bất an, nay đã không còn nữa.
Cậu đã hiểu được nên tự nhiên ứng đối thế nào.
Người ở phương xa, luôn cần nhanh chóng trưởng thành. Thiên Lý ra nước ngoài còn chưa đến một tháng, đã có biến hóa như vậy……?
Tưởng tượng tới khả năng sau này của cậu, Bạch Hân hơi hơi mỉm cười.
**
Ngày thứ hai Thanh Dạ rời đi, hết thảy đều rất bình thường. Chỉ là ngẫu nhiên sẽ có cảm giác…… phòng ở trở nên rộng hơn.
Từ sau khi xảy ra sự kiện kia, hai người vẫn chưa có một ngày ở riêng, Thanh Dạ cũng không thấy quay về chỗ ở cũ, hiển nhiên đã đem nơi này trở thành gia đình thật sự.
Cho nên, chia lìa cũng tự nhiên biến từ quen thuộc thành không quen thuộc.
Hôm đi xa, Thanh Dạ lần đầu tiên [‘lại’] lưu luyến không rời thật lâu. Sau khi rời đi, mỗi ngày buổi tối đều gọi điện thật lâu, cũng không thể không nói, thật sự làm người ta an tâm.
Hẳn là phải chúc mừng Thanh Dạ “Thành công được tuyển vào vị trí chủ nhân thứ hai của gia đình” rồi?
Chu Luật cười.
Ngay vừa rồi, nhận được điện thoại của Thiên Lý gọi từ nước Anh. Vấn đề học tập và cuộc sống của Thiên Lý cơ bản là đã sắp xếp ổn thỏa. Trong tương lai, cậu phải cố gắng đối mặt, thích ứng với cuộc sống hoàn toàn mới.
Mà mình thì sao……
Chu Luật nhớ tới núi công việc trước mắt, không khỏi có chút đau đầu. Lúc trước đã cùng Thanh Dạ thương lượng mua một con cún
Labrador (1) về nhà, nhưng cũng bởi vì liên quan tới công tác bận bịu nên tạm thời phải gác lại. Dù sao mua về nhà cũng không thời gian chăm sóc nó, vậy mới là thực vô trách nhiệm.
Xem ra…… Mấy ngày này ngoại trừ thời gian công thành chiến, cũng không còn nhiều thời gian để dành cho trò chơi.
Công việc thường ngày của công hội cơ bản là đã chuyển giao cho Cá Chết, nhưng có những vấn đề làm cách nào cũng không bỏ qua được. Không thể không thừa nhận,Luyến hội của Yoyo vẫn chưa thể làm cho người ta an tâm.
Có lẽ phải phái mấy lão hội viên qua đó sao? Hay là chính mình tự thân xuất mã? Những nhân tố bất an, tuyệt đối không thể mở rộng.
“Phó hội, mấy đứa chúng em đang tính ngày mai tham gia hoạt động của hệ thống, anh đi không?”
Vừa đăng nhập, lập tức thấy tin nhắn của Đu Đủ trên kênh công hội.
“Không được, anh phải sắp xếp xong cho công thành chiến đã.” Chu Luật ôn hòa trả lời,“Còn có rất nhiều việc đang chờ anh làm.”
“Phó hội gần đây thật bận rộn nha.” Mèo Lười cúi đầu cảm khái nói,“Lão đại không ở đây, Bạch đại ca cũng không thấy đâu, Thiên Lý đi rồi, bọn nhỏ học cấp ba cũng đi rồi…… Qua trận này, Noãn Khí cũng sẽ rời khỏi đây.”
Cá Chết trầm mặc một lúc, sau đó lại tiếp tục nói giỡn,“Sao thế, Mèo? Có mình ở đây cậu còn có thể tịch mịch sao?”
“Cá, mặc dù bên cạnh mình có cậu, nhưng mình vẫn……”
“Dừng lại! Dừng lại!” Đu Đủ đau đầu ngăn hai người này lại,“Mặc kệ sẽ ra sao, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau? Mấy người chúng ta, sẽ không dễ dàng rời đi, phải không?”
“Đó là tất nhiên.” Cá Chết mỉm cười,“Tổ hậu viên của Phó hội sẽ mãi mãi tồn tại.”
Tiểu Hàn và Ly Ca bên cạnh, cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Mấy đứa nhỏ này, có lẽ chính là lý do để mình yên tâm về sự tồn tại của công hội, Chu Luật nghĩ.
Tuy rằng Đu Đủ có khi thực xúc động, Tiểu Hàn có khi thực tùy hứng, nhưng đều có thể đúng lúc được nhóm bạn kìm nén thành công, mà nhìn mối quan hệ ác liệt thường xuyên cãi nhau giữa Đu Đủ và Tiểu Hàn, nhưng thực tế hai đứa nó vẫn tin cậy lẫn nhau.
Nhớ tới quan hệ của bọn nhỏ, Chu Luật cũng gián tiếp nhớ tới những ngày Đu Đủ giận dỗi với Khả Nhạc. Thực may mắn bọn họ không vì một Linh Linh mà quyết liệt, nếu không, mình và Thanh Dạ chỉ sợ sẽ thực khó xử.
Trục Phong trước khi rời đi, gửi gắm Linh Linh cho Ánh Sáng……
Chu Luật nhìn màn hình, thấy Linh Linh và Yoyo đang chuyện trò vui vẻ.
Chủ hội và phân hội của Ánh Sáng, nhiệm vụ trong thành chiến cho tới bây giờ đều vẫn tách biệt. Trừ phi chủ hội cần giúp, nếu không nhiệm vụ của các phân hội giống nhau đều là hoàn thành mục tiêu của Phân hội trưởng đề ra, không phải cùng giải quyết mục tiêu của chủ hội.
Bởi vì cho phân hội sự tự do rất lớn, cho nên việc chọn lựa người quản lý phải thật thận trọng. Trà Trà, Khả Nhạc, Bạch Hân, Đại hội trưởng Tuyết Phong cùng với Yoyo hiện tại, mỗi một người, đều có tư tưởng và năng lực của riêng mình.
Hy vọng Yoyo có thể nắm chắc tình huống của Luyến hội…… Chu Luật thu hồi sự chú ý, bắt đầu phân phối nhiệm vụ thành chiến đêm nay.
Mục tiêu vẫn giống như dĩ vãng: Bảo vệ thành Hưu Bá Luân nhà mình, đồng thời phái ra một bộ phận bất ngờ đánh về Mai Căn Hải Mỗ, tranh thủ lần thứ hai cùng nắm giữ cả hai tòa thành.
Chu Luật một bên vừa phân tổ vừa nghĩ tới lượng công việc như núi sau mười giờ, không khỏi tự mình cười khổ. Có đôi khi nhàn nhã vô cùng, có đôi khi lại bận tối mặt mũi…… Lượng công tác chênh lệch như vậy, dù có thêm vài năm nữa cũng không thể thích ứng được.
Đối với Chu Luật mà nói, thành chiến có lẽ đã trở thành thời khắc duy nhất trong vài ngày gần đây cậu có thể thả lỏng. Nhưng thật không ngờ, thời khắc cậu cho rằng có thể thả lỏng, không lâu sau đó, lại trở thành chuyện khiến cho người ta đau đầu nhất.
Nguyên nhân không rõ. Chỉ biết là khi sắp đến thời điểm chấm dứt thành chiến, hội trưởng Đậu Đỏ của Vườn trẻ Pháp Luân Đinh đùng đùng nổi giận.
Công hội Vườn trẻ Pháp Luân Đinh là đồng minh mới của Ánh Sáng, hội trưởng Đậu Đỏ là một người rất hiểu lý lẽ. Nhưng, Chu Luật đang trong thành Hưu Bá Luân, lại nhận được một tin tán gẫu mật với nội dung như sau:
“Luật phó hội, nói cho những kẻ dưới anh đừng quá kiêu ngạo. Hai nhà vừa mới kết minh không lâu, tôi không nghĩ lại phải vì mấy chuyện cỏn con mà phá hỏng mối quan hệ giữa chúng ta.”
Rốt cuộc làm sao vậy?
Trải qua một phen truy vấn, Chu Luật mới biết được – Người của Luyến phân hội gây chuyện xấu.
Chiếm trước thành trì mục tiêu của công hội đồng minh, đối phương tìm tới cửa lý luận, lại nói chuyện không khách khí. Cuối cùng, hai bên ở cửa Hồng Vũ bắt đầu cắn xé lẫn nhau.
Nếu không phải đồng minh trong thành chiến không thể công kích lẫn nhau, chỉ sợ cũng không chỉ cãi nhau đơn giản như vậy, mà sẽ biến thành chiến đấu thực sự…… Đậu Đỏ nói như vậy.
Nhận được đáp án cụ thể, Chu Luật cũng không nói gì. Sau khi thành chiến kết thúc, cậu không thể không dành thời gian đi điều tra chân tướng chuyện này.
Người của Luyến hội cũng có thái độ thừa nhận sai lầm, nhưng hậu quả bọn họ gây ra, phần lớn là do Yoyo gánh chịu.
“Lần này chủ yếu là lỗi của em. Em không nhấn mạnh với bọn họ không thể động vào Hồng Vũ, cho nên bọn họ không nắm rõ quy củ…… Thật có lỗi, Luật phó hội, bên Vườn trẻ để em tới giải thích.”
Nếu Yoyo thân là quản lý thành viên ra mặt giải thích, Chu Luật cũng không muốn tiếp tục truy vấn gì nữa. Huống chi tình trạng tinh thần và lượng công việc trước mắt, cũng không cho phép câụ đặt quá nhiều sự chú ý của mình lên trò chơi.
Với những người kia, khấu trừ tiền thưởng trong thành chiến của bọn họ, sau đó nhân tiện để Khả Nhạc thực hành một lần “Giáo dục cơ sở”, lần sau chắc là sẽ không có ai dám phạm cùng một sai lầm.
—————–
Chú thích:
(1) Cún Labrador:
Thực quá đáng yêu, đôi mắt của em chân thật hơn mọi điều chị đã thấy