Thần Võ Chiến Vương

Chương 154

- Giang Thần.

Lý Tuyết Nhi gọi hắn một tiếng, ý tứ rất rõ ràng, cứu người.

- Được thôi.

Nếu chỉ vẻn vẹn bởi vì nhục mạ vài câu mà thấy chết không cứu, như vậy sẽ không còn gì để nói, lời nói mới rồi của Giang Thần cũng chỉ là trút cơn giận, giáo huấn bọn họ một chút mà thôi.

Có điều, khi hắn nhìn về phía Di Ninh, hắn kiên quyết nói:

- Hai người bọn họ, ta sẽ không cứu.

- Hai người bọn họ sao?

Lý Tuyết Nhi không hiểu hắn tại sao hắn lại gom cả Mộng Thiến vào.

Di Ninh kia nghe lời nàng răm rắp, không được nàng cho phép mà dám tới móc mắt của ta sao? Mãi đến khi sư tỷ hỗ trợ nói chuyện thì mới đứng ra, ha ha.

Câu nói phía sau Giang Thần còn chưa nói hết, mà chỉ cười lạnh một tiếng.

Di Ninh và Mộng Thiến không nói lời nào, vẫn còn đang tự giãy dụa.

Chợt, Giang Thần cứu những người khác ra, lại để bọn họ cầm Nhật Diệu thạch rời đi.

Có mấy người đã suy yếu đến mức không nhúc nhích được, chỉ còn da bọc xương, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.

Chờ đến lúc này, Mộng Thiến bỗng nhiên nói:

- Đệ tử Thiên Đạo môn thấy chết mà không cứu, không sợ bị chỉ trích sao?

- Vừa nãy ngươi không nói lời nào, mãi đến khi ta cứu được những người khác, xác định chuyện này sẽ được bọn họ truyền miệng đi, muốn thông qua chuyện như vậy để uy hiếp ta sao?

Giang Thần nói.

- Thiên Cơ các sẽ không giảng hoà đâu!

Di Ninh trừng mắt nhìn hắn, không thích vẻ đắc ý hiện tại của hắn.

- Thiên Cơ các?

Giang Thần sửng sốt một chút, hắn cũng không kiêng kỵ thế lực này, mà là tin tức linh dược của hắn chính là thông qua Thiên Cơ các mà có được.

Đương nhiên, là hắn bỏ ra giá cao để mua được tin tức, sẽ không vì đó mà cứu người.

- Ngươi nhìn thân thể của ta, tại sao lại có thành kiến lớn như vậy với ta chứ?

Thanh âm của Mộng Thiến mang theo vẻ oan ức, biểu hiện lại giả vờ quật cường, bên trong ánh mắt nghi hoặc mang theo vẻ không cam lòng.

Lời này Giang Thần cũng không biết phải nói tiếp ra sao.

- Giang Thần.

Lý Tuyết Nhi lại kêu lên.

Lần này, Giang Thần không để ý tới nàng mà nói:

- Sư tỷ, hi vọng ngươi đừng có ép ta, người muốn móc mắt ta, ta sẽ không cứu.

- Vậy thì cứu một người đi.

Lý Tuyết Nhi bình tĩnh nói.

- Di Ninh không đi, ta cũng sẽ không đi!

Mộng Thiến kêu lên.

- Được lắm.

Trong lòng Giang Thần âm thầm buồn cười, nữ nhân này nghĩ mình vẫn bị dáng vẻ của nàng lừa, còn dám nói ra lời nói như vậy.

Hắn liếc nhìn ma đằng trên người nhị nữ, nói:

- Sư tỷ, chúng ta mau rời khỏi đây đi, dây leo sắp đỏ tới nơi rồi.

Hắn không nói ma đằng biến thành màu đỏ sẽ như thế nào, thế nhưng Di Ninh và Mộng Thiến đã nghe ra không ổn.

- Chậm đã.

Mộng Thiến kêu lên một tiếng, nói rất nhanh:

- Không nói chuyện đúng sai, không nói chuyện ân oán, chúng ta nói tới giao dịch, ngươi cứu ta ra ngoài, ta sẽ báo đáp ngươi!

Lúc này nàng hoàn toàn không có hình tượng đại tiểu thư lúc trước nữa mà bình tĩnh tới mức đáng sợ.

Lý Tuyết Nhi cả kinh, không ngờ tới Giang Thần nhìn nhận người chuẩn như vậy.

Nàng và Mộng Thiến cùng nhau tiến lên, chỉ cảm thấy Mộng Thiến là một đại tiểu thư bị nuông chiều thành hư, mà Di Ninh là tỷ muội bảo vệ ở bên người nàng.

Bây giờ nhìn lại, quan hệ của nhị nữ là chủ tớ!

- Báp đáp gì?

Giang Thần liếc nhìn tình huống của ma đằng, hỏi một câu.

- Hạt giống.

Tay phải của Mộng Thiến vẫn nắm chặt không buông, lúc này năm ngón tay mở ra, một hạt giống bỗng dưng bay lượn ra.

Chính bởi vì muốn bắt hạt giống cho nên mọi người mới bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chạy.

Điều Giang Thần bất ngờ chính là, hạt giống này là màu vàng, hạt giống hắn nhận được lúc trước lại là màu bạc.

- Hạt giống có ba loại, hạt giống đồng thau, hạt giống bạch ngân, hạt giống hoàng kim, hạt giống không giống nhau cũng đại diện cho tài nguyên vun bón không giống nhau. Bên trong hạt giống hoàng kim có võ học huyền bí địa cấp cùng với mấy báu vật lục phẩm, còn chưa hết...

Mộng Thiến giới thiệu với hắn, đột nhiên nàng phát hiện ra Giang Thần hoàn toàn biến sắc, sau đó nàng nhìn thấy từng cọng ma đằng trở nên đỏ như máu.

- Sư tỷ, ngươi đi mau!

Giang Thần giục Lý Tuyết Nhi rời đi, lại nhìn về phía Mộng Thiến, đoạt lấy hạt giống hoàng kim của nàng rồi nói:

- Ngươi thấy đó, ta không cứu ngươi thì cũng có thể lấy được hạt giống.

- Ngươi!

Trong nháy mắt này Mộng Thiến hoảng hồn, con ngươi mở rộng ra.

- Đương nhiên, ta là đệ tử Thiên Đạo môn, ta sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Giang Thần lại nở nụ cười, lấy Nhật Diệu thạch ra, thông qua bản thân mình để cho nàng khôi phục thần nguyên.

- Một hạt giống, cứu mạng ngươi, còn ngươi, ngươi định giao dịch gì đây?

Giang Thần nói.

- Không cứu.

Điểm ngoài ý muốn chính là, Mộng Thiến trả lời rất quả đoán, cầm Nhật Diệu thạch đi ra ngoài rất nhanh.

Giang Thần rất là bất ngờ, lại nhìn Di Ninh, phản ứng ý của nữ nhân này quả thực rất là ý vị.

Dường như cũng ngờ tới Mộng Thiến sẽ làm như vậy, nhưng lại có một chút không tin, cực kỳ thê lương.

Nàng cúi đầu, đã chuẩn bị nghênh đón tử vong.

Nhưng mà, khi ma đằng bắt đầu hút tinh huyết trong cơ thể nàng thì nàng không có cách nào giữ vững bình tĩnh được nữa. Vừa không cam lòng, lại phẫn nộ, còn có hoảng sợ sâu sắc, thân thể liên tục run run.

- Cầm lấy.

Đột nhiên, âm thanh của Giang Thần từ trước người truyền đến, còn đưa tới một khối Nhật Diệu thạch.

- Ta không cần ngươi đồng tình!

Di Ninh liếc mắt nhìn Nhật Diệu thạch.

- Vậy ta đi đây.

Giang Thần xoay người rời đi, rất là thẳng thắn.

Di Ninh há hốc mồm, chỉ cảm thấy người này không ra bài theo lẽ thường, nàng vội nói:

- Chờ một chút...

- Nhớ kỹ, không phải ta đồng tình với ngươi, ta chỉ muốn nhìn một chút xem sau khi ngươi đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện thú vị gì với Mộng Thiến mà thôi.

Giang Thần xoay người lại, giải cứu nàng ra.

Di Ninh khôi phục tự do cắn răng một cái, cúi đầu lao ra khỏi phạm vi của ma đằng.

Lúc này, ma đằng đã có chín phần mười biến thành màu đỏ yêu dị như màu máu.

Nhưng Giang Thần vẫn không rời đi, sở dĩ hắn có lòng thanh thản cò kè mặc cả cùng người khác chính là vì hắn muốn chờ tới lúc này.

Thị Huyết ma đằng bảo vệ linh dược Huyết Long mộc, nhất định phải đợi tới khi ma đằng hoàn toàn biến thành màu đỏ mới hái được.

Linh dược, nhất định phải chú ý tới phương thức hái, hơi bất cẩn một chút thì sẽ hủy diệt linh dược.

Hắn vùi đầu đi về chỗ sâu của ma đằng, ở nơi đó có một thân cây bị ma đằng chăm chú bao bọc.

Thân cây này không chỉ đỏ chót mà còn có chất lỏng giống như máu tươi chảy xuống.

Giang Thần vội vàng lấy ra công cụ hái ở trong nạp giới, lại đi lên phía trước.

Cùng lúc đó, ma đằng đỏ tươi đã không phải chịu Nhật Diệu thạch khắc chế nữa, ma đằng tiến vào bên trong ánh sáng từng chút một, áp sát về phía hắn.

Nhưng hắn mặc kệ, mà ngồi xổm ở trước mặt thân cây bận việc của mình.

Ở sau lưng và trên đầu của hắn, mấy chục cái ma đằng chờ nhấn chìm hắn.

- Được rồi!

Giang Thần kinh hỉ quát to một tiếng, đặt một đoạn Huyết Long mộc ở trong hộp gỗ đặc chế, năm loại linh dược, hắn đã thành công thu thập được một gốc!

Sưu!

Ma đằng chờ đã lâu như nhận được mệnh lệnh vậy, giống như thủy triều dâng tới bên người Giang Thần.

- Cút ngay!

Giang Thần lại lấy ra một khối Nhật Diệu thạch, hai tay đánh về phía giữa.

Tinh thạch sau va chạm bị phá nát, thế nhưng ánh sáng lại trở nên mạnh mẽ, phóng lên trời, ma đằng chạm tới nó bắt đầu tự cháy, hóa thành tro tàn.

Nhân cơ hội này Giang Thần chạy trốn lên trên không trung.

Cúi đầu vừa nhìn, ma đằng nhanh chóng khô héo, từng cái từng cái bị thoái hóa, cuối cùng chui trở về mặt đất, không để lại bất cứ dấu vết gì nữa.

Mà cái thân cây kia trở nên bình thường không có gì lạ, không khiến cho người ta chú ý.

- Dược lực của gốc Huyết Long mộc này ước chừng là thượng phẩm.

Giang Thần nhíu nhíu mày, Huyết Long mộc muốn hình thành cần một lượng lớn máu tươi. Từ trước đó tới nay, nhất định ma đằng đã hấp thu thú huyết của vô số đầu yêu thú.

Hắn lại nhìn về phía những người vừa được cứu, máu của nhân loại so với yêu huyết còn có hiệu quả tốt hơn gấp trăm lần, nếu như không cứu bọn họ, tùy ý bọn họ bị hút khô…

Như vậy thứ Giang Thần có được sẽ là Huyết Long mộc tinh phẩm.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi. Bởi vì chuyện như vậy hắn sẽ không làm.
Bình Luận (0)
Comment