Thần Võ Chiến Vương

Chương 162

Lang Thành, bởi nguyên nhân xây dựng là dùng để tị nạn tạm thời, vì lẽ đó cả tòa thành thị không thể nói là có mỹ quan, từng gian nhà khác nhau chỉ có to nhỏ, hoặc là nóc nhà là tròn hay vuông, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Có điều, người bên trong cũng không ít.

Trên mấy tuyến đường chủ yếu người đến người đi, cửa hàng hai bên cũng rất nhiều, lão bản đều là người tu hành có đầu óc buôn bán.

Lần này Vạn thú vực mở ra, tập kết tám phần mười thanh niên tuấn kiệt của Hỏa vực trở lên, ngoại trừ cạnh tranh kịch liệt ra còn có mua bán.

Ở giao lộ của các tuyến đường, cũng chính là giữa thành có một mảnh quảng trường, ở giữa là cột phun nước đã khô cạn.

Ở trên đài phun nước có một cái lồng giam, giam giữ một vị thiếu nữ mềm mại.

Không biết nàng đã ở bên trong được bao nhiêu ngày, mặt mày xám xịt, y phục trên người bởi vì phơi nắng phơi sương mà đã phai màu.

Thông qua mái tóc đen ngổn ngang vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kia như cũ.

Mặc kệ lúc nào, dưới lồng cũng sẽ có người vây xem, nhưng không có người nào ra tay cứu viện.

Bởi vì ngươi giam nữ nhân này là người đứng thứ bảy Công tử bảng Mặc Ly.

Dưới lồng giam có một con rắn đỏ thắm đang cuộn lại, là cơ quan thú, thân thể linh hoạt vặn vẹo, còn có thể làm ra động tác thè lưỡi.

- Quá đáng thương, chỉ là một Tụ nguyên cảnh, không cần dằn vặt như vậy chứ.

- Đúng vậy, một mỹ nhân mềm mại như vậy, ta thấy mà yêu, làm sao Mặc Ly có thể tàn nhẫn như vậy được chứ?

- Ngươi không muốn sống sao mà dám nói như vậy!

Hai nam tử đang thảo luận, một người trong đó không đành lòng, có chút không cam lòng, bị đồng bạn nhắc nhở, hắn giật mình, lập tức nhìn xung quanh, lo lắng có người nhìn thấy.

Ai biết lại thực sự có người đi tới bên này, râu mép thưa thớt, lông mày rậm mắt to, có mái tóc đen hơi cuộn lên.

Nhìn thấy người này, hai nam tử này nhìn nhau, Vạn thú vực mở ra là để chuẩn bị tỷ thí Thánh Viện nửa năm sau.

Thánh Viện đưa ra yêu cầu rất rõ ràng, tuổi tác phải là ba mươi tuổi trở xuống.

Người đi tới này dường như đã vượt qua, chỉ là nghĩ đến có mấy người sốt ruột, cho nên bọn họ cũng không cẩn thận suy nghĩ nữa.

- Hai vị bằng hữu, là ai nốt người lại vậy? Ta vừa tới Lang Thành, cô nương này nhìn qua cũng không phải là người đại gian đại ác gì cả, tại sao lại đối xử với nàng như vậy chứ?

Hắn hỏi.

Hai người vừa nhìn nhau, người vừa nãy không phục cách làm của Mặc Ly nói:

- Là Mặc Ly đứng thứ bảy Công tử bảng, nghe nói nữ nhân này đi chung với người mà hắn muốn giết, hiện tại đang buộc đối phương hiện thân.

- Thật vậy sao? Người trên Công tử bảng có thể làm ra chuyện như vậy sao?

Người đến rất giật mình.

Lời này rất hợp khẩu vị của nam tử không phục kia, hắn gật đầu một cái, nói:

- Ai nói không phải chứ, thế nhưng Công tử bảng không yêu cầu là người tốt, đề tên rất tùy ý, nói không chừng là người bình chọn yêu thích anh tuấn lạnh lùng như Mặc Ly.

- Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi.

Đồng bạn của hắn chỉ lo gây ra phiền toái, cho nên lập tức lôi kéo hắn rời đi.

Nam tử có được đáp án không hề rời đi, liếc mắt nhìn Thủy Sanh trong lồng giam, thần thức lan tràn ra:

- Ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.

Thủy Sanh vốn không nhúc nhích thân thể chấn động, nhìn xuống phía dưới, lại không phát hiện ra bóng người trong ấn tượng, nàng còn cho rằng là ảo giác.

Chỉ là con rắn kia ngẩng đầu lên, viên ngọc làm thành con ngươi nhìn chằm chằm vào nam tử kia.

- Hừ.

Nam nhân xoay người rời đi, trong lòng đã tràn ngập lửa giận ngập trời.

Hắn chính là Giang Thần!

Hắn thông qua thuật dịch dung để thay đổi bên ngoài của chính mình, che giấu khí tức của mình, không phải là phép che mắt đơn giản.

Ngay cả thần thức cũng không thể nhìn ra ngụy trang.

Hắn hận không thể lập tức đi tìm Mặc Ly kia, dùng một kiếm giết chết đối phương.

Nhưng hắn không thể, hiện tại vẫn chưa thể, thực lực của Mặc Ly vẫn còn đó, cho dù thực lực của Giang Thần đã tăng lên không ít, nhưng vẫn có chút chênh lệch như cũ.

- Cảnh giới ít nhất phải đạt đến sơ kỳ viên mãn, chuyện này không khó làm được, phương diện võ học, Bất hủ kiếm đạo đến nay vẫn chưa đạt tới tiểu thành, Kim tâm ý cảnh và Phong Tâm ý cảnh cũng cần tăng lên.

Thế nhưng, khoảng cách lúc Vạn thú vực đóng chỉ còn lại mười mấy ngày, khiến cho thời gian của Giang Thần đã không còn nhiều.

- Chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Giang Thần nghĩ thầm.

Trong thời gian ngắn ngủi như thế, muốn làm cho cảnh giới, võ học đều tăng lên là chuyện rất khó khăn, có điều chung quy hắn vẫn sẽ có biện pháp.

Đầu tiên là hắn rời xa khỏi trung tâm thành, tùy tiện tìm một ngôi nhà vô chủ đi vào.

Mở hạt giống hoàng kim ra, một đống lớn bảo vật phủ kín mặt đất, hắn thu phần lớn vào trong nạp giới, chỉ để lại hai viên linh đan đột phá.

Hiệu quả của linh đan đột phá đều là có độ công kích.

Ví dụ như linh đan đột phá tứ phẩm là dùng để tẩy tủy, bởi vì thứ Thần du cảnh tu chính là hồn xác, thân thể càng tốt thì càng có lợi đối với tu hành.

Ở thời điểm thích hợp ăn viên linh đan này vào nó sẽ bài trừ tạp chất trong cơ thể, tăng cường khí huyết.

Linh đan đột phá ngũ phẩm thì lại nhằm vào thần hồn, khiến cho người ta thử nghiệm cảm nhận thiên nhân hợp nhất.

Trạng thái thiên nhân hợp nhất có thể nói là cảnh giới võ học trên phương diện tu hành, chỗ tốt trong đó, tuyệt không thể tả.

Rất hiển nhiên, hai viên linh đan này đối với Giang Thần hiện tại cũng không phải là thời cơ hoàn mỹ.

Thế nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, hắn nuốt linh đan đột phá ngũ phẩm vào, lại ngồi dưới đất hấp thu dược tính, nuốt chửng thể hỗn hợp linh khí và nguyên khí trong Vạn thú vực.

Trước đó hắn đã rèn luyện một quãng thời gian rất dài ở trong Vạn thú vực, viên linh đan này vào trong bụng, cảnh giới của hắn tăng lên tới sơ kỳ viên mãn.

Tiếp theo lại ăn vào linh đan tứ phẩm là bởi vì hi vọng có thể tăng lên được một chút, có lẽ Thần mạch có thể hấp thu được.

Thế nhưng hắn không nghĩ tới chính là, khả năng bởi vì có tích lũy trước đó cho nên hiệu quả do linh đan tứ phẩm này mang đến lại còn mạnh hơn.

Như ở bên trong Hóa long trì vậy, thân thể nóng lên, về mặt da dẻ dần dần có một tầng dơ bẩn bao trùm, cực kỳ tanh tưởi.

Có điều Giang Thần không có để ý tới chuyện này, chuyện làm cho hắn kinh hỉ chính là linh đan đã thành công thức tỉnh cái Thần mạch thứ năm của hắn!

- Tốt, quá tốt rồi!

Chuyện này đã vượt qua dự liệu của Giang Thần, chuyện này ý nghĩa là hắn không chỉ trở nên mạnh mẽ mà còn có thể ngưng tụ ra hai cái, thậm chí là ba cái Thần mạch.

Thần du cảnh sơ kỳ, mỗi khi tăng lên một cấp, tinh, khí, thần của thân thể mới có thể ngưng tụ ra hai cái thần huyệt.

Khi đạt tới sơ kỳ đỉnh cao, sáu cái thần huyệt là tiêu chuẩn.

Giang Thần nắm giữ Thần mạch, sơ kỳ nhập môn đã có bốn cái thần huyệt, lúc này cảnh giới tăng lên cộng thêm thần huyệt, có thể ngưng tụ ra ba cái thần huyệt.

Có điều trong quá trình ngưng tụ cần một lượng lớn thịt thú, yêu huyết và linh đan để bổ sung cho thân thể.

- Thần huyệt ngưng tụ thành công, chỉ còn lại thời gian lại bảy, tám ngày, đến lúc đó bố trí một chút, tăng võ học lên.

Vừa nãy khi vào thành, Giang Thần từng thấy có người bán ra yêu huyết, yêu huyết quỷ cấp cũng có, giá cả so với bên ngoài còn rẻ hơn ba phần mười.

Giang Thần chọn mua một phen, sau đó đi về chuẩn bị. Lúc này hắn chợt phát hiện ra trên chỗ bán hàng có treo một tấm bảng.

Mặt trên viết: Một khối Ô kim hung thiết, đổi chân hỏa hoặc là đồ vật có trợ giúp đối với hỏa tâm ý cảnh.

Chủ nhân của quầy hàng là một vị thanh niên, điều làm người khác chú ý chính là trên đầu hắn có mái tóc màu đỏ, vẻ mặt tuấn dật, anh khí bừng bừng, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng, mắt hơi lim dim lại.

Ô kim hung thiết.

Là thứ rất có lợi ích đối với Kim tâm ý cảnh, cũng giống như chân hỏa vậy. Có lẽ đối phương cũng phát hiện từ trong hạt giống, rất có thể tình huống giống như Giang Thần vậy, phát hiện ra thứ không thích hợp với bản thân, cho nên mới mang ra trao đổi.

- Mặc Ly đứng thứ bảy Công tử bảng ở ngay trong thành, hắn chủ giết chóc, khối Ô kim hung thiết này nhất định hắn sẽ mua với giá cao, sao ngươi còn bày sạp ở chỗ này?

Lời nói của Giang Thần rất thô lỗ, nhưng cũng rất phù hợp với bên ngoài hiện giờ.

Thanh niên sau quầy hàng liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

- Hắn giam giữ một nữ tử yếu đuối, ta không bán cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment