Thần Võ Chiến Vương

Chương 145

Bỗng nhiên, Mặc Ly lại thu hồi Nhật nguyệt kiếm, nói:

- Ngươi không xứng chết ở dưới thanh kiếm này.

Nói xong, hắn đổi sang một thanh linh kiếm cấp bốn.

Điều đáng nhắc tới chính là, Nhật nguyệt kiếm cũng là cấp bốn.

Dường như linh kiếm cùng cấp bậc ở trong mắt hắn cũng không tính là gì vậy.

- Thần du cảnh trung kỳ nhập môn, điều hiếm thấy chính là cảnh giới cao như vậy mà còn ngưng tụ ra mười hai thần huyệt.

- Phối hợp với công pháp huyền bí là có thể làm được chuyện lấy lực phá khéo.

- Lại không nói tới Mặc Ly nắm giữ mô hình kiếm ý.

- Vì lẽ đó vấn đề hiện tại là, cái gọi là truyền nhân kiếm đạo này có thể sống qua được mấy chiêu!

Hướng Lượng nói với người ở bên cạnh mình, hắn ký thác tất cả hi vọng lên trên người Mặc Ly, hận không thể làm cho Giang Thần lập tức chết đi.

Vào lúc này, Mặc Ly ra chiêu.

- Tinh hỏa liệu nguyên!

Một kiếm nhìn như không quá mất sức chém tới, một con rồng lửa từ trong lưỡi kiếm bắn ra, rực rỡ loá mắt, sát cơ như sóng ngầm cuồn cuộn.

Giang Thần lui nhanh về phía sau, một kiếm này tuyệt không phải là một kiếm cho đẹp mắt, trái lại còn là một kiếm trí mạng.

Rồng lửa như sống lại, đóng kín tất cả đường lui của hắn.

- Toái thiên chưởng!

Đồng thời, Mặc Ly lại làm được chuyện nhất tâm nhị dụng, tay trái đánh ra một chưởng.

Thân thể máu thịt đánh ra một chưởng nhưng lại có tiếng vang sắc bén như lưỡi dao sắc bén phá không, uy lực của một chưởng này không yếu hơn một kiếm kia bao nhiêu.

- Kim tâm ý cảnh?

Giang Thần đã nhìn ra cái gì đó.

Xem ra Mặc Ly cũng giống như Lý Thấm, trên ý cảnh võ học đã đạt được thành tựu không thấp.

Thuộc tính kim, chủ giết chóc.

Điều này cũng giải thích về tâm tính của Mặc Ly.

Kiếm và chưởng đan xen vào nhau, muốn dùng xu thế như bẻ cành khô đánh chết Giang Thần.

- Bất hủ kiếm đạo, vĩnh thùy bất hủ!

- Trường hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức!

Giang Thần không ngồi chờ chết mà thông qua vận chuyển kiếm đạo, thi triển kiếm pháp sở học của mình.

So với trước đây, kiếm pháp của hắn đã có biến hóa thoát thai hoán cốt.

Ba đạo ánh kiếm giống như cực quang chằng chịt ở khắp nơi, như một đạo chói mắt lưu tinh ở trong bầu trời đêm, ở dưới thân pháp tinh diệu của Giang Thần, người và kiếm sinh ra thần vận như của một vị kiếm khách độc nhất vậy.

Các đệ tử Quy Nhất kiếm phái đều bị hấp dẫn rất sâu.

- Mau!

Giang Thần phẫn nộ quát một tiếng, Xích tiêu kiếm chém ra.

Trong nháy mắt, đầu rồng lửa kia bị xé rách, chưởng kình cực kỳ hùng hồn cũng bị hóa giải.

- Cái gì?

Ánh mắt của Mặc Ly lóe lên vẻ dị dạng, vừa vặn lui về phía sau.

- Làm sao lại vậy chứ? Một kiếm của Mặc Ly thiếu gia lại không thể bắt được hắn?

Người của Mặc gia cùng cả kinh.

Cho dù ngay cả Hướng Lượng nhìn Giang Thần không hợp mắt không thừa nhận cũng không được, một kiếm này rất đẹp mắt.

Một kiếm này, chỉ sợ ngay cả Đại sư huynh của hắn cũng không có tài nghệ này!

- Không ngờ ta lại tìm người này so kiếm!

Hướng Lượng hận không thể cho mình hai bạt tai, nhìn thấy thực lực chân chính của Giang Thần, hắn rất giống như một học đồ mới nhập môn vậy, chạy đi tìm đại sư kiếm đạo để khiêu chiến.

Nhị nữ Lý Tử và Đàm Vân đều thay đổi sắc mặt, Giang Thần thân là kiếm khách chân chính, bóng người vừa nãy xuất kiếm lại càng thêm tiêu sái bất tận.

- Không nên đắc ý, vừa nãy ta chỉ vận dụng bốn thần huyệt mà thôi.

Bỗng nhiên Mặc Ly nói.

- Thì ra là như vậy, Mặc Ly thiếu gia không muốn lãng phí tinh lực.

- Giang Thần này đã toàn lực ứng phó, mới hóa giải được một chiêu tùy ý của Mặc Ly thiếu gia, thật là buồn cười.

- Nếu như ta là hắn thì đã sớm quăng kiếm đầu hàng rồi!

Đám đệ tử Mực gia bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại bắt đầu chê cười.

Có điều, bọn họ không biết kỳ thực Mặc Ly đang nói dối, không phải hắn vận dụng bốn cái thần huyệt, mà là sáu cái!

- Ta sẽ để cho ngươi biết, cái gì gọi là chênh lệch.

Mặc Ly lần nữa ra chiêu, ở trong mắt của hắn, Giang Thần không có tư cách ra tay, chỉ có thể chịu đựng mình giết chóc mà thôi.

- Hỏa vân xuất tụ!

- Kim qua thiết mã!

Lần này, hắn đã mở mười cái thần huyệt ra.

- Thật là buồn cười, sáu cái thần huyệt lại nói thành bốn cái, chỉ là vì muốn tăng thêm uy phong.

Giang Thần châm chọc nói.

- Chết!

Mặc Ly không biết làm sao Giang Thần lại thấy được, chỉ là lời này đã khiến cho hắn triệt để tức.

Lần này, kiếm thế và chưởng kình hoàn toàn không phải giống như vừa nãy nữa.

Giang Thần có cảm giác như đối mặt với hai con yêu thú thần cấp công kích.

- Quỷ kiến sầu!

Tay phải của Giang Thần lấy ra linh đao, từ lúc đạt tới Thần du cảnh tới nay đây là lần thứ nhất hắn sử dụng đao chiêu.

Đao ra, thần quỷ táng đảm.

Gió xuất hiện, nhanh chóng cuồn cuộn tạo thành bão táp.

Ầm!

Một đao chém qua, mạnh mẽ chống đỡ kiếm và chưởng, cũng dùng điểm va chạm làm trung tâm, cây cối ở trong phạm vi mười thước chung quanh đều đổ rạp ra bên ngoài, các con rối ở gần đều bị đánh nát.

Điều quan trọng nhất chính là, Mặc Ly lại bị bức lui mấy bước.

- Hắn lại có thể so chiêu cùng với Mặc Ly mà không rơi xuống hạ phong?

Đàm Vân và Lý Tử không thể tin tưởng được chuyện mà bọn hắn nhìn thấy ở trước mắt.

- Không, không có rơi xuống hạ phong, chỉ là Mặc Ly muốn dựa vào chênh lệch cảnh giới để chiến thắng Giang Thần, thế nhưng lại bị Giang Thần hóa giải từng chút một.

Hướng Lượng lắc đầu nói.

- Vốn ta muốn tùy tiện giết chết ngươi, thế nhưng hiện tại ta đã đổi ý, muốn làm cho ngươi trước khi chết phải hối hận khi mình tới cõi đời này.

Mặc Ly biết muốn tiết kiệm lực lượng, nếu như không quyết tâm thì hắn sẽ không bắt được Giang Thần.

Sau đó, hắn đổi về Nhật nguyệt kiếm.

Hai tay nắm lên trên chuôi kiếm, dùng sức vừa kéo, kiếm chia ra làm hai, một dài một ngắn.

Hóa ra đây là một loại mẫu tử kiếm, hơn nữa Mặc Ly lại biết nhất tâm nhị dụng.

Trường kiếm trên tay trái thông qua công pháp huyền bí, mang theo lửa nóng hừng hực, đoản kiếm trên tay phải kéo theo Kim tâm ý cảnh, sự sắc bén vượt ra xa khỏi tầng thứ này.

Song kiếm cùng xuất hiện, thực lực của thiên tài đứng thứ bảy Công tử bảng hoàn toàn được phô diễn ra.

Trong nháy mắt này Giang Thần đã bị bức ép đến mức không ngừng lùi lại, ống tay áo cũng bị lửa thiêu hủy.

Cho dù kiếm pháp của hắn cao siêu, thế nhưng cách biệt cảnh giới quá lớn, chỉ riêng thần huyệt đối phương đã có mười hai cái rồi.

Hắn chỉ có hai cái.

Nếu tiếp tục nữa, chắc chắn hắn sẽ phải chết.

- Hiện tại, ngươi đã biết mình nhỏ bé hay chưa?

Mặc Ly được toại nguyện chiếm thế thượng phong dùng thanh âm lạnh như băng nói.

- Ta chỉ là sơ kỳ nhập môn, ngươi trung kỳ nhập môn, đánh ta cũng phải đánh lâu như vậy, thực sự là một chuyện đáng giá để tự hào đó.

Giang Thần cười lạnh nói.

- Ngươi đang oán giận bất công sao? Có trách thì chỉ trách cảnh giới của ngươi quá thấp.

Mặc Ly nở nụ cười xem thường, đột nhiên đoản kiếm trên tay trái dán vào trường kiếm bên tay phải, Kim tâm ý cảnh và hỏa diễm dung hợp, đánh thẳng đến mặt của Giang Thần.

Cũng may Giang Thần phản ứng đúng lúc, Xích tiêu kiếm chặn lại, phòng ngừa mặt mình bị hủy, chỉ là người lại bị đánh bay.

- Oán giận, ta không bao giờ, mà ta muốn nói cho ngươi biết, chờ cảnh giới của ta theo kịp thì ngươi sẽ là một cỗ tử thi.

Giang Thần nói.

- Ngươi cảm thấy, ngươi có thể đi được sao?

Mặc Ly nghe vậy có cảm giác như vừa nghe được một chuyện cười lớn vậy.

- Phí lời!

Nói xong, Giang Thần nhằm về phía Thủy Sanh.

- Muốn chạy trốn?

Mặc Ly cười nhạo hắn vô tri, xung quanh hoàn toàn bị con rối của hắn vây quanh, còn có đệ tử Mặc gia của hắn áp trận.

Giang Thần, chạy đi đâu được chứ?

Có điều, trong đầu Mặc Ly lóe lên linh quang, thầm nói không tốt.

Hầu như khi hắn ý thức được chuyện này thì Giang Thần đã bay lên trời, mang theo Thủy Sanh xông lên trên bầu trời.

- Ngốc sao, gia gia ta biết bay đó!

Rất nhanh tiếng cười nhạo của Giang Thần từ trên đỉnh đầu của bọn họ rơi xuống.

- Đuổi! Trong Vạn thú vực không thể khôi phục linh khí, hắn đại chiến với ta lâu như vậy, nhất định tiêu hao sẽ rất nghiêm trọng!

Mặc Ly quyết định rất nhanh, nhảy lên trên lưng cơ quan thú mãnh hổ của hắn, nhanh chóng đuổi theo.

- Các ngươi cũng đuổi theo cho ta!

Đàm Vân, Lý Tử và đám người của Quy Nhất kiếm phái không dám có lời oán hận, đồng thời đi theo đội ngũ.

- Giang Thần sư huynh, ngươi không cần phải để ý đến ta, mang theo ta, tiêu hao quá nghiêm trọng.

Thủy Sanh lo lắng nói.

- Không mang theo ngươi, để ngươi chết ở dưới kia sao?

Giang Thần khẽ cười nói.

Thủy Sanh sững sờ, ở trên khuôn mặt của Giang Thần hoàn toàn không có ý sợ hãi, trái lại còn tràn ngập tự tin.
Bình Luận (0)
Comment